Gió bên ngoài rất lớn, mới vào quán bar, Kiều Vi đã phát hiện nhiệt độ trong phong cao hơn bình thường một chút.
Mới trang bị máy sưởi à?
Cô nghĩ thầm, dọc theo con đường quen thuộc từng bước đi về phía trước, không biết nên bật đèn ở đâu.
"Quý Viên?"
Không ai trả lời, chỉ có một loạt ánh đèn nhỏ trước mắt theo tiếng sáng lên, lập lòe giữa không trung như bầu trời đêm điểm xuyết đầy sao, vô cùng mộng ảo.
Kiều Vi kinh ngạc cởi khăn quàng cổ đặt trên tay, bàn tay lạnh lẽo chạm vào đèn nhỏ ấm áp, nương theo ánh đèn mỏng manh đi tiếp.
Mỗi một bước sẽ có đèn pha lê sáng lên chiếu sáng con đường tiếp theo, mãi đến khi cô chắc chắn mình đã đến giữa quán bar, cả quán bar mới bừng sáng.
"Surprise!" Cô nghe mọi người hoan hô.
Đợi thích ứng với ánh đèn, trước mắt mới dần rõ ràng.
Một thời gian không tới đây, quán bar đã sửa sang khác đi, thiếu chút Kiều Vi đã cho rằng mình tới nhầm chỗ.
Hậu trường nối với đại sảnh, sân khấu lớn hơn nhiều, thính phòng cũng được mở rộng.
Bốn vách tường sảnh lớn của quán bar đều được trang trí cây xanh và hoa tươi, trên cao có bể cá, ngẩng đầu liền có thể thấy đàn cá bơi lội tung tăng, bản thân cứ như hòa mình vào rừng nhiều đới, bầu không khí tươi mát vô cùng thoải mái.
Trên sân khấu, Hoắc Hào Chi, Lăng Lâm, Quý Viên đều có mặt, phía sau là nhạc cụ, thậm chí còn có cậu em Từ Tây Bốc đang ôm cây đàn guitar.
"Sao mọi người đều ở đây..." Kiều Vi kinh ngạc.
"Qua đây." Hoắc Hào Chi ngồi xổm bên mép sân khấu, đưa tay về phía cô, "Lên đây đi..."
Kiều Vi còn nhớ chuyện mấy hôm trước, có hơi khó xử.
Thấy cô chần chờ, Hoắc Hào Chi chống tay trực tiếp nhảy xuống sân khấu. Nhận áo khoác và khăn quàng cổ của cô, anh nắm tay cô, lòng bàn tay vừa chạm nhau, anh liền hỏi: "Em mới đi ra từ tủ lạnh hả?"
Kiều Vi lên sân khấu một cách bị động, bất mãn gạt tay anh ra: "Tôi mới từ bệnh viện tới."
Nhìn Kiều Vi nhíu mày, Hoắc Hào Chi đột nhiên có ý xấu, đưa hai tay lên nhéo má cô, bắt cô nở nụ cười.
"Vui lên, chờ em một đêm rồi đấy."
Không đợi Kiều Vi đánh tay mình, Hoắc Hào Chi đã buông ra, chạy lên sân khấu.
Không đánh trúng!
Anh quay đầu nhắm mắt lè lưỡi với cô.
Từ Tây Bốc không nhịn được mà trêu chọc: "Anh hai, hôm nay em mới phát hiện thì ra anh đáng yêu như vậy!"
Còn chưa cười đã, cậu ta đã bị Hoắc Hào Chi nắm lấy cổ áo xách đi: "Sau này đi đây, đó là chỗ của ca sĩ hát chính."
Chờ Kiều Vi trên sân khấu là một cây đàn guitar mới tinh, bên trên còn có một tờ giấy gấp kẹp vào dây đàn.
Kiều Vi nhìn mọi người, chỉ vào mình: "Cho tôi à?"
"Ở đây còn ai khác hả?"
