Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 47: 47: Phía Đối Tác Rút Lui





Lời Triệu Đại Vĩ nói khiến một số người qua đường chú ý.

“Có lòng tin như vậy sao? Tôi cũng muốn thử một chút xem.”
“Chiếc túi thơm này bao nhiêu tiền? Thoạt nhìn rất đẹp.”
“Một trăm tám mươi tám tệ.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Đắt vậy à?”
“Tiền ăn một bữa cơm đổi lấy mấy tháng ngủ yên ổn.

Do suy nghĩ cả thôi, nếu như ông nghĩ nó đắt thì nó đắt, nếu ông nghĩ không đắt, vậy thì quả thực cũng không đắt.”
Triệu Đại Vĩ để cho bọn họ lựa chọn.

Anh tin túi thơm của mình thật sự tốt, cho nên anh cũng không vội chào hàng, mà ngược lại mang tâm tình khách hàng muốn mua thì mua, không muốn mua thì cũng không cưỡng cầu.

“Anh nói đúng, nếu như thật sự có thể dùng một trăm tám mươi tám tệ đổi lấy một tháng ngủ ngon giấc, vậy thì quả là không đắt.

Tôi sẽ mua dùng thử xem sao.”
Vậy nên bọn họ lại bán thêm được một chiếc túi thơm.

Lúc này, cô nhân viên xinh đẹp nói: “Ông chủ Triệu, anh thật lợi hại.

Cũng không thấy anh thuyết phục khách hàng thế nào, vậy mà khách hàng lại bằng lòng nghe lời anh nói.

“Thật sao?” Triệu Đại Vĩ hơi nghi hoặc.


“Thật đó, không tin thì anh xem chúng tôi chào hàng một chút đi.

Xem có phải là hiệu quả hoàn toàn khác so với anh không?”
“Được.”
Triệu Đại Vĩ đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống ghế sa lông giả vờ làm khách hàng, không can thiệp vào hành động của hai nhân viên bán hàng nữa.

Tuy nhiên anh hơi bất ngờ, rõ ràng là hai cô gái rất nhiệt tình, chào hàng vô cùng tích cực, thế nhưng người mua lại không nhiều.

Nhân lúc vắng khách, hai cô gái nói: “Ông chủ Triệu, anh xem, anh ra tay một cái là có không ít người mua túi thơm.

Chúng tôi còn nhiệt tình hơn anh, kết quả là không có bao nhiêu người mua.”
Triệu Đại Vĩ vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hỏi: “Các cô cảm thấy nguyên nhân là gì?”
Một trong hai cô gái suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi nghĩ trên người anh có một loại cảm giác đáng tin cậy, cũng không biết có phải tôi cảm giác sai hay không.”
Cô gái còn lại nói: “Không lẽ cô thích ông chủ Triệu rồi?”
“Nói bậy.” Cô gái kia lập tức đỏ mặt.

Triệu Đại Vĩ cười: “Đừng đùa với tôi nữa, tiếp tục công việc đi, cũng không cần phải cố ý chào hàng.

Thực ra chúng ta chỉ cần chờ dư luận lên men là được, bây giờ có chào hàng thì cũng chỉ tốn sức mà thôi.”
“Chúng tôi hiểu rồi.” Hai nhân viên bán hàng đều cảm thấy Triệu Đại Vĩ quá ung dung thản nhiên.

Trong mắt hai người, như vậy mới ra dáng đại lão.

Đúng lúc đó, Lâm Tuyết Nhã đi xuống nói: “Đại Vĩ, ăn cơm thôi.


Tôi nói chuyện với cậu một lát.”
“Được.”
Triệu Đại Vĩ đi theo Lâm Tuyết Nhã tới một phòng bao riêng.

Phòng không lớn lắm nhưng cách bài trí bên trong rất có cảm giác, thoạt nhìn vô cùng tao nhã lịch sự và ấm áp.

“Chị Tuyết Nhã, tôi thấy sắc mặt của chị không tốt lắm, có chuyện gì vậy? Theo lý mà nói, chị dùng túi thơm của tôi thì chắc hẳn sắc mặt phải hồng nhuận mới đúng.”
Triệu Đại Vĩ vừa liếc mắt đã nhìn thấu, Lâm Tuyết Nhã cũng không giấu giếm.

Cô ấy có chút bất đắc dĩ và tủi thân: “Lần trước sau khi Vương Hổ bị dạy dỗ ở khách sạn của chúng tôi, anh ta đã gây rất nhiều áp lực cho khách sạn.

Hiện giờ phía đối tác của tôi, cũng là hai ông chủ của khách sạn, muốn rút khỏi hoạt động kinh doanh.”
“Đương nhiên cũng không phải bọn họ muốn rút vốn thật, chẳng qua là tạo áp lực cho tôi, muốn tôi xin lỗi Vương Hổ mà thôi.”
Lâm Tuyết Nhã leo lên được vị trí này, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện.

Phía đối tác muốn làm cái gì, cô ấy vừa nhìn là hiểu ngay.

Chẳng qua bọn họ chỉ muốn ép buộc cô ấy lên giường của Vương Hổ.

Thế nhưng Lâm Tuyết Nhã không thể tiếp nhận được.

“Rút vốn?”
Trong đầu Triệu Đại Vĩ hơi chuyển, đột nhiên khoé miệng anh cong lên tạo thành một nụ cười quỷ dị: “Vậy thì để bọn họ rút vốn đi!”
“Chuyện này không thể được!”
Lâm Tuyết Nhã vội vã xua tay, nghĩ rằng kiến nghị của Triệu Đại Vĩ quá càn quấy, thậm chí trong lời nói của cô ấy còn lộ ra một chút cảm giác ấu trĩ.


