Tiểu Thư, Anh Là Đàn Ông Sao?

Chương 3: Tính nợ cũ




Vì nguyên nhân thái độ nhận tội của Kỉ Vân Khởi thực tốt, bên tai được thanh tĩnh vài ngày. Ông nội, bà nọi lớn tuổi, tinh lực có hạn, không có thời gian cả ngày chạy theo hắn. Anh trai chị dâu vội vàng đi hưởng tuần trăng mật, càng không có thời gian đi tìm hiểu tin tức của hắn, nhưng thật ra, không bao lâu sau hắn liền chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài vì sự nghiệp của chính mình.

So sánh với những chuyện đó, một vị nhân vật chính khác của sự kiện tình một đêm lần này, ngày rõ ràng trôi qua không được tốt. Lâm Mạt Nhiên sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn ở lại Bắc Kinh công tác, cha mẹ trong nhà thúc dục vài lần, cô cũng không nguyện ý trở về. Luôn lấy lý do công việc không bỏ xuống được, liền trốn xa, một người bên ngoài trôi qua tiêu diêu tự tại, nhiều nhất là ngẫu nhiên nhận được điện thoại của mẹ già, nghe bà càu nhàu, thuận tiện bị thúc giục kết hôn vài lần. Thời gian lâu, cô nghe đến lỗ tai đều nhanh mọc kén, mẹ Lâm cũng nói đến miệng lưỡi đều khô.

Lần này trở về tham gia hôn lễ của chị họ, cô vốn nghĩ về hai ngày rồi đi. Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện sai lầm trọng đại như vậy. Dùng lời của mẹ Lâm mà nói, không muốn kết hôn có thể tha thứ, nhưng cùng đàn ông làm loạn, tuyệt đối là làm sai nguyên tắn, bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện này.

Cho nên, Lâm Mạt Nhiên trước tiên bị cấm túc. Lúc trước cố gắng công tác ở Bắc Kinh vài năm, cuối cùng không giữ được, sau sự kiện hoang đường lần này, bị bắt từ chức. Mẹ Lâm tay chân nhanh nhẹn đến khiến người ta giận sôi, hôm đó từ chức, ngày hôm sau liền sai khiến cha Lâm đi thủ đô, trực tiếp trả lại phòng ở con gái thuê, sau đó đem hành lý chất lên xe, một đường vận chuyển về nhà, từ nay về sau, Lâm Mạt Nhiên cùng Bắc Kinh, cũng không còn quan hệ. Cô phải sống dưới sự giám thị nghiêm khắc của cha mẹ, thẳng đến khi thành công đem chính mình gả đi mới thôi.

Mẹ Lâm cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tâm tư muốn gả con gái. Trước kia bà luôn hy vọng, con gái học tập tốt một chút, thi đậu một trường tốt, tương lai đi làm tìm được công việc tốt, như vậy, cũng tự nhiên mà tìm được một người đàn ông tốt.

Hiện tại, bà coi như hiểu được, trông cậy vào đàn ông tốt từ trên trời rơi xuống là chuyện không có khả năng. Đám con trai trẻ tuổi trong công ty con gái, điều kiện tốt một chút thì đã sớm đính hôn, điều kiện không tốt, chính bà cũng chướng mắt. Cao không thành, thấp cũng không được, cứ như vậy mà chậm trễ đi xuống, cái con nhóc mập nhà bọn họ kia, cũng đừng trông mong có thể gả đi ra ngoài.

Trong một đêm đó, mẹ Lâm coi như triệt để hiểu được. Một người phụ nữ, học tập tốt cũng không quan trọng, công việc tốt cũng không quan trọng, mấu chốt nhất, là phải tìm được một ông chồng tốt, mới là đạo lý đúng đắn. Trong thời điểm tam cô lục bà tụ họp cùng một chỗ, ai sẽ để ý con gái bạn tốt nghiệp thế nào, cũng sẽ chẳng ai đi so đo một đứa con gái có thể kiếm bao nhiêu tiền một tháng, mọi người thích đàm luận nhất, chính là bạn trai hoặc là chồng của con gái bạn. Kiếm được một con rể có đầy đủ bằng cấp cùng công việc tốt mới là đầu đề được quan tâm hàng đầu trong các câu chuyện.

