Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh

Chương 38




Kỷ Cửu nghẹn ngào không nói nên lời, thấp giọng nói: "Cậu đừng có mà nhiều chuyện nữa, chuyện này chẳng có gì cả?"

Quan Lộ Lộ mím môi và khẽ lầm bầm, cái gì chưa có? Coi cô bị mù sao?

Cô hụt hẫng rụt cổ lại, lật sách bài tập, quay đầu lại vô tình nhìn thấy Lâm Hoành Nghĩa, ánh sáng trong đầu óc lóe lên, nhớ tới cái gì đó, sau đó tươi cười hỏi Kỷ Cửu: "Cậu có muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Ôn Mặc và Lâm Hoành Nghĩa không?"

Với khả năng tìm tòi vượt trội nhiều năm của mình, trong khoảng thời gian tự học vừa rồi, cô hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nghe cô nói về chuyện mà Ôn Mặc ngậm miệng không đề cập tới chuyện đó, Kỷ Cửu thật sự bị cô hấp dẫn, lỗ tai dựng thẳng lên, ánh mắt lấp lánh: "Cậu nói đi."

Quan Lộ Lộ đoán được Kỷ Cửu sẽ có biểu hiện này, đột nhiên cười to: "Há há há, Kỷ Cửu, cậu thật là buồn cười."

Cô ấy cười lớn, một số học sinh xung quanh đổ dồn ánh mắt tò mò.

Kỷ Cửu vội vàng che miệng cô ấy lại, cái miệng cô ấy cười không ngừng, hôm nay cô chịu đủ làm tâm điểm chú ý rồi, không thể làm loạn nữa, từ nhỏ cô đã hiểu nguyên tắc súng bắn chim đầu đàn rồi.

"Ui ui ui" Quan Lộ Lộ mở to mắt, chỉ vào tay Kỷ Cửu và ra hiệu cho cô gỡ nó ra ngay lập tức.

"Tớ có thể buông ra, cậu cười nhỏ lại một chút."

Quan Lộ Lộ gật đầu đồng ý, Kỷ Cửu từ từ buông tay.

Cô thở hổn hển một hơi, phun ra lời nói: "Cậu dám mưu sát bạn thân a."

Kỷ Cửu tức giận nhìn cô: "Cậu đừng nói đến chuyện này nữa, nói chuyện nói có một nửa, tưởng làm cho ai chết?"

Quan Lộ Lộ cười tủm tỉm, nhìn trái nhìn phải, kề vào tai cô: "Cậu nhìn xem diễn đàn trong lớp, bên trong đều náo loạn rồi." Cô tựa hồ như có điều kiêng kỵ, quay mặt đi chỗ khác, cau mày chần chừ một giây: "Lần trước là cậu cùng Triệu Ngâm Kỳ có cái kết lớn, cô ta cắn cậu không muốn bỏ ra đâu."

Kỷ Cửu nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, vội vàng mở điện thoại lên tìm.

Triệu Ngâm Kỳ lòng dạ hiểm độc này khi không sẽ lải nhải cái gì?

Tại sao cái gì cũng có mặt Kỷ Cửu cô hết vậy?

Quan Lộ Lộ cẩn thận trông chừng giúp cô, Kỷ Cửu mở WeChat, trong chốc lát, trên màn hình hiện lên một loạt thông báo tin tức mới.

Trái tim Kỷ Cửu run lên bởi lịch sử trò chuyện giống như núi lửa phun trào này, cô mím môi hồng, bắt đầu lướt lên trên xem lại từ đầu.

Lý Ngạn Văn: Mọi người xem, mọi người xem, tin tức nóng hổi!

Tôn Thuận Đạt: 0_0! Chết tiệt! Tôi vừa rồi như đang nằm mơ. Tôi mơ thấy mình đang đi học lớp hóa. Lão phù thủy đang nói chuyện thì đột nhiên nói Kỷ Cửu đang yêu sớm, Ôn Mặc còn không đánh đã khai, đi theo ra ngoài? OMG!

Lâm Bách: Vậy có lẽ cả hai chúng ta đều có cùng một giấc mơ, tôi cũng..

Lữ Vĩ Sướng: +1 tầng trên, bán Phật lãnh!

Lý Nghiên: Các người đừng có mà xả đông xả tây, tôi chỉ muốn biết, Kỷ Cửu và Ôn Mặc có chắc là đang ở cùng nhau không? @Quan Lộ Lộ, cậu có biết cụ thể không?

