Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 337: 337: Phần Thưởng Hai Mươi Vạn





Sau đó, Triệu Đại Vĩ vẫn đi mua những nguyên liệu khác để làm món mì thịt chưng dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
“Loại thịt ngon nhất là thịt ba chỉ lợn có sự kết hợp hài hòa giữa phần thịt mỡ và phần thịt nạc, tất cả sẽ tạo nên món mì mang hương vị ngon nhất.”
“Tốt nhất là phải chuẩn bị mấy loại gia vị để làm cho phần thịt đậm đà hơn.”
Trịnh Mỹ Sơ cũng không quên nhắc nhở.
Triệu Đại Vĩ vốn là một đầu bếp, mặc dù món mì thịt chưng này không phải sở trường của anh nhưng nếu nói riêng về phần thịt thì anh chắc chắn mình có thể nấu rất ngon.
“Tôi biết rồi.”
Triệu Đại Vĩ mua nửa cân thịt lợn ba chỉ, sau đó mua một số loại gia vị để ướp khác, chẳng hạn như tương đậu tằm, hành, gừng…
Sau khi mua xong, hai người Triệu Đại Vĩ và Trịnh Mỹ Sơ cùng nhau quay về.
Trịnh Mỹ Sơ hỏi: “Triệu tổng, tôi phát hiện mọi người cứ nhìn chúng ta mãi, nhưng không hiểu sao ánh mắt của họ không còn giống như trước nữa.

Anh có biết tại sao không?”
Cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng ánh mắt của mọi người đầy vẻ kỳ quái.
Triệu Đại Vĩ xách con gà mái già to vừa bị thịt và nói: “Có thể là do cô thích gà mái già to.”
“Thích con gà mái già to mà cũng không được phép sao?”
Suy nghĩ của Trịnh Mỹ Sơ có phần đơn giản, mãi một lúc cô ấy vẫn chưa hiểu được lý do.
Triệu Đại Vĩ không thể trực tiếp nói ra sự thật, vì vậy anh chỉ có thể gật đầu và nói: “Có lẽ mọi người có vấn đề gì chăng?”
“Chuyện này…”
Dù Trịnh Mỹ Sơ có ngốc đến đâu thì cô ấy cũng biết rằng mọi người không thể có vấn đề gì được.
Trong lúc vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô ấy cũng biết được manh mối, đó là Triệu Đại Vĩ nhất định biết nguyên nhân, nhưng anh không muốn nói cho cô ấy biết.
Dường như Triệu Đại Vĩ cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, anh vội nói: “Đừng hỏi tôi, hãy tự suy nghĩ đi.


Bởi vì tôi sợ rằng nếu tôi nói ra, cô sẽ đánh tôi mất thôi.”
“Hả?”
Trịnh Mỹ Sơ quan sát, hẳn là bởi vì một lý do gì đó khủng khiếp lắm cho nên Triệu Đại Vĩ mới không muốn nói.
Càng suy nghĩ càng thấy rối rắm hơn hơn, cộng thêm lời nhắc nhở của Triệu Đại Vĩ, chính là vì con gà mái già to mà mọi người mới nhìn bọn họ một cách kỳ quái đến vậy, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được nguyên nhân!
Khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên đỏ bừng.
“Anh mới thích con gà mái già to thì có!”
“A a a! Tôi bị người ta cười khinh đến chết mất!”
“Triệu tổng, anh thật độc ác, thế mà anh lại không nhắc tôi!”
Trịnh Mỹ Sơ hét lên, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, dường như cũng đã rất xấu hổ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Trong tình huống như vậy thì cô nghĩ tôi nói ra kiểu gì được chứ.

Hơn nữa, đó là chuyện thường tình mà, cho dù có nói ra sự thật đi chăng nữa thì cũng đâu cần phải lo lắng xấu hổ.”
Phì!
Trịnh Mỹ Sơ nhanh chóng lấy nắm đấm thúc vào người Triệu Đại Vĩ.
Một lúc sau, hai người họ cũng về đến nhà.
Mọi nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn sàng, Trịnh Mỹ Sơ bắt đầu nấu món mì thịt chưng theo cách làm của bà ngoại mình.
Vì ký ức về món ăn này tương đối sâu sắc, các bước làm đã in sâu vào tâm trí cô ấy, cho nên sau khi Trịnh Mỹ Sơ nấu nướng một lúc thì món mì thịt chưng ngon lành hấp dẫn đã ra lò!
Triệu Đại Vĩ thấy phần thịt ba chỉ đã được xào chín thành màu đỏ bóng được đặt lên trên tô mì hấp nóng hổi, phần thịt gà hầm lấy nước cũng được dùng làm nước mì.
Lúc mới bắc nồi ra, quả thật hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp phía.