Giá trị của một người phụ nữ, không phải dựa vào giá trị của bản thân cô ta thể hiện ra, mà là cần cô ta đi tìm một người khác có đầy đủ điều kiện đến thể hiện, đây không phải là chuyện bi ai thì rốt cuộc đâu mới là chuyện bi ai ?

Lại bi ai phát hiện mẹ Lâm cũng không để ý! Này đó chỉ là hư danh, so với việc đem đứa con gái quá lứa lỡ thì trong tay nuôi đến già, thì việc này chỉ là lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc tới.

Lâm Mạt Nhiên bị cấm túc, ngày trôi qua cũng thực gian nan.

Bởi vì thất nghiệp, trong lúc nhất thời thật nhàn rỗi, mỗi ngày tránh trong nhà lên mạng mua đồ ăn vặt, chờ đưa đến tận cửa. Cô vốn đã béo, cũng không quan tâm đến hình tượng của chính mình, trước kia còn kia làm, tốt xấu gì còn quan tâm một chút. Từ sau khi về nhà, liền phát huy bản tính tùy tiện, có đôi khi rời giường xong, ngay cả mặt đều lười rửa, liền chạy vào phòng bếp kiếm này nọ ăn.

Mẹ Lâm gặp con gái như vậy, mặt càng lúc càng dài. Bà đem con gái gọi về, là chuẩn bị cho cô kết hôn lập gia đình, không phải cả ngày ở trong phòng đến mốc meo. Cô không đi ra ngoài gặp mặt bạn bè, làm sao có cơ hội nhận thức con trai tốt, thế thì làm sao mà gả ra ngoài được ? Cả ngày là tổ ở nhà lên mạng, chẳng lẽ từ trong máy tính đột nhiên nhảy ra được một người đàn ông sao ?

Bình thường phải đi làm, mẹ Lâm đối với con gái lòng có dư mà lực không đủ. Cho nên, vừa đến cuối tuần, bà liền trực tiếp đem con gái từ trên giường dựng lên, dùng cán chổi lông gà đuổi sau mông cô, bắt cô phải rửa mặtchải đầu sạch sẽ đi ra cửa.

Lâm Mạt Nhiên mắt còn chưa mở hoàn toàn, cũng đã hồ hồ đồ đồ bị mang ra cửa. Đối với loại ý tưởng dẫn cô đi phơi nắng này của mẹ cô, Lâm Mạt Nhiên hoàn toàn không giải thích được. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm đấu tranh nói cho cô biết, theo mẹ luôn không sai. Bạn không thể trông cậy vào một người phụ nữ đang thời kì mãn kinh, một lòng muốn gả con gái giảng đạo lý, các bà sẽ không có khả năng nghe lời bạn. Cái duy nhất họ muốn là bạn phải nghe lời, ngoan ngoan cùng họ đi lựa chọn đàn ông để kết hôn. Đương nhiên, nếu bạn nguyện ý tự mình tìm về một người đàn ông có tài có mạo, các bà sẽ càng vui mừng.

Mặt không chút thay đổi, sáng sớm theo mẹ đi dạo, Lâm Mạt Nhiên cảm thấy bản thân mình đã muốn theo không kịp. Tuy rằng cô còn trẻ, nhưng nếu so sánh cùng người mẹ nhiều năm thích tảo bộ mà nói, cô dường như cũng thực bình thường. Hơn nữa cô có vẻ đầy đặn, nhiều năm lười vận động, cái loại đi dạo phố này thực không muốn người ta sống, hiển nhiên đối với cô là một khảo nghiệm cực lớn.