Triệu Ngâm Kỳ: Không phải giáo viên hóa học đã ra tay rồi sao? Cần hỏi lại? Cười lạnh. Jpg.

Quan Lộ Lộ: Triệu Ngâm Kỳ, mọi việc vẫn chưa được làm rõ ràng, đừng có ngậm máu phun người! Miệng chó phun không ra ngà voi.

Triệu Ngâm Kỳ: Vậy thì cậu là bạn cùng bàn của Kỷ Cửu, bình tĩnh mà xem xem, cậu có dám nói rằng mối quan hệ của họ không quá thân thiết không? Kề vai sát cánh!

Giọng điệu của Triệu Ngâm Kỳ là chế giễu, Quan Lộ Lộ đáng lẽ phải tức giận một lúc, liền nói thẳng: Thân mật có gì sai?

Triệu Ngâm Kỳ: Hehe, xem này, đây không phải là thừa nhận rồi sao? Yêu sớm không đáng xấu hổ, xấu hổ là đánh chết mà vẫn không thừa nhận.

Chu Tư Dĩnh: @ Triệu Ngâm Kỳ, cậu có hiểu lầm không? Mấy ngày trước khi làm báo tường, tôi phát hiện Ôn Mặc không chỉ có quan hệ tốt với Kỷ Cửu mà còn có quan hệ tốt với anh trai cô ấy, quan hệ giữa bọn họ không phải như cô nói. Nghi hoặc. Jpg.

Ngón tay Kỷ Cửu dừng lại khi lướt xuống đến đây, cô liếc nhìn tên Chu Tư Dĩnh hai lần rồi nhìn lên thấy cách đó không xa, bóng lưng gầy guộc đang nói chuyện với bạn cùng lớp đầy suy tư.

Là người từng trải, cô có thể lờ mờ đoán được tâm tư của Chu Tư Dĩnh.

Chỉ tiếc, Kỷ Tử Nhiên trong ba năm này, thậm chí ở trong tương lai rất dài, đều không thể có loại ý niệm này.

Anh ta bất quá chỉ là một đứa trẻ còn chưa đủ lông đủ cánh, đầu óc chưa đủ chín chắn để gánh trách nhiệm nỗi một nữ sinh vì hắn cá cược cả đời.

Kỷ Cửu thở dài phiền muộn, theo quan điểm cá nhân của cô, cô còn rất thích Chu Tư Dĩnh.

Mới mười mấy tuổi là đã đa tài đa nghệ, các phương diện đều giỏi, bao gồm nhiếp ảnh, cưỡi ngựa, đàn cello, thư pháp.

Nghe nói năm ngoái đã thi đạt chứng chỉ cưỡi ngựa hạng trung cấp, chuẩn bị luyện tập hai năm, lại tham gia cuộc thi cao cấp lấy giấy chứng nhận.

Hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm nhưng cũng không tệ, cha mẹ Chu Tư Dĩnh hẳn rất kỳ vọng vào cô nên mới có thể nuôi dưỡng được một cô con gái xuất sắc như vậy.

Kỷ Cửu thầm nghĩ, nếu cô ấy tốt nghiệp cấp ba và được nhận vào đại học, Chu Dĩ Đình trước sau như một vẫn thích một mình Kỷ Tử Nhiên, cô nhất định sẽ trở thành bà mối của cô ấy!

Sau khi lập xong fg, cô cúi đầu xuống.

Kết quả là ngay sau đó, ánh mắt chạm đến vài câu khí phách của Quan Lộ Lộ, cô giống như ngũ lôi oanh đỉnh, nháy mắt nổ tung hoa.

Quan Lộ Lộ: Triệu Ngâm Kỳ, nhìn này, cậu nhìn cho sáng mắt lên! Hơn nữa, thân mật thì có gì sai? Cậu chướng mắt? Người ta là chính là thanh mai trúc mã, nếu không thân với nhau không lẽ phải thân thiết với cậu sao? Cười chết, đầu to mà óc như trái nho! Hừ! Ném gạch. Jpg.

Thanh mai trúc mã.. Trúc mã.. mã..

Kỷ Cửu lặng lẽ rơi hai dòng nước mắt: "..."

Thật sự muốn dùng kim khâu miệng của Quan Lộ Lộ lại, con mẹ nó có độc!