Kiều Vi cũng cảm thấy câu hỏi của mình có hơi ngốc.
Kiều Vi cười cười, giấu đi sự căng thẳng, ngồi xổm xuống bế guitar lên, lúc này mới cẩn thận rút tờ giấy ra.
Là một tấm thiệp mời, nhìn chữ viết liền biết là của Hoắc Hào Chi.
Cô Kiều Vi, trân trọng mời cô gia nhập ban nhạc của chúng tôi! Toàn thể thành viên trên sân khấu.
Thời gian viết là 19 giờ ngày 24, mười lăm phút trước khi cô tới.
Cô gái cúi đầu nhìn thiếp mời, lặng lẽ không nói gì.
Hoắc Hào Chi thấp thỏm, chắc Kiều Vi sẽ không cảm thấy thiếp mời của anh ngu ngốc đấy chứ? Anh bắt đầu thấy hối hận, đều tại Quý Viên yêu cầu bắt buộc phải có một nghi thức, con gái quả nhiên không đáng tin, sớm biết thế đã không tin cô ấy!
Qua một lúc lâu Kiều Vi mới gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi ngay ngắn, ngẩng đầu hỏi: "Mọi người thật sự nghĩ kỹ rồi sao... Thành lập nhóm nhạc?"
Đây không phải trò đùa, đến giờ Kiều Vi vẫn không dám tin mọi người lén cô thương lượng hết.
Quý Viên chạy tới ôm cô: "Tay chơi organ Quý Viên, sinh viên năm tư của đại học âm nhạc, sau này nhờ chăm sóc nhiều."
"Guitar chính Từ Tây Bốc." Lòng bàn tay Kiều Vi bị cậu bé kích động nắm chặt, run rẩy nhưng vẫn cố gắng phát biểu, "Chị Vi Vi, em sẽ chơi hết mình!"
Chỉ cần tham gia ban nhạc của anh hai thôi cũng đủ khiến người ta phấn khích nữa, chưa kể lần này anh hai hào phóng tặng cậu cây đàn cậu thèm muốn từ lâu. Từ Tây Bốc nhẹ nhàng sờ soạng guitar trên người, không nỡ lấy xuống, thật hi vọng anh hai sẽ hào phóng thêm mấy lần nữa.
"Tay trống Lăng Lâm."
Đối phương vừa dứt lời, còn chưa kịp bắt tay đã bị Hoắc Hào Chi chắn ngang.
Ỷ vào vóc dáng cao lớn chắn hoàn toàn người phía sau, anh nắm bắt cơ hội cúi người ôm Kiều Vi vào lòng, đắc ý thì thầm vào tai cô.
"Ca sĩ chính vẫn là tôi."
Lần này Kiều Vi không nương tay, nhân lúc khoảng cách gần ngẩng đầu giơ tay nhéo má anh một cái.
Hoắc Hào Chi trở tay không kịp, nét kinh ngạc bao trùm cả gương mặt.
Lúc này Kiều Vi mới buông tay, cũng khịt mũi làm mặt quỷ với anh, cầm guitar xoay người, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Huề nhau."
Quý Viên thiếu chút rơi hai mắt ra.
"Đúng rồi, ban nhạc của chúng ta không có ai chơi bass sao?" Cô đi được hai bước thì quay đầu hỏi.
Ban nhạc thiếu âm bass trầm thì chỉ chơi được mấy bài dân ca..
Mấy ngày nay không phải Hoắc Hào Chi không tuyển người chơi bass, nhưng người học bass rất ít, chơi hay lại càng ít hơn. Tiết tấu là linh hồn của rock and roll, tìm tới tìm lui, anh vẫn chưa tìm được ai ưng ý.
"Không tìm được người phù hợp."
"Ban nhạc có tên chưa?"
"Vẫn chưa chọn được."
Hỏi cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, điều này khiến Hoắc Hào Chi cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Kiều Vi không quá để ý.