Mà khi tiếng kêu “cô lỗ cô lỗ” trong bụng càng ngày càng vang, Lâm Mạt Nhiên cảm thấy, cô rốt cục chịu không nổi. Giống như là bị dây thừng kéo mũi dắt đi, khi cô ở tiệm bánh ngọt ngửi thấy mùi thơm, thực tự nhiên liền đi qua. Nhiều năm qua thân thể đã tự dưỡng thành phản ứng, nơi nào có mỹ thực, nơi đó có cô.

Mẹ Lâm nhìn đến bộ dáng này của con gái, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Bà như thế nào sinh được một đứa con gái cùng với những đứa con gái khác khác nhau đâu. Tuy rằng bánh ngọt đối với rất nhiều nữ sinh có lực hấp dẫn rất lớn, nhưng là con gái trẻ tuổi, không phải là càng thích mua quần áo xinh đẹp sao ? Vì sao con gái nhà mình không hề có hứng thú mua quần áo, nhưng vừa thấy đồ ăn, liền cùng ruồi bọ giống nhau, không quan tâm gì liên bâu vào.

Lâm Mạt Nhiên vào cửa hàng bánh ngọt cũng không tính đi ra. Cô ở nhà ngốc mấy ngày, đã thật lâu chưa ăn bánh ngọt, hiện tại đói bụng, nhìn đến trong quầy là một đám bánh ngọt xinh đẹp tạo hình khác nhau, trong lòng liền có một cỗ xúc động, thật muốn lấy ví tiền ra, bắt bọn chúng toàn bộ đóng gói đem trở về.
Ông trời tựa hồ nghe được tiếng lòng của cô, cố ý phái người đi ra, đem tất cả tiếng lòng của cô nói ra.
“Chưa nghĩ ra muốn mua cái nào sao ? Vậy đơn giản liền mỗi loại lấy một cái đi”.
Thanh âm này ở trong tai Lâm Mạt Nhiên quả thực chính là âm thanh của tự nhiên, cô thực hoài nghi liệu có phải cô không nhịn được mà đem những gì mình suy nghĩ nói ra hay không. Trong đầu còn sót lại một chút lý trí, cuối cùng làm cô tỉnh táo lại, bởi vì người vừa nói chuyện thực rõ ràng là đàn ông.
Lâm Mạt Nhiên ngẩng đầu, muốn nhìn một chút xem người đàn ông có thể đọc suy nghĩ của nàng là ai, trên mặt cười sâu thêm vài phần, vừa định tỏ vẻ hữu hảo, lại trong phút chốc cảm giác có một chậu nước lạnh dội lên đầu, sửng sốt vài giây, sau đó nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng.

Kỉ Vân Khởi cau mày, lấy tay che lỗ tai, không hờn giận nói: “Sao mỗi lần cô nhìn thấy tôi đều phải thét chói tai đâu ? phụ nữ quả nhiên đều giống nhau, mặc kệ là nước Mĩ hay là Trung Quốc, động cũng không động liền thích kêu to”.

Mẹ Lâm ngồi ở khu vực nghỉ ngơi cách đó không xa đợi nửa ngày, cơ hồ kiên nhẫn cũng sắp hết, nghe được tiếng con gái kêu, rốt cục nhịn không được đi qua, thúc giục nói: “Còn tốt không, mau một chút, mẹ con cũng sắp chết đói rồi”.

Đợi một lát, mẹ Lâm thất con gái không trả lời cũng không có phản ứng gì, giận lên, dùng sức đẩy cô một cái, mắng: “mua hay không mua? Không mua thì nhanh đi, lằng nhằng cái gì? Ban ngày ban mặt, có cái gì kì lạ sao?”

Mấy giây sau,mẹ Lâm cũng không thể không thừa nhận, đầu năm nay, thật đúng là thực dễ dàng gặp quỷ. Khuôn mặt kia của Kỉ Vân Khởi, bà cả đời này cũng không quên được, đây là tên đàn ông ở cùng một chỗ với con gái bà, bà tuy rằng chỉ thấy qua một lần, lại cũng không thể nào mà quên được. Huống chi, bộ dạng của Kỉ Vân Khởi cũng không phải xinh đẹp bình thường, cái loại xinh đẹp của phụ nữ lại nằm trên người một tên đàn ông, bà cả đời này cũng chưa thấy qua bao giờ, tự nhiên ấn tượng cũng khắc sâu hơn vài phần.