Quả nhiên, khung trò chuyện màu trắng theo sau bởi một loạt các dấu ba chấm.

Tôn Sở Nhất: Thật ngại quá, tôi không nghĩ ra, dù sao cũng là chuyện của họ, không thể soi từng chút một được. Mỉm cười. Jpg.

Tôn Sở Nhất: Tôi đã nhìn thấy bốn chữ thanh mai trúc mã.. Quan Lộ Lộ, cậu đã thắng..

Lâm Hoành Nghĩa chọn đúng thời cơ, lại vứt ra một quả bom.

Lâm Hoành Nghĩa: Thảo nào Ôn Mặc ở trong phòng thay đồ, bắt tôi chơi oẳn tù tì, chơi nửa ngày thì ra tới báo thù, không phải tôi đã khiêu khích Kỷ Cửu trong giờ học thể dục một chút sao? Đừng tàn nhẫn như vậy chứ! Cơn bão đang khóc. Jpg.

Kỷ Cửu sững sờ, hóa ra là oẳn tù tì, Ôn Mặc không nói dối cô..

Hứa Tuấn Sinh: Hahaha, đó không phải là ác ý, đó là chỉ số IQ nghiền áp. Nhìn lên bầu trời và cười to. Jpg.

Lâm Thiệu: Giơ tay lên! Đồng ý lầu trên! Hai mươi mấy hiệp, cậu toàn thua không, không ngờ cậu dẫm phải vận phân chó. Cười trộm. Jpg.

Lâm Hoành Nghĩa: Thuyền của tình bạn sẽ bị lật. Jpg.

Vương du hành vũ trụ: Hahaha, với những bài học kinh nghiệm, tôi sẽ phải xưng ủy viên kỷ luật là tổ tiên của tôi! Nếu không sẽ oẳn tù tì hơn hai chục cái, ước chừng không còn quần để đội nữa..

Lâm Hoành Nghĩa: Vương du hành vũ trụ! Mẹ kiếp, các người, quần của lão tử còn đâu!

* * *

Tiêu rồi, tiêu rồi, lúc này hoàn toàn bị cho tha mất rồi!

Kỷ Cửu quẫn trí đến mức lướt nhanh, không tiếp tục đọc nữa.

Lướt xuống chút nữa, hơn phân nửa đang chống đối cô, cô lo lắng cho trái tim mình không điều khiển được nhịp đập, muốn cao huyết áp.

Cô ngồi yên lặng một lúc, Quan Lộ Lộ nhìn xung quanh thì thấy cô cất điện thoại di động, hình như đã đọc xong tin nhắn, dịch chiếc ghế tới lại gần Kỷ Cửu.

"Cậu đọc xong chưa?" Cô hỏi, "Cậu có suy nghĩ gì không?".

Kỷ Cửu ánh mắt thâm thúy, khi nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia hận ý không thể giải thích, thật lâu sau, cô mới mở môi nói: "Lộ Lộ."

Quan Lộ Lộ vẻ mặt vô tội: "Hả?"

"Từ trên người của cậu, tớ đã khắc sâu hàm nghĩa của mộ câu thơ cổ."

"Thơ cổ?"

"Vôn là cùng căn sinh, tương tiên hà thái cấp." *

* Nó được sử dụng khi một người nào đó mà bạn nghĩ là rất quen thuộc hoặc cả hai bạn thực sự là bạn tốt của nhau làm điều gì đó thực sự khủng khiếp với bạn (google).

Quan Lộ Lộ: "..."

* * *

Buổi tối tan học.

Hôm nay nhiều người trong lớp đột nhiên không còn hoạt bát như mọi khi, vừa nghe thấy tiếng chuông tan học thì chỉ có một số ít người vội vã chạy đi.

Phần còn lại, ha!

Một đám máy móc bị kẹt một lúc, tốc độ dọn dẹp sách chậm đến lạ thường.

Mấy cậu nhóc nghịch ngợm ở hàng ghế đầu không chịu được mà liếc lại mấy lần.

Ba vạch đen rơi xuống đầu Kỷ Cửu, hoàn toàn phục nhóm học sinh cao trung hay nói chuyện phiếm này.

Không phải là muốn nhìn thấy cô về nhà với Ôn Mặc sao? Lén lút giống như ăn trộm.

Kéo khóa ba lô, Kỷ Cửu đứng dậy, đám người đang ăn dưa chờ giây phút này, cùng nhau quay đầu lại, ánh mắt sắc bén.

