Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà

Chương 13




Không biết ngày đó mẹ ta cùng Tằng Nhan lén lút nói cái gì, làm cho mấy ngày gần đây Tằng Nhan không còn đặc biệt “quan tâm” đến ta nữa. Ta vui mừng được tự do, lúc nào cũng cầu cho hắn ra phủ làm việc để có thể lại chuồn đi chơi.

Nhưng mà hết đợi lại chờ, hắn giống như mọc rễ trong nhà, trong phòng ra ra vào vào đủ loại người, thần thần bí bí, không biết đang âm mưu cái gì.

Tự dưng lại trở nên yêu nhà mình như vậy, thật đáng ghét!

Quá buồn chán, ta chạy đi tìm Tằng Nhị Muội giải buồn.

Kết quả nàng hình như cũng trở thành người khác.

Lúc ta vào phòng nàng, đại nương may đồ đang giúp nàng đo áo. Ta thấy mà thèm, liền tiến lên hỏi: “Nhị Muội, ngươi muốn may quần áo mới sao? May cho ta một bộ với!”

Tằng Nhị Muội không chút biểu tình liếc ta một cái: “Gấp cái gì? Sau này ngươi sẽ có cơ hội!”

Ta bĩu môi.

Thực keo kiệt, may thêm một bộ giống nhau cũng không được.

Đại nương may quần áo ở bên cạnh che miệng cười: “Tam tiểu thư đây là sốt ruột lập gia đình!”

Ta kinh ngạc: “Ta không có nôn lập gia đình!”

Tằng Nhị Muội xuy một tiếng, đại nương tiếp tục cười thâm ý: “Tam tiểu thư đừng ngượng ngùng, nữ hài tử đều rất thích giá y mới! Cô cũng cao bằng nhị tiểu thư, sẵn tiện để tiểu nhân giúp cô lấy số đo!”

Ta phản ứng một chút, rốt cục hiểu được: “Giá y? Tằng Nhị Muội, ngươi đang may giá y? Ngươi sắp lập gia đình sao?”

Tằng Nhị Muội hừ lạnh một tiếng.

Ta rất ngạc nhiên, nhéo nàng hỏi: “Là ai là ai? Ngươi cùng ai thành thân vậy?”

Tằng Nhị Muội lạnh nhạt liếc mắt nhìn ta, không thèm quan tâm ta.

Đại nương ở bên cạnh rất nhiệt tình giải thích cho ta: “Là thượng thư phủ nhị công tử!”

Liễu Hành? Thì ra là hắn!

Ta cảm khái: “Nhị Muội, chúc phúc ngươi, rốt cục có người muốn cưới ngươi!”

Tằng Nhị Muội dùng sức trừng ta một cái, “Cái gì là rốt cục có người muốn cưới ta?”

Ta cười tủm tỉm nhìn nàng: “Thì là rốt cục cũng có người chịu tới cầu hôn đó thôi!”

Tằng Nhị Muội nheo mắt, hướng ta âm âm cười: “Ít nhất, ta còn có người đến cầu hôn; Tằng Ly, còn ngươi thì sao?”

Ta: “…”

Hình như từ đó tới giờ cũng rất lâu nha, một người cũng không có…

Ta cắn chặt răng, cười nói: “Ta còn nhỏ!”

Tằng Nhị Muội nói: “Chúng ta bằng tuổi nhau.”

Ta nói: “Ta không gấp gáp.”

Tằng Nhị Muội nói: “Ngươi sắp gả hết được rồi.”

Ta nói: “Ta đang chờ tình yêu đích thực, kiểu như nhất kiến chung tình vậy.”

Tằng Nhị Muội nói: “Thật ngại phải làm ngươi ghen tị a, người mà ta muốn gả kia, vừa vặn là đối với ta nhất kiến chung tình!”

Ta ngây người.

Tằng Nhị Muội khi nào thì trở nên khoe khoang như vậy?

Nàng nói Liễu Hành đối với nàng là nhất kiến chung tình?

Ta hỏi nàng: “Ngươi gặp Liễu Hành rồi sao?”

Tằng Nhị Muội đáp: “Không có.”

Ta nói: “Vậy cái gì gọi là nhất kiến chung tình hả?”

Tằng Nhị Muội đáp: “Xem bức họa không được sao.” Cuối cùng nàng miết ta, thực khinh thường nói, “Ngực lớn chậm hiểu, ngốc! Cũng giống ca ta…” Nàng nói đến một nửa đột nhiên ngừng, khiến cho trong lòng ta ngứa ngái khó chịu.

“Ca ngươi làm sao?” Ta lay nàng, ” Ca ngươi làm cái gì, ngươi mau nói cho hết a!”

Nàng bị ta lắc đến tóc mai tán loạn, hết chịu nổi bèn đẩy tay của ta ra, không kiên nhẫn hét: “Ta không giống như ca ta nuông chìu ngươi! Nếu ta làm chủ nhà này, ngươi sớm đã chết không biết bao nhiêu lần!”

Một ngụm máu tươi trào lên bị ta cố gắng đè nuốt xuống…

Ta chỉ vào Tằng Nhị Muội kêu lên: “Tằng Nhị Muội, ngươi điên rồi! Ca của ngươi hận không thể tra tấn chết ta thì có!”

Tằng Nhị Muội nắm ngón tay của ta bẻ một cái, ta đau muốn chảy nước mắt, “Hắn tra tấn ngươi? Coi như hết, không phải ngươi tra tấn hắn cũng là hắn tự tra tấn chính mình, mỗi ngày nhìn bức họa chảy máu mũi, đúng là bị bệnh!”

Ta thổi thổi ngón tay, lầm bầm, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng!

Trời ạ, người mà hắn thật sự thích, không phải là ta chứ! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.