Tiểu Thư, Anh Là Đàn Ông Sao?

Chương 9: Khi thắng khi thua




Lâm Mạt Nhiên biết rằng về nhà nhất định sẽ gặp tình huống như thế. Cô đã chuẩn bị sẵn tư tưởng sẽ bị mẹ già lôi đi xem mắt, ăn cơm, làm quen, đến tham gia các hoạt động xã giao, xem mẹ cô tuyển chọn. Có lẽ bà là do thấy chị họ tái hôn mà chịu kích thích nên chuẩn bị để sắp tới thu xếp chuyện chung thân đại sự cho cô.

Nhưng mà muốn cô đi quyến rũ Kỉ Vân Khởi, nhiệm vụ này khó chẳng khác nào lên trời cả. Qua vài lần đối đầu, Lâm Mạt Nhiên đã ý thức được điểm đó. So sánh chỉ số thông minh của cô và Kỉ Vân Khởi thì rõ ràng rằng một người ở trục hoành còn một người lại ở trục tung. Nếu cô chỉ là một người tốt nghiệp đại học với chỉ số thông minh bình thường thì Kỉ Vân Khởi lại chính là một lão ma đầu đã sớm tu luyện thành tinh.

Hơn nữa người này da mặt thật dày, lời nói không biết xấu hổ nào cũng có thể nói được, ỷ vào hắn là uống sữa bột mà lớn lên, người bình thường cũng ngại giảng đạo lý với hắn. Hắn mặt không đỏ, tim không đập, nói chuyện tự nhiên giống như uống nước vậy. Câu dẫn người như vậy thì không bằng cô nói thẳng với ba mẹ mình cho cô xuất gia làm ni cô đi, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.

Mẹ Lâm chờ hồi lâu mà không thấy con gái nói gì, mặt nhăn nhó, thúc giục: "Con mau nói chuyện đi, phải cho mẹ chút phản ứng chứ, việc này nên làm như thế nào bây giờ, con cho cái ý kiến đi ?"

"Mẹ à, không phải mọi biện pháp mẹ đều tìm giúp con rồi hay sao ạ, con còn ra được ý kiến nào nữa chứ ?"

"Tốt lắm, đã vậy thì con mau đi làm đi".

Làm ? Làm như thế nào bây giờ ? Lâm Mạt Nhiên nghĩ lại mọi chuyện Kỉ Vân Khởi đã làm. Nghĩ sao cô cũng không có gan mà theo đuổi hắn. Huống chi, hắn cũng không phải dạng đàn ông mà cô muốn theo đuổi là có thể theo đuổi ngay được. Chuyện này so với việc giành chức quán quân Á Vận hội còn khó hơn.

"Mẹ, mẹ đừng ép con. Nếu giữa con và hắn không có chuyện gì thì cho dù có đi con cũng không thể không biết xấu hổ mà chủ động quen biết hắn chứ".

"Đúng vậy, bà xã, con đã không muốn thì thôi đi". Ba Lâm lau khô nước trên tay, tiến lên khuyên vợ.

"Làm sao lại thôi". Mẹ Lâm không muốn, thở phì phì ngồi xuống, oán giận nói: "Cho dù không phát sinh chuyện gì nhưng mất mặt trước nhiều người như thế, chuyện gì cũng để người ta thấy hết, kiểu gì cũng bị lời ra tiếng vào. Xem ông làm sao mà chặn được miệng của những người đó ?"

"Mẹ, bọn họ nhìn được cái gì ? Sáng hôm đó, bọn họ cũng chỉ thấy con và Kỉ Vân Khởi cùng ở trong một phòng, chúng con một người thì trên giường, một người lại ở dưới đất, quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, có gì ái muội sao ? Thế thì làm sao mà nói được. Mẹ yên tâm đi, không quá ba ngày, mọi người sẽ quên hết mọi chuyện thôi".

Mẹ Lâm vẻ mặt u oán, càng nghĩ lại càng tức. Một con rể đẹp trai, đầy triển vọng, gia thế tốt, lại có quốc tịch nước ngoài như vậy, nếu gả con gái cho cậu ta thì biết đâu lại được di dân sang Mỹ. Nếu cứ thế mà bỏ qua thì cũng tiếc quá.

Lâm Mạt Nhiên quan sát vẻ mặt của mẹ mình, biết bà còn chưa cam lòng, vì để hoàn toàn đánh bay những ý niệm không thực tế trong đầu bà, suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói: "Quên đi mẹ, đối với chuyện này con sẽ không ảo tưởng đến. Hơn nữa, Kỉ Vân Khởi kia đã có hôn ước. Con sao có thể đi phá hoại họ ?" Mà cho dù có đi phá, cũng chẳng có cơ hội để tiếp cận. Lâm Mạt Nhiên không nhịn được ở trong lòng bổ sung thêm một câu.

"Cái gì ? Đính hôn ? Con làm sao mà biết được ? Là cậu ta nói ?"