“Tôi chỉ nắm giữ mười phần trăm cổ phần của khách sạn, bọn họ nắm tận chín mươi phần trăm.

Nếu như bọn họ rút vốn, khách sạn này sẽ trực tiếp bị đóng cửa, cho nên không thể rút vốn!”
“Có thể rút!”
Triệu Đại Vĩ vô cùng kiên định nói ra lời này.

Nhìn nụ cười tự tin trên gương mặt Triệu Đại Vĩ, Lâm Tuyết Nhã miễn cưỡng cho là anh không làm bậy, vì vậy cô ấy hỏi thêm một câu: “Đại Vĩ, có phải cậu có cách gì không?”
“Ừm.” Triệu Đại Vĩ gật đầu.

Anh đang nghĩ, hiện nay khách sạn Trường Ca Thái Vi của Lâm Tuyết Nhã rất có triển vọng.

Cho nên nếu như chính anh chiếm phần lớn cổ phần của khách sạn, sau đó ra sức phát triển khách sạn lớn mạnh, như vậy cũng không phải không có khả năng.

Điều đáng nói ở đây chính là các loại tài nguyên của Triệu Đại Vĩ như nấm dại, túi thơm đều thuộc loại tài nguyên độc quyền, bán cho khách sạn Trường Ca Thái Vi, về cơ bản chính là đang giúp khách sạn giữ khách hàng.

Nói cách khác, Triệu Đại Vĩ cũng không kiếm được bao nhiêu lợi lộc mà ngược lại là khách sạn Trường Ca Thái Vi vì đó mà kiếm được rất nhiều lợi ích.

Hiện tại hai ông chủ của khách sạn này tự mình rút lui, quả là tặng không thời cơ tốt!
Cho nên Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu như bọn họ rút vốn, tôi có thể bổ sung phần tài chính thiếu hụt.”
“Cậu sao?”
Lâm Tuyết Nhã có cảm giác mình nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười.

“Chị không tin?” Triệu Đại Vĩ hiểu, những lời này rất khó làm cho Lâm Tuyết Nhã tin phục.

“Đương nhiên là tôi không tin.

Đại Vĩ, ban đầu cậu có bộ dạng gì, chị còn không rõ hay sao? Lúc này mới qua bao lâu, nếu cậu có thể lấy ra số tiền mua được khách sạn, tôi có thể bò từ đây ra tới bên ngoài khách sạn!”
Lâm Tuyết Nhã lắc đầu cười nói.


“Cũng chưa chắc, tuy rằng tôi không có tiền, thế nhưng tôi có thể mượn.

Tình huống hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, mất rồi thì sẽ không quay lại nữa.

Chỉ cần tôi có thể mua lại khách sạn, rất nhanh sau đó tôi sẽ trả được số tiền đã mượn!”
“Ai có thể cho cậu mượn nhiều như vậy…”
Lâm Tuyết Nhã liếc mắt: “Cái khách sạn này không thể dưới mấy triệu, ít nhất phải có hơn sáu mươi triệu tệ thì may ra.

Tòa nhà khách sạn là chúng tôi thuê, hàng năm đóng tiền thuê một lần, mỗi lần mười triệu tệ! Từ đây đến lúc đóng tiền chỉ còn có bốn tháng!”
Bởi vì mạo hiểm quá lớn, hơn nữa những năm gần đây cạnh tranh trong ngành khách sạn càng lúc càng dữ dội, kinh tế ngày càng đình trệ, Lâm Tuyết Nhã muốn khuyên Triệu Đại Vĩ từ bỏ suy nghĩ này.

“Chị Tuyết Nhã không tin tôi sao?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Tuyết Nhã, nếu như hai đối tác của chị lại lấy chuyện rút vốn để uy hiếp chị thì chị cứ để bọn họ rút đi.

Đến lúc đó, tôi sẽ bổ sung tài chính, về sau lợi nhuận của tôi cũng sẽ nhiều hơn.”
“Chị suy nghĩ một chút đi, túi thơm của tôi là hàng độc quyền, nấm dại cũng là độc quyền, thậm chí tôi còn rất nhiều thứ vẫn chưa lấy ra.

Mấy thứ này đủ để tạo nên đặc trưng của khách sạn chúng ta!”
“Mà một khách sạn có đặc trưng riêng vĩnh viễn sẽ không lỗ.”
Lâm Tuyết Nhã bắt đầu hơi động tâm.

Đặc biệt là Triệu Đại Vĩ đề cập đến chuyện anh vẫn còn rất nhiều thứ chưa lấy ra.

Do dự một chút, cô ấy cẩn thận hỏi: “Đại Vĩ, cậu khẳng định mình có thể tiếp nhận khách sạn này?”
“Tôi khẳng định, chỉ cần bọn họ đưa ra một cái giá hợp lý, tôi sẽ tiếp nhận!”
“Được! Tôi sẽ thử xem có thể khiến bọn họ nói đùa thành thật hay không!”
Lâm Tuyết Nhã nghĩ ngợi, chẳng phải bọn họ muốn lôi chuyện rút vốn ra để uy hiếp cô sao? Vậy cô sẽ biến giả thành thật, xem xem đến lúc đó hai đối tác của cô làm sao ứng phó!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.