Tiểu Thư Trưởng Nữ

Chương 46




“Lôi ả đàn bà này ra ngoài nhốt vào đại lao ban rượu!” – Lãnh Kỳ Lạc nhìn Nhan Diệp Dung trước mặt, gương mặt nàng ta có vài nét giống Nhan Diệp Doanh đó cũng chính là điều khiến y luôn dung túng cho nàng trước nay. Nhắm mắt lại rời đi, mọi người xung quanh xem trò vui cũng nhanh chóng xoay người rời đi. Sự gấp gáp định tội cũng như giải quyết việc này của Lãnh Kỳ Song mọi người điều nghĩ là do y cảm thấy vô cùng xấu hổ nên mới vậy nhưng không phải ai cũng biết rằng nguyên nhân y không muốn điều tra thêm nữa vì sợ việc hạ thuốc vào nước thuốc của Nhan Diệp Doanh bị bại lộ ra bên ngoài.

Chuyện lùm xùm trong Thanh Trì nhanh đến tai Nhan Diệp Doanh, nghe tìn Nhan Diệp Dung bị phán chết tại chỗ có chút ngạc nhiên, kiếp trước chuyện diễn ra tuy nàng vẫn không bị thất thân nhưng danh tiết mặt mũi của Thái tử cũng không còn nữa mà y cũng chỉ nhốt nàng lại không đến mức giết chết tại chỗ như vậy. Nhan Diệp Doanh cười cảm thán nàng không biết là do kiếp đó y thương nàng nhiều hơn Nhan Diệp Dung hiện tại hay không nhưng ít ra nhờ chuyện đó nàng có thể nhìn rõ mặt của những người xung quanh hơn. Và nhờ đó nàng mới uất ức mà chết như vậy.

Sau khi từ trường săn bắn về Nhan gia nghe tin tức về Nhan Diệp Dung liền đến Đông cung xin tội cho nàng ta nhưng không được gặp mặt đành chạy đến Thất Vương phủ cầu xin sự giúp đỡ của Nhan Diệp Doanh.

“Thất Vương phi, dù sao nang cũng là muội muội cùng cha với người! Người không thể thấy chết mà không cứu được!” – Lý di nương khóc lóc quỳ xuống đất nói. Bà ta là di nương thân thế trong phủ đã kém nhờ đứa con gái leo cao nên trong phủ dần có địa vị. Những năm gần đây Nhan phu nhân mẹ của Nhan Diệp Doanh cùng con trai trưởng là Nhan Diệp Minh chuyển về phía viện vùng phía nam sinh sống thứ nhất vì nói nơi đó không khí thoải mái giúp ít cho sức khỏe Nhan Phu nhân, một mặt Nhan Diệp Minh nhận chức vụ phó tướng canh giữ thành nơi đó. Nên trong Nhan phủ Lý di nương trở thành nữ chủ nhân lớn lối nhất.

“Muội muội!” – Nhan Diệp Doanh nhìn người quỳ trước mặt cười nhạt.

“Đúng Thất Vương phi xin người nghĩ lại cứu lấy muội muội của mình!” – Lý di nương khóc lóc nói – “Người cũng biết phụ thân người rất yêu quý muội muội ngươi! Người phải giúp nàng ấy!”

“Di nươngnà, ta rất muốn giúp người! Nhưng người phải biết tội này là tội tầy trời Hoàng thất bị bôi nhọ thì làm sao mà cứu! Di nương coi trọng Thất Vương phi là ta quá!” – Nhan Diệp Doanh vẫn điềm đạm ngồi trên ghế ánh mắt không quan tâm nói.

“Ta biết ngươi làm được mà!” – Di nương nghe thấy Diệp Doanh nói vậy càng khóc lóc thảm thương hơn.

“Ta cảm thấy trong người không được khỏe nên đi trước! Người đâu tiễn khách Thất Vương gia sắp về rồi!” – Nhan Diệp Doanh nhướng mắt nhìn Di nương rồi đứng vậy xoay người bước vào trong.

