Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 35: Đứa nhỏ




“Khuyết Dương, ngươi giúp trẫm khuyên nhủ Tang Vận, hắn đã năm ngày không cho trẫm vào phòng rồi.” Ngồi trên ghế, Lưu Hoài Diệp bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết Tang Vận nóng giận lại là đáng sợ như thế.

“Hoàng thượng… ‘Thiên tác nghiệt vưu khả vi, tự tác nghiệt bất khả hoạt’ (1), hoàng thượng phải biết Tang Vận rất thích trẻ con, ngươi như vậy bảo hắn sao có thể không giận.” Miệng Lam Khuyết Dương mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa, dù sao Tang Vận cũng không phải không cho y vào phòng.

“Lam Khuyết Dương, trẫm hôm nay nhất định phải vào phòng Tang Vận, ngươi giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp, nếu không đừng trách trẫm sai ngươi rời kinh ra ngoài ban sai.” Lưu Hoài Diệp hạ xuống lời tàn nhẫn, ta vào không được phòng Tang Vận, ngươi cũng đừng nghĩ muốn vào.

Lam Khuyết Dương vừa nghe lạnh mặt, qua một hồi mở miệng nói: “Hoàng thượng, Tang Vận ít khi sinh khí, sinh năm ngày cũng không nhiều lắm, ngươi lại đi bồi bồi lỗi với hắn, dùng dùng thủ đoạn, không phải được rồi sao? Làm sao còn cần ta đi khuyên.”

Lưu Hoài Diệp vừa nghe cảm thấy được lý do khác trong câu nói của Lam Khuyết Dương, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Lam Khuyết Dương ngày ngày ở trong phòng Tang Vận, hắn lại cô đơn một mình ngủ trên giường lớn lạnh giá, trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái. “Hừ, nếu Tang Vận vẫn cứ không đồng ý, ngươi phải tìm cách cho ta.”

“Đã biết.” Lam Khuyết Dương không tình nguyện đáp lời, sợ chính mình không cẩn thận một cái cũng làm cho người nọ tức giận, nghĩ tới đây, Lam Khuyết Dương bất mãn liếc nhìn Lưu Hoài Diệp.

………

Nhỏ giọng đẩy cửa đi vào, phất tay một cái với bọn thái giám trong phòng, sau khi để cho bọn họ lui ra ngoài Lưu Hoài Diệp lặng lẽ đi tới bên cạnh người đang ôm đứa nhỏ. Có phần tức giận nhìn tiểu nhân đang ở giữa khuỷu tay Bạch Tang Vận ngủ đến trầm trầm, Lưu Hoài Diệp đưa tay xách tiểu nhân lên bỏ vào giường nhỏ bên giường.

Bỏ đi long bào, buông màn, Lưu Hoài Diệp lên giường, từ từ vén chăn lên, cởi bỏ vạt áo Bạch Tang Vận, cởi trù khố của hắn, lúc người sắp tỉnh phủ lên.

“A!” Bạch Tang Vận giật mình tỉnh giấc đang muốn gọi người liền bị người ngăn chặn miệng, hắn tức giận không thôi muốn đẩy người trên thân ra, lại bị Lưu Hoài Diệp một tay chế trụ.

“Tang Vận, năm ngày rồi, ngươi vẫn còn giận ta sao? Ta sau này tuyệt không lại làm như vậy nữa. Ngươi nếu lại không để ý ta, ta nhưng sắp bị chết cháy rồi.” Đem phân thân sớm đã cứng rắn lên của mình cọ cọ trên đùi Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp khàn giọng nói bên tai Bạch Tang Vận.

Nghe được lời của Lưu Hoài Diệp, hơn nữa năm ngày không để cho hắn vào phòng, Bạch Tang Vận cũng không tức giận nữa. “Hoài Diệp, đứa bé này về sau chính là con ta, ngươi đã nói, con ta ngươi sẽ yêu nâng niu trong lòng bàn tay.”

“Được được, Tang Vận nói cái gì chính là cái đó, sau này, ta nhất định yêu nó, vậy…” Lưu Hoài Diệp không có hảo ý kéo khố của Bạch Tang Vận xuống, “Bây giờ có thể thỏa mãn ta một chút?” Tay lập tức sờ lên phân thân hơi ngẩng đầu của Bạch Tang Vận.

“Đứa nhỏ đâu?” Bạch Tang Vận có phần hơi thở bất ổn hỏi.