Tay chơi bass... Cô đột nhiên nghĩ tới một người, cúi đầu suy tư một lát, mới nói: "Tôi có quen một người, có thể gọi cậu ấy tới thử xem được không?"
Mọi người đương nhiên đồng ý.
Trong số những người Kiều Vi quen có lẽ phải kể đến Viên Luật Thư là người chơi bass tốt nhất. Nhưng Luật Tĩnh qua đời mới mấy tháng, cô không biết người ta có đồng ý với bạn học của chị mình tới thành phố G xa xôi không.
...
Bệnh nhân cần đảm bảo chất lượng giấc ngủ, bình thường Kiều Vi sẽ đi ngủ trước 22 giờ, nhưng tối nay tới quán bar đã gần 22 giờ, ôm guitar tập luyện bài mới một lúc mới ngồi xe Hoắc Hào Chi quay lại bệnh viện.
Nền tảng của ban nhạc tốt hơn những gì lúc đầu cô nghĩ. Hoắc Hào Chi thì không cần phải nói, anh chắc chắn là ca sĩ kiêm tay guitar có tài năng nhất Kiều Vi từng gặp, Lăng Lâm đến từ khoa nhạc cụ gõ, nhịp trống khống chế rất ổn, Quý Viên hoạt bát có cảm âm tốt, diễn tấu ngẫu hứng cũng lưu loát liền mạch.
Từ Tây Bốc nhỏ tuổi nhất, tuy người thầy Hoắc Hào Chi luôn bỏ bê cậu ta nhưng theo Kiều Vi thấy, phần solo của cậu ta cũng rất sáng mắt.
Điều ban nhạc còn thiếu lúc này chỉ là sự ăn ý và thời gian luyện tập.
Từ Tây Bốc còn trẻ, nói cũng nhiều. Trên đường về bệnh viện, cậu ta hay dò đầu về phía trước, dựa vào lưng ghế phụ nói chuyện với Kiều Vi. Mãi đến khi Hoắc Hào Chi cảnh cáo, cậu ta mới miễn cưỡng nói: "Anh hai, em đâu có nói xấu anh, anh xen vào làm gì!"
"Lải nhải trên xe của tôi, tôi sẽ không nhịn được mà muốn ném cậu ra đường đấy!" Hoắc Hào Chi dẫm chân ga tăng tốc.
Từ Tây Bốc ngậm miệng rồi, anh vẫn chưa hết giận, nói tiếp: "Trên người cậu không có xương à? Sao có dựa vào lưng ghế của người khác thế hả?"
Bị mắt trước mặt Kiều Vi, lòng tự trọng của cậu nhỏ Từ Tây Bốc sắp không chịu nổ, cậu ta ngồi thẳng người, giận đùng đùng đáp trả anh: "Em như thế còn không phải do học theo anh à?"
Không hợp ý nhau liền lật mặt, Kiều Vi thật sự không hiểu đây có phải là cách giao tiếp thường ngày của họ không.
Trước giờ Hoắc Hào Chi chưa từng ngồi thẳng người, lúc nào cũng lười biếng tìm chỗ dựa, tuy không thuận mắt nhưng gia đình cũng không có ai quản lý anh. Lúc này bị nói thẳng, anh nhướng mày hỏi lại: "Tôi ngồi như vậy à?"
Đúng là không biết xấu hổ, ngay cả Kiều Vi cũng không nhịn được mà hỏi: "Không phải sao?"
...
Hoắc Hào Chi giúp cô mang cây guitar về phòng bệnh, nhìn Kiều Vi uống thuốc xong, anh mới đưa Từ Tây Bốc về nhà.
Nhiệt độ mùng tám tháng chạp thấp tới mức khiến người ta muốn đông cứng nhưng Kiều Vi lại không thấy lạnh, trong tim như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Đóng cửa sổ, tầng 19 hoàn toàn an tĩnh lại. Nhưng đầu ngón tay Kiều Vi vẫn chuyển động trong vô thức, nhắm mắt lại, bên tai lập tức vang lên giai điệu luyện tập cả đêm nay.