“Thất vương phi, vương phi xin dừng bước!” – Dù Lý di nương có kêu gào khóc lóc như thế nào thì cũng bị bóng lưng của Nhan Diệp Doanh ngăn chặn lại.

Lý Di nương bị mời đứng lên được áp tải đi ra bên ngoài, trong lòng vô cùng lo lắng cảm thấy bất lực đứng trước phủ Thất Vương chần chừ thì thấy một cổ xe ngựa màu đen được trang trí những hoa văn màu vàng, nhìn qua là biết thuộc Hoàng thất đỗ lại. Một dáng người cao lớn vén màng bước xuống, phong thái nhàng nhạt toát lên vẻ lạnh lùng.

“Thất vương gia!” – Lý di nương liều mạng bước lên trước mặt cung kình hành lễ.

“Bà là?” – Lãnh Kỳ lạc nhìn thấy người phu nhân quỳ trước mặt mình có chút quen, nhưng người dám chặn đường y như vậy cũng không phải tầm thường.

“Bẩm Thất Vương gia nô tỳ là Lý di nương của phủ Nhan tướng quân!” – Lý di nương run rẫy nói, nàng ta thật sự có chút sợ hãi nhưng vì con gái nên bà lấy hết can đảm mà dừng chân một đại ma vương như Thất Vương gia.

“Hum!” – Nói đoạn y nhớ được người phụ nữ này là ai rồi xoay người đi không quan tâm đến.

“Thất vương gia! Nô tỳ xin phép cầu xin người!” – Lý di nương thấy thế thì lên tiếng, khi nói bà không nghĩ gì nhiều nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng khó chịu của Lãnh Kỳ Lạc nhìn mình thì bà mới ý thức được mình vừa làm một chuyện nguy hiểm đến như thế nào – “Bẩm nô tỳ mạo muội xin Vương gia giúp đỡ!”

“Ngươi đã gặp Vương phi?” – Nhíu mày thiếu kiên nhân Lãnh Kỳ Lạc thấp giọng nói.

“Dạ vâng nô tỳ đã gặp

“Được ý của Vương phi chính là ý của ta!” – Nói đoạn y bước nhanh qua Lý di nương đang ngớ ngẫn ngồi nhìn theo y đến khi bà ta ý thức được thì vội chạy theo toan tính nói thêm thì Lão Bát chặn ngay lại.

“Phu nhân nên biết dừng lại trước khi họa rớt xuống trúng người!” – Lão bát vội nói, hắn ta đi theo Lãnh Kỳ Lạc đã lâu biết được tính khí của y như thế nào, nhận ánh mắt cũng biết được tâm tình sau đó của y cực kỳ không thoải mái. Nếu người đàn bà này còn lôi thôi không những có thể sẽ bị một cước đá bay ra ngoài cửa phủ. Như vậy quả thật không nên vì dù sao bà ta cũng tính như trưởng bối của Vương phi

Được nhắc nhở Lý di nương liền dừng lại nhìn theo bóng người bước vào cửa, cả hy vọng lẻ loi nhe nhói của bà cũng bị dập tắt hoàn toàn.

Cùng lúc đó trong nhà lao của Đông cung.

“Thả ta ra, cho ta gặp Thái tử! Ta bị oan! Thả ta ra!” – Nhan Diệp Dung gào thét nhưng đã không còn mấy sức lực nữa còn lại chỉ là tiếng thuề thào. Đã hơn hai ngày rồi, hai ngày rồi nàng đều hy vọng nhìn thấy Thái tử nhưng chung quy người chưa từng bước vào đây.

“Á” – Bị hất nước lạnh vào mặt Nhan Diệp Dung bừng tĩnh ngước mặt nhìn, thấy người đứng trước mặt mình là Thái tử phi liền cầu xin.

“Thái tử phi xin người, xin người nói thái tử đến đây gặp muội được không?” – Nhan Diệp Dung như vớ được chiếc phao cứu sinh nói.