Triệu Đại Vĩ chỉ ngửi thôi cũng đã cảm thấy rất ngon.
Trịnh Mỹ Sơ hít một hơi rồi gật đầu hài lòng: “Tôi đã vận dụng gần hết kỹ thuật nấu ăn của mình đó!”
Trên thực tế, đây đã là thành tích phi thường mà cô ấy ít khi làm được.
Triệu Đại Vĩ nói: “Vậy thì tôi sẽ nếm thử xem sao.”
Bởi vì vốn dĩ món mì thịt chưng này đã được coi như là cơm và thức ăn bình thường rồi cho nên hai người họ không nấu ăn mà cứ thể dùng món này làm món chính.
Triệu Đại Vĩ cắn một miếng.
Vị đậm đà của nước hầm gà tan ngay trong miệng, sau đó quyện với mùi thơm của sợi mì.

Sau khi nước canh hầm đã cạn, sợi mì cũng được nấu chín.
Chỉ tiếc rằng Trịnh Mỹ Sơ không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, tuy rằng hương vị của phần thịt không quá xuất sắc nhưng trên thực tế cô ấy cũng rất giỏi rồi.
“Ừm!”
“Thơm đấy!”
“Rất ngon! So với hương vị mì thịt chưng ở khách sạn nhà hàng thì món này thơm hơn nhiều!”
Mặc dù Triệu Đại Vĩ cảm thấy món ăn này vẫn còn nhiều điểm phải cải thiện, nhưng cách nấu của Trịnh Mỹ Sơ thực sự khá ngon.
Trịnh Mỹ Sơ không phải là một đầu bếp, vì vậy nếu như cô ấy có thể nấu ngon đến mức này đã rất đáng khen ngợi rồi.
Nhận được sự tán thưởng công nhận của Triệu Đại Vĩ, Trịnh Mỹ Sơ đã rất phấn khích!
“Nó thực sự rất ngon sao? Triệu tổng, từ trước đến giờ anh được nếm qua nhiều sơn hào hải vị như vậy rồi, tôi cứ đinh ninh món mì thịt chưng bình thường này sẽ không lọt vào mắt xanh của anh chứ.”
Trịnh Mỹ Sơ thực sự lo lắng, chỉ sợ mấy món cô ấy làm đều khiến Triệu Đại Vĩ thất vọng.

May mắn thay, Triệu Đại Vĩ đã rất vừa lòng.
Anh nói: “Mì thịt chưng thì phải được so sánh với mì thịt chưng chứ không phải với các món ăn khác.

Nếu chỉ đánh giá món này thôi thì cô đã nấu nướng rất tốt rồi, tôi vô cùng hài lòng.”
“Cảm ơn lời khen của Triệu tổng!”
Ngay lúc Trịnh Mỹ Sơ cho rằng lời khen ấy là thành quả lớn nhất cả ngày hôm nay mà cô ấy gặt hái được thì Triệu Đại Vĩ cất tiếng nói: “Chỉ khen ngợi suông thôi thì không được, bởi vì cô đã đóng góp cách làm món ăn này cho nên tôi quyết định sẽ thưởng cho cô nữa.”
“Phần thưởng… Không cần đâu…” Trịnh Mỹ Sơ có chút áy náy.
Chuyện vặt vãnh nhỏ nhoi như này thì cần gì phải có thưởng chứ.
Triệu Đại Vĩ xua tay: “Món bún thịt lần trước mà cô ăn lần trước đã được tôi lấy hai mươi vạn để mua công thức bí truyền về đó.”
“Bây giờ cô dạy tôi cách làm làm món này, cũng coi như là đã đóng góp, chia sẻ kiến thức của bản thân cho tôi rồi, vậy nên tôi nhất định phải thưởng.”
“Thế này đi, để cho công bằng, tôi sẽ thưởng cho cô hai mươi vạn tệ.”
Triệu Đại Vĩ là người rất hào phóng, đặc biệt là nếu liên quan đến mặt kiến thức, anh luôn sẵn sàng tôn trọng chất xám