“A, là cậu!” Mẹ Lâm chỉ vào Kỉ Vân Khởi, phát ra một câu cảm khái như vậy, kế tiếp liền im lặng đứng lên. Bởi vì bà nghĩ cũng không tốt, trước bàn dân thiên hạ muốn nói cái gì? Tuy rằng bà vẫn muốn tìm tên tiểu tử này để tính sổ, nhưng cũng không thể trước mặt mọi người mà đem cái sự kiện khiến cho người ta dèm pha kia ra mà nói chứ. Nhất thời nghẹn họng, cũng giống như con gái mình, đứng ngây ngẩn cả người.

Kỉ Vân Khởi bị hai người phụ nữ một lớn, một nhỏ đứng xem có chút không được tự nhiên, nhưng lại phá lệ cảm thấy khó chịu mà đứng lên. Phải biết rằng, hắn từ nhỏ luôn tự tại, chưa bao giờ để ý đến ánh nhìn của người khác. Bởi vì bộ dáng đẹp trai, lại giống như nữ sinh, vẫn luôn gây chú ý. Hắn đã sớm luyện được một bộ da mặt dày.

Nhưng đối với mẹ con nhà này, ánh mắt nhìn người làm cho hắn có chút không được tự nhiên, cảm giác chính mình như bị lột sạch, không mặc gì ở dưới ánh mắt của họ.

Vì muốn thoát khỏi loại tình huống xấu hổ này, hắn chủ động đi ra quầy, hướng mẹ Lâm lễ phép chào: "Dì, đã lâu không gặp".

Mẹ Lâm thấy thế mới phục hồi tinh thần lại, ho nhẹ vài tiếng che dấu luống cuống của bản thân, cười gượng trả lời: “Xin chào, đã lâu không gặp”.

“Muốn mua bánh ngọt sao?” Kỉ Vân Khởi chỉ chỉ các sản phẩm đủ mọi màu sắc ở trong quầy, cười đến công thức hóa, tựa như một người bán hàng ở đây đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.

“Đúng vậy, Tiểu Nhiên nhà chúng ta muốn ăn bánh ngọt”. Mẹ Lâm không tự giác đã bị Kỉ Vân Khởi dẫn dắt đi, cư nhiên thật sự bắt đầu cùng hắn đối đáp, thậm chí chuẩn bị hảo hảo nghiên cứu một chút, muốn mua loại bánh ngọt như thế nào.

Lâm Mạt Nhiên tuy rằng có một tình yêu thương mãnh liệt đối với đồ ăn ngon, nhưng thấy Kỉ Vân Khởi ở bên cạnh thì lại như cái đầu gỗ.

Dường như đứng bên cạnh hắn, cô không còn cảm giác thèm ăn, tim đập nhanh, khó thở, thầm nghĩ nhanh một chút rời đi nơi thị phi này.

“Quên đi mẹ, con không mua, đi thôi”.

Mẹ Lâm có chút kì quái, liếc mắt nhìn con gái một cái, chân vừa định bước đi, trong giây lát phản ứng lại, giữ chặt cánh tay của Kỉ Vân Khởi, mắt lộ ra hung quang nói: “chờ một chút, chúng ta có phải hay không cần hảo hảo nói chuyện ?”

OMG! Lâm Mạt Nhiên ở trong lòng ca thán một tiếng, quả nhiên không chạy thoát. Thật sự gặp quỷ, cái thành phố lớn như vậy, làm sao có thể ở một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ mà gặp phải người cô không mong muốn gặp nhất?

Nhưng thật ra biểu hiện của Kỉ Vân Khởi rất thoải mái, không kháng cự cũng không chuẩn bị chạy trốn, ngược lại vẻ mặt đầy ý cười nói: “Được ạ, không bằng chúng ta vào phòng bên trong ăn bánh nói chuyện? Cháu mời khách”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.