“Hừ giờ phút này ngươi còn nghĩ đến việc gặp Thái tử để cầu xin! Ngươi nghĩ đến mình là ai?” – Thái tử phi cười đưa khăn che miệng nói.

“Xin người tỷ tỷ!”

“Tỷ tỷ! Thật không dám nhận! Ngươi ngày trước có từng nghĩ đến hôm nay sao? Chẳng phải ngươi giương giương tự đắc lắm hay sao? Chẳng phải ngươi trăm phương ngàn kế đối phó ta xem thường ta! Ngươi nghĩ bây giờ ta sẽ giúp ngươi sao?” – Thái tử phi cười, trong lòng nàng vô cùng hận nàng ta, hận không thể lập tức giết chết nàng ta đã thỏa lòng thù hận của nàng, bao nhiêu tháng từ khi cả hai cùng vào cửa, nàng là chính phi lại là nữ dòng chính của lại bộ thượng thư lại bị một thất thiếp chèn ép coi thường.

“Không tỷ tỷ, muội hứa, sau này không như vậy nữa, sẽ an phận muội thể xin tỷ giúp muội!” – Nhan Diệp Dung nghe vậy cuống quýt quỳ xuống van xin

“Sau này, ngươi nghĩ ngươi còn có cơ hội sau này sao! Ngươi nghĩ thái tử vì ngươi mới cưng chìu ngươi! Thái tử vì ngươi nên chưa hạ lệnh giết ngươi hay sao? Hahaha ngươi thật ngu ngốc! Ngươi có biết gương mặt của ngươi có đến 6 phần giống với Nhan Diệp Doanh hay không? Cũng chính vì điều đó nên đến hiện tại ngươi mới còn ngồi đây nói chuyện với ta ngươi có biết không?”

“Không tỷ lừa muội, chàng yêu muội, vì muồi, hãy cho muội gặp chang chắc chắn chàng sẽ không nỡ giết chết muội!” – Nhan Diệp Dung lắc đầu chối bỏ những điều mà Thái tử phi nói, nàng không tin, Thái tử điện hạ chắc chắn vì nàng nên mới như vậy.

“Ngươi đến giờ vẫn cố chấp mu muội như vậy thật đáng thương! Ta đường đường là thái tử phi đương nhiên phải chia sẻ sự khó chịu trong lòng thái tử! Ngươi yên tâm nể tình cảm giữa ta và ngươi ta sẽ cho ngươi được ra đi nhanh chống!” – Thái Tử phi cười nhạt nói.

“Không ngươi không được! Ta muốn được gặp thái tử phi! Cho ta gặp thái tử!” – Nhan Diệp Dung hét lớn kêu gào trong vô vọng.

“Người đâu!” – Thái tử phi lên tiếng rồi một loạt người bước vào mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh chóng 2 tên nô tài giữ Nhan Diệp Dung bên dưới mặc kệ nàng ta vùng vẫy gào thét, một tên đỗ vào miệng nàng một ly thuốc độc giữ nàng lại. Sau đó nhanh chóng dàng dựng thành một cuộc tự tử treo cổ! Sau khi xác định Nhan Diệp Dung đã chết thì Thái tử phi mới an ý rời đi.

Sau đó một lúc trong đại lao náo loạn báo tin Nhan Diệp Dung vì sợ tội hổ thẹn với chính mình đã dùng dây đai lưng thắt cổ tự tử! Nghe tin tức bẩm báo Thái tử có chút xao động nhưng cũng không có biểu hiện đau lòng nhưng trong lòng y mang một nỗi lo khác chính là sự ủng hộ của Nhan Gia. Nhan gia đứng giữa chiến tuyến nhưng nay Nhan Diệp Dung đã không còn nữa thì đương nhiên Nhan gia chỉ còn có mỗi Nhan Diệp Doanh để ủng hộ. Bên phía Lãnh Kỳ Lạc nếu thêm Nhan gia ủng hộ thì thật sự như hổ thêm cánh.

“Nói với Phi Yên hành động đi!” – Lãnh Kỳ Song lên tiếng nói.

<dr.meohoang>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.