Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà

Chương 6




Từ đó về sau nếu ta muốn chuồn ra phủ đi chơi thì chỉ có thừa dịp lúc Tằng đại thiếu gia không có ở nhà mà thôi, nhưng lại phải chắc chắn không để hắn phát hiện. Nếu không sau khi hắn trở về phát hiện ra ta chuồn đi, sẽ tìm cách để mẹ ta đi miếu chùa dâng hương tạ thần vài ngày không trở về, mà trong mấy ngày này ta không còn chỗ nào dựa vào chỉ có thể ngoan ngoãn chịu phạt.

Phương thức trách phạt của hắn cũng rất cầm thú, đem ta nhốt chung lại cùng hắn, buộc ta… nhìn hắn ăn cơm! Tất cả đều là những món quý hiếm, thịt cá sơn trân hải vị! Nhiều đồ ăn ngon như vậy, hắn thì ăn, mà ta, ta chỉ có thể nhìn hắn ăn, một miếng cũng không ăn được! ! !

Ta bị hắn hành hạ như vậy vừa đói lại vừa thèm, mấy ngày liên tục thực sự muốn nổi điên.

Hắn đem ta nhốt quả thực vô cùng kín kẻ, ngăn chặn tất cả những gì có thể ăn mà Thúy nhi viện trợ cho ta.

Có một lần vì quá thèm ăn, ta liền dũng cảm nhảy lên bàn ăn, chỉ vào chóp mũi của hắn hỏi hắn, đối với em gái ruột của mình hắn có phải cũng tàn ác như vậy hay không?

Hắn nói: “Các nàng không giống như ngươi không biết nghe lời luôn tìm cách trốn đi chơi như vậy, ta vì sao phải làm vậy với các nàng.”

Ta nói: “Nhưng các nàng không phải không muốn đi ra ngoài, chẳng qua là vì các nàng sợ ngươi!”

Hắn nói: “Ai sợ ta?”

Ta nói: “Ngươi muội!”

Hắn nói: “Tằng Ly, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, nữ hài tử không thể thô lỗ như vậy.”

Ta run run, cuồng loạn hỏi hắn: “Ta rốt cuộc thô lỗ chỗ nào?”

Hắn nói: “Không phải ngươi rất thường chuồn đi sao, sao lại không biết hai chữ ngươi muội đã trở thành câu chửi người đang rất phổ biến chứ?”

! ! ! ! ! !

Ta thật sự là không biết a, ngươi muội! ! !

Còn nữa, đại ca, ta với ngươi là đang thảo luận không phải là đang chửi nhau a, ngươi muội! ! !

Ta đang hỏi ngươi có phải cũng đối với em gái ngươi tàn nhẫn như vậy hay không a, ngươi muội! ! !

Chỉ cho nhìn không cho ăn như vậy ta thèm quá sẽ mất đi lý trí sẽ tấn công ngươi a, ngươi muội! ! !

Mà ta cũng thật sự run run nhảy xổ vào trên người hắn a! Tằng Nhan, ngươi muội…

Ta xô ngã hắn, cưỡi ở trên người hắn, nắm vạt áo của hắn giật mạnh, ta đối với hắn phát ra phẫn nộ tận đáy lòng gầm lên giận dữ: “Đại ca, ta đói, ta muốn ăn cơm a!”

Không biết có phải hắn bị ta đè ép đến thở không nổi hay không, mặt lập tức chuyển sang đỏ bừng. Hắn quay mặt nhìn sang chỗ khác, ho khan một tiếng, sau đó quay lại làm ra bộ dáng thực bình tĩnh hỏi ta: “Đói còn có thể có nhiều sức đến như vậy sao? Ngươi xác định ngươi muốn ăn cơm là vì đói chứ không phải vì thèm sao?”

Ta: “…”

Tằng Nhan, ngươi muội a! ! ! Ta chính là thèm thì làm sao! Làm sao! Làm sao! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.