“Ở trên giường bên cạnh, yên tâm, nó ngủ như chết, chúng ta sẽ không ầm ĩ đến nó.” Thấy Bạch Tang Vận không bướng bỉnh nữa, Lưu Hoài Diệp không thể chờ đợi được nhét một cái gối vào thắt lưng Bạch Tang Vận, giơ hai chân trần trụi của Bạch Tang Vận lên.

“Tang Vận… Ngươi không phải muốn con của ta sao?” Đỡ thứ sưng lên phát đau của mình, Lưu Hoài Diệp cọ động khẩu của Bạch Tang Vận.

“Ưm… Hoài Diệp… Cho ta một đứa con đi…” Biết đây chỉ là hy vọng xa vời, Bạch Tang Vận lại để mặc cho mình làm mộng tưởng hão huyền.

“Tang Vận, ta đây liền cho ngươi đứa con.” Chậm rãi tiến vào dũng đạo ẩm nóng kia, Lưu Hoài Diệp cảm giác mình đã sắp không nhịn được, “Tang Vận… Ngươi cự tuyệt ta năm ngày, hôm nay, ngươi phải bồi thường ta như thế nào?” Biết mình không thể làm đến quá mức, Lưu Hoài Diệp mạnh mẽ đẩy vào Bạch Tang Vận một cái.

“A! Hoài… Hoài Diệp…” Sợ đánh thức đứa nhỏ, Bạch Tang Vận chịu đựng không dám la lên. Nhưng Lưu Hoài Diệp lại tựa như cố ý, ôn nhu nhưng không mất lực đạo va chạm trong cơ thể Bạch Tang Vận.

Bất mãn cắn xuống Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận kéo y phục Lưu Hoài Diệp qua nhét vào trong miệng mình. Nhìn chí biến đến huyết hồng, Lưu Hoài Diệp thả chậm động tác. “Tang Vận… Lần đầu tiên ngươi làm sự kiện với Khuyết Dương, nhưng lại chưa làm với ta. Tang Vận, ngươi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia…”

Lúc Bạch Tang Vận đang lộ ra nghi hoặc, Lưu Hoài Diệp đang bên tai Bạch Tang Vận nói: “Ta còn chưa có hưởng qua tư vị miệng Tang Vận đâu… Tang Vận, ngươi khi nào dùng miệng hầu hạ ta một chút?”

Bạch Tang Vận đang xấu hổ muốn mở miệng, đã bị gió bão kế tiếp cuốn đi tất cả ý thức.

………

“Tang Vận, ta biết lấy thân thể của ngươi thừa nhận hai người chúng ta là hơi quá sức, nhưng… Ai… Nhìn thấy ngươi, ta liền nhịn không nổi muốn ôm ngươi.” Lưu Hoài Diệp làm một lần liền gióng chuông thu binh quyến luyến vuốt thân thể trần truồng của Bạch Tang Vận.

“Hoài Diệp…” Trong thanh âm Bạch Tang Vận mang theo trầm thấp của tình dục chưa lui, “Làm khó các ngươi rồi. Trong cung ngươi còn có phi tử, ngươi luôn ở chỗ này của ta cũng không tốt, ngươi là hoàng thượng, luôn phải làm được ‘mưa móc thấm đều’, lại nói, ngươi bây giờ chỉ có một đứa con Diệu nhi, thực sự quá ít.”

“Những phi tử đó…” Lưu Hoài Diệp hừ lạnh một tiếng, “Mỗi người nghĩ tới là làm sao từ chỗ này của ta có nhiều cái tốt, nghĩ tới vị trí hoàng hậu kia, thấy các nàng ta làm sao có tình hứng, lại nói, ta chỉ muốn ôm ngươi.”

“Nếu nói như thế, vậy Diệu nhi có như thế nào?” Bạch Tang Vận không có một tia ghen tuông hỏi.

“Diệu nhi? Lúc ấy ngươi đi rồi, ta lại không có tin tức của ngươi, trong lòng phiền muộn uống mấy chén.” Biết Bạch Tang Vận không có tức giận, Lưu Hoài Diệp bình thản trở lại.

Bạch Tang Vận lòng có cảm động ôm chặt Lưu Hoài Diệp, “Hoài Diệp… Ngươi là hoàng thượng, con nối dõi này… vẫn là thật nhiều mới tốt.”