Khi y tá tới kiểm tra phòng ban đêm, cô dứt khoát ngồi dậy mở đèn đầu giường.
"Đánh thức cô à?" Y tá biết cô thường ngủ sớm.
Kiều Vi lắc đầu: "Không sao, vẫn chưa ngủ."
Cô lấy tờ giấy gấp cất trong áo khoác, nghiêm túc đọc, mới kẹp nó vào trang sách.
Điền Điềm thấy trên tủ đầu giường có hộp đàn guitar mới, hiếu kỳ hỏi: "Cô biết đàn cả guitar hả?"
"Còn đang học."
"Tuyệt quá vậy." Điền Điềm tỏ vẻ hâm mộ, "Thời đại học tôi đã muốn học guitar, kết quả làm việc bao năm vẫn không tranh thủ được thời gian, ngày nào tan tầm về cũng mệt tới mức chỉ muốn ngủ."
"Có ước mơ là tốt rồi." Kiều Vi nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi, "Muốn đàn thử không?"
"Thôi." Điền Điềm do dự một lát, từ chối, "Đàn guitar của cô chắc là mắc lắm, nếu bị tôi làm hư..."
Kiều Vi trực tiếp lấy hộp đàn xuống, mở ra, đưa cho cô ấy.
"Có ảnh hưởng tới phòng bên cạnh không?" Điền Điềm chờ mong hỏi.
"Không cắm điện tiếng sẽ rất nhỏ."
Nhập môn guitar thật ra không khó, người mới học ngón tay thường hay cứng, Kiều Vi không ngủ được, cho nên dứt khoát ngồi ở mép giường dạy cô ấy một lát.
Tiếng đàn guitar điện rất nhẹ, tóc Kiều Vi xõa ngang một bên, đàn cho cô ấy nghe bài I am alright.
Hai mắt Điền Điềm càng ngày càng sáng, đợi cô đàn xong, cô ấy hạ quyết tâm: "Về nhà tôi phải mua một cây để học mới được."
Kiều Vi cúi đầu nhìn cây đàn.
Nói đến đây, Điền Điềm mới nhớ tới: "Tối nay bạn trai cô không ở lại hả Vi Vi?"
Cô ấy vừa dứt câu, di động trên tủ đầu giường sáng lên.
Có tin nhắn.
Đây là di động Hoắc Hào Chi tặng Kiều Vi sau khi cô nhập viện. Đồ cổ dùng lâu rồi, cô không quen với smartphone, ngay cả số của Hoắc Hào Chi cô cũng chưa lưu lại.
- Vi Vi.
Hoắc Hào Chi biết giờ này chắc Kiều Vi đã ngủ. Nhưng bây giờ anh lại hận không thể lập tức chia sẻ suy nghĩ của mình với Kiều Vi, hơn nửa đêm lăn qua lộn lại, anh dứt khoát lấy di động ra nhắn tin cho cô.
Lại gửi một tin nữa.
- Vi Vi.
- Vi Vi.
- Vi Vi.
Kiều Vi chóng mắt với loạt tin nhắn gửi đến, trả lời anh.
- Anh gọi hồn à?
Bất ngờ được trả lời khiến anh vui mừng ngồi bật dậy, lập tức gửi tin nhắn cho Kiều Vi.
- Tên ban nhạc tôi nghĩ ra rồi.
- Bells N"Roses.
- Tiếng chuông và tường vi.
Bells là ban nhạc đời trước, khi ký hợp đồng bọn họ đã từ bỏ cái tên này để lại cho Hoắc Hào Chi, coi như báo đáp ơn tri ngộ.
Tường vi, Kiều Vi.
Ban nhạc thành lập vốn là vì Kiều Vi, Hoắc Hào Chi cảm thấy không có cái tên nào hợp lý hơn cái tên này, ai ngờ gửi tin nhắn đi, chờ mong rất lâu, Kiều Vi mới trả lời.
- Liệu có hơi... Khô khan không?