Đến cửa, Ôn Mặc đã sớm thu dọn đồ đạc đứng đợi bên tường, nhìn thấy cô đang trầm mặc, Kỷ Tử Nhiên vội vàng nói: "Kỷ Cửu, em là cái gì vậy? Nhanh lên! Anh về nhà còn có việc."

Tên gia hỏa này hiển nhiên không chú ý đến sự ngưng trệ của bầu không khí xung quanh.

Kỷ Cửu buồn bã cười, ba bước hai bước đi ra khỏi cửa: "Đây không phải tới rồi sao? Đi thôi."

Ba người bọn họ chân trước còn chưa đi được mấy bước, lớp chuyên ở phía sau đột nhiên vang lên một tiếng bước chân ồn ào, sôi trào như chảo dầu nóng, bùm bùm rung động.

Một đường chạy về Kỷ gia.

Sau khi ăn xong, Kỷ Cửu nhân cơ hội kéo ba mẹ lên phòng, cẩn thận giải thích chuyện của Đặng Mai, rồi âm thầm hỏi ý kiến của Kỷ Lang Thiên.

Đây là lần đầu tiên cô bị gọi phụ huynh.

Cho dù trước đây cũng có kinh nghiệm tương tự, nhưng nguyên nhân là do giáo viên thiếu trách nhiệm, nhất thời sinh ra đại ý ra cửa chơi xuân, suýt nữa đã lạc mất bọn họ, còn làm hại Ôn Mặc té xuống bị thương ở chân, đến nay còn chưa chữa được.

Tóm lại, hai tình huống tương tự nhau, nhưng không hoàn toàn giống nhau.

Kỷ Lang Thiên đã lâu không lên tiếng, Nguyễn Tĩnh Hảo cũng im lặng.

Căn phòng đều yên tĩnh.

Ngay khi Kỷ Cửu cho rằng tâm tình của ông không được tốt, Kỷ Lang Thiên đột nhiên cong lên khóe miệng, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc lộ rõ vẻ vui mừng: "Không ngờ tới, ba cư nhiên có thể được mời lên trường nói chuyện, Tĩnh Hảo, buổi tối giúp anh chọn một bộ quần áo, ngày mai đến Mẫn Xuyên phải cho Tiểu Cửu nhà ta nở mày nở mặt."

"Yên tâm, hai ngày trước em đã nhờ Văn Nhân mang về một bộ quần áo nam và một bộ quần áo nữ từ Hoa Kỳ, là bộ do sư phụ William thiết kế, vừa đúng lúc dùng tới." Nguyễn Tĩnh Hảo cười.

Kỷ Cửu che mặt, cô vừa nói, hươu chết về tay ai, còn chưa biết được đâu.

Trước khi đi ngủ, Kỷ Lang Thiên đi tắm rồi lên giường ôm vợ.

Nguyễn Tĩnh Hảo đẩy cái đầu đầy lông của ông ra, hỏi: "Anh có muốn gọi điện thoại cho cô Đặng trước không?"

Kỷ Lang Thiên hừ lạnh: "Anh đồng ý đi là đã cho cô ta một chút mặt mũi rồi, nếu không phải khó có được một lần đưa Tiểu Cửu đi học, cô ta hôm nay đã phải dọn dẹp hết đồ đạc, biến về nhà."

Nói xong, đặt một nụ hôn mãnh liệt.

Nguyễn Tĩnh Hảo bị ông nháo đên khó nói nên lời, ông một cái: "Người đứng sau Đặng Mai là ai? Anh trong lòng biết không?"

Kỷ Lang Thiên lại bị ngắt lời, chán nản buông tay ra, xoay người dựa vào đầu giường, khôi phục lại bộ dáng uy nghiêm: "Có chút, không phải là nhân vật lớn gì."

"Em trước tiên nói với anh, cái loại giáo viên như vậy không thể dạy ở Mẫn Xuyên nữa, suy thoái đạo đức, ỷ thế hiếp người, còn không biết đang làm tình nhân của ai, ngàn vạn đừng dạy hư Tiểu Cửu."

Kỷ Lang Thiên sắc mặt hơi lạnh, ánh mắt không chút gợn sóng, không nhìn ra được thăng trầm cảm xúc.

Thật lâu sau, trầm giọng nói: "Yên tâm, anh biết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.