“Muốn nhiều như vậy làm gì!” Lưu Hoài Diệp lập tức mở miệng, “Để cho bọn chúng sau này giành giật hết sạch giang sơn của ta sao?!” Mấy huynh đệ của mình kia đã làm cho hắn đủ thất vọng rồi, hắn mới không muốn lại nhìn thấy con mình sau này giẫm lên vết xe đổ, sau đó, ngữ điệu Lưu Hoài Diệp trở nên dịu dàng, “Nếu là của Tang Vận, ta sẽ không ngại ngươi sinh thêm mấy đứa, con ngươi nhất định sẽ không để cho ta có loại lo lắng ngầm này.”

Cười cười, Bạch Tang Vận chưa mở lại miệng, đứa nhỏ… chính là tiếc nuối cả đời của hắn, bất quá… bây giờ có Diệu nhi, hắn cũng không lại khó chịu như vậy.

Hưởng thụ thời khắc hai người cùng một chỗ, Lưu Hoài Diệp ôm Bạch Tang Vận nhắm mắt lại, hắn đã nhiều ngày cũng không ngủ ngon, lúc này, thật đúng là cảm thấy mệt nhọc.

………

“Vương gia, mặt điện hạ tiêu sưng rồi đấy.” Cung nữ Hồng Hạnh cao hứng nói.

“Đúng vậy, trông, Diệu nhi cũng nở nụ cười.” Nhìn thấy nụ cười của đứa nhỏ kia, Bạch Tang Vận cảm thấy trong lòng tràn đầy.

“Vương gia… Cám ơn ngài, nếu không có ngài, điện hạ hắn…” Hồng Hạnh có chút nghẹn ngào nói, ngày đó nàng thật sự vô kế khả thi (2), ôm ý niệm thử một lần tìm đến vương gia, nhưng không nghĩ, vương gia lại yêu thương điện hạ như thế.

“Hồng Hạnh, đừng nói như vậy, nếu ta sớm nhìn Diệu nhi một chút, nói không chừng nó cũng sẽ không chịu tội nhiều ngày như thế rồi.” Ôm đứa nhỏ bi ba bi bô lên, Bạch Tang Vận càng xem càng thích.

“Bạch đại ca… Ngươi thực thích trẻ con nha.” Thượng Quan Vân thấy Bạch Tang Vận yêu thương đứa bé này như thế, cảm thán nói.

Ôm đứa nhỏ từ sau khi bệnh khỏi vẫn chưa từng nháo, Bạch Tang Vận hôn hôn bé, “Đúng vậy, ta rất thích trẻ con… Quản Vân, ta rất muốn có một đứa con, nhưng ta sinh không được, bây giờ Diệu nhi là đứa con duy nhất của Hoài Diệp, ta sao có thể không thương nó.” Thấy Hồng Hạnh đi ra ngoài, Bạch Tang Vận lúc này mới đáp lại.

“Bạch đại ca muốn sinh con cho hai người bọn hắn sao?” Thượng Quan Vân nhíu nhíu mày, ánh mắt lóe lóe.

“Đúng vậy, có thể sinh con cho người yêu, nghĩ, cũng cảm thấy hạnh phúc.” Giao đứa nhỏ cho nhũ nương, Bạch Tang Vận nói.

“Nhưng là… nghe nói sinh con rất đau.” Thượng Quan Vân tiếp tục nói.

“Ha ha… Nếu ta có thể lưu lại con nối dõi cho bọn hắn, đau một chút thì tính là gì?” Bạch Tang Vận đột nhiên cảm thấy lời nói của hai người hắn có chút quái dị, “Quản Vân, lời hai ta vừa nói… có phải có chút kỳ quái hay không?”

“Ừm…”Thượng Quan Vân như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Tang Vận, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì. Thấy hắn lại như đi vào cõi thần tiên, Bạch Tang Vận cũng không quấy rầy, đến bên giường gấp bộ đồ mới của Lưu Tư Diệu.

Chú thích

(1) thiên tác nghiệt vưu khả vi, tự tác nghiệt bất khả hoạt: họa trời gây ra thì có thể tránh được, tự mình gây ra họa thì không thể tránh; ý chỉ có thể tránh né thiên tai, còn tội lỗi do mình gây ra thì không thể trốn tránh trách nhiệm ↑

(2) vô kế khả thi: không có cách nào để giải quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.