"Hôm nay lúc hắn đưa con về thì gặp bạn gái hắn, rất xinh, dáng người rất đẹp. Mẹ, con gái mẹ trừ phi bỏ vốn đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ, bằng không, chẳng có cơ hội nào đâu."

Lần này, mẹ Lâm hơi nhụt chí, cả người giống như quả bóng xì hơi, đang từ từ xẹp dần xuống vậy. Cả buổi chiều bà đều bị vây trong trạng thái tinh thần không tốt, thế nên ngay cả cơm tối cũng chẳng có tâm tư để làm. Tội nghiệp ba Lâm, lại bị con gái bắt ăn mỳ sợi, sau đó hạ kết luận: "Con gái này, bảo sao mà con không gả đi được. Bao năm qua con ở Bắc Kinh, đều ăn loại mỳ không đạt chất lượng này sao ?"

Lâm Mạt Nhiên bình tĩnh hút mỳ, trả lời: "Không ạ, con ăn cơm ngoài."

Mẹ Lâm buồn cảmột buổi tối, hai người trong nhà kia cũng không ai dám đi trêu chọc bà, để kệ bà tự phát tiết. Đến hôm sau, Lâm Mạt Nhiên cẩn thật trốn mẹ, chui vào phòng lên mạng tìm việc, không có việc gì thì sẽ không ra khỏi phòng, tránh cho không cẩn thận đụng chạm vào mẫu thân đại nhân, lại khiến gây ra tranh cãi không cần thiết trong gia đình.

Đến cả lúc ăn cơm cũng phải hành động thật nhanh, mười phút đã ăn xong, ăn xong lập tức lại trốn về phòng. Đợi đến buổi chiều ra khỏi nhà cũng không thấy bóng mẹ mình đâu. Hỏi ba Lâm một chút mới biết, hóa ra mẫu thân đại nhân lại một mình chạy đi ra ngoài, không biết có phải là bực đến mức muốn tìm ai đó để tào lao xả giận hay không.

Áp suất trong nhà cuối cùng cũng trở về trạng thái bình thường, ba và con gái hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đến giờ cơm chiều, mẹ Lâm lại mang theo túi lớn túi nhỏ trở lại, sắc mặt lại cùng một dạng với ngày hôm qua khi bà vừa về, nét mặt tỏa sáng như muốn trẻ ra mười tuổi. Lâm Mạt Nhiên và ba Lâm liếc nhìn nhau, đều không rõ tinh thần này của mẹ Lâm là từ đâu mà ra.

Mẹ Lâm cũng không nhiều lời, đi vào phòng bếp làm ba món mặt một món canh bưng ra, lại giục hai ba con nhanh đến ăn cơm chiều, như có chuyện gì gấp gáp muốn tuyên bố vậy.

Lâm Mạt Nhiên ở trong lo lắng mà ăn xong cơm, lưu loát giúp mẹ thu dọn bát đũa, lại theo lời lão phật gia phân phó mà pha ba ly trà đem ra, người một nhà mỗi người một ly, cùng nhau ngồi trên ghế sofa. Mẹ Lâm ra dáng một lãnh đạo chuẩn bị khai mạc đại hội, mà hai cha con họ Lâm lại ngồi ở một bên, chờ chỉ thị của lãnh đạo, không dám lơ là một chút.

Mẹ Lâm cầm ly trà thổi thổi, cảm thấy nước trà quá nóng, lại để xuống bàn, sau đó hít một hơi, vỗ cái bàn đánh "rầm" một tiếng, làm thủ thế tiêu chuẩn của công nông binh, một đường hống đến tận trời, trung khí mười phần tuyên bố: "Tiểu Nhiên, con mau đi thu thập một chút."

"Thu thập cái gì ạ, trong nhà có chỗ nào muốn thu thập sao ?" Ánh mắt Lâm Mạt Nhiên nhìn chằm chằm vào tay phải đang giơ lên cao của mẹ mình, cảm thấy năm ngón tay kia có cảm giác muốn giương cánh bay cao, đặc biệt có thể thay thế tâm tình hiện tại của mẫu thân đại nhân nhà mình.

"Không phải thu thập trong nhà, mà là thu thập chính con đấy. Mẹ đây đã giúp con đặt lịch hẹn, buổi tối thứ sáu tuần sau đi xem mắt, con mau đi mua mấy bộ quần áo mới đi. Đến lúc đó, phải trang điểm thật đẹp để đi gặp người ta."

"Xem mắt ? Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại nghĩ tới cái này ?" Chuyển biến không khỏi quá nhanh đi. Ngày hôm qua còn ở đây ra lệnh cho cô đi quyến rũ Kỉ Vân Khởi, làm sao hôm nay đã đổi thành đi xem mắt rồi ?

Mẹ Lâm vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Cái gì mà đột nhiên nghĩ tới, mẹ nghĩ chuyện này cũng đã nghĩ nhiều năm rồi. Từ sau khi con tốt nghiệp đại học, mẹ cả ngày đều mong đem con gả đi. Trước kia con ở Bắc Kinh, núi cao hoàng đế xa, mẹ không quản được con. Hiện tại thì khác, con ở ngay cạnh mẹ, mẹ muốn quản sao thì quản, cho nên con tốt nhất là nghe lời mẹ, ngoan ngoãn đi xem mắt!"

"Nhưng mà…"

"Không nhưng nhị gì hết. Nếu con không muốn đi xem mắt, thì cùng con thứ hai nhà họ Kỉ yêu đương cũng được, lựa chọn trong hai người đó cùng với việc tự con lựa chọn cũng giống nhau. Mẹ chịu đủ rồi, con không cần lại đi khiêu chiến tính nhẫn nại của mẹ."

Mẹ Lâm nhịn, đã nhịn đến phát tức. Có con gái không nghe lời như vậy, nếu không áp dụng biện pháp mạnh thì có thể sẽ thành gái lỡ thì thật luôn, lại là một cô béo, một cô béo lỡ thì chẳng có chút đường cong nào.

Lâm Mạt Nhiên biết, nếu mình lại cự tuyệt, nhất định sẽ bị mẹ già một hớp ăn luôn. Cho nên cô chỉ có thể nhận mệnh, thử dò hỏi: "Lần này lại là từ đâu đây ?"

"Dì út con giới thiệu".

“Dì út? Mẹ, mẹ cũng thật bận quá. Ngày hôm qua đi nhà dì cả, ngày hôm nay lại đi nhà dì út. Cả ngày đi đến nhà người khác mẹ không thấy phiền sao?”

Mẹ Lâm tức đến mức đánh con một cái, mắng: “Con nhóc thối, nhân chi thường tình một chút cũng không hiểu. Mẫn Chi nhà dì út con sắp kết hôn, mẹ không thể đến hỏi thăm sao. Lại nói, Mẫn Chi bằng tuổi con, cũng sắp kết hôn rồi, còn con ngay đến cái bóng của bạn trai cũng không có, thật kỳ cục. Cho nên, mẹ nhờ dì út con giúp con giới thiệu đối tượng, mau đi gặp, nếu hợp ý thì liền kết hôn đi.”

“Mẹ, người còn chưa gặp mà mẹ đã muốn nghĩ đến chuyện kết hôn rồi, có phải quá sớm hay không ?”

“Quá sớm?” mẹ Lâm càu nhàu: “Mẹ còn đang ngại muộn đấy, nếu con tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn luôn thì có khi hiện giờ con đã có thể chạy rồi. Được rồi, đừng dông dài nữa, mau đi thu dọn một chút chuẩn bị gặp mặt”.

Lâm Mạt Nhiên không có biện pháp, ngoài việc đáp ứng, cô không còn lựa chọn nào nữa. Thoạt nhìn thì chuyện xem mắt này so với việc đi quyến rũ Kỉ Vân Khởi thì dễ dàng hơn. Mẹ Lâm chỉ đạo công việc xong xuôi liền đứng dậy về phòng, lại bị ba Lâm gọi lại: “Bà xã, tôi đây thì làm gì? Tôi chờ ở đây cả nửa ngày, bà có cái gì cần tôi đi làm không?”

Mẹ Lâm quay đầu liếc ông một cái, khinh thường nói: “Ông là đến dự thính, không có quyền phát biểu!”

* **

Lâm Mạt nhiên ở trong lo lắng bất an mà vượt qua một tuần, rốt cuộc cũng đến thứ sáu, ngày lên “đoạn đầu đài” của cô. Mặc chiếc váy mới mua vào, lục tìm được đống đồ trang điểm đến cả ngàn năm cũng không đụng tới, ở trên mặt vẽ lung tung vài cái, cứ như thế mà ra ngoài. Người béo, mặc cái gì cũng không đẹp nổi, cho dù có tốn bao công sức chăm chút cũng phí công.

Một đường lái xe đến địa chỉ đã hẹn trước.

Lâm Mạt Nhiên đẩy cửa đi vào, nhân viên phục vụ liền đi lên đón tiếp. Lâm Mạt Nhiên nhìn xung quanh nhà hàng một lượt, cố gắng nhớ lại ảnh chụp của người đàn ông cần xem mắt mà mẹ cô đã đưa cho, muốn tìm kiếm gương mặt giống với tấm ảnh chụp đó.

Nhưng mà cổ cô cũng sắp dài ra rồi, cũng không tìm thấy người đàn ông có điều kiện xuất chúng, ngoại hình đoan chính, ngồi ở văn phòng cao cấp, một tháng kiếm được vạn tệ kia đâu. Ngay khi Lâm Mạt Nhiên thất vọng lại không biết làm sao cho tốt thì một bàn tay lén lút khoác lên vai cô, bên tai lại truyền đến thanh âm: “Lâm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau”.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đụng phải ai đây? Hắn là tât cả mọi người đều có thể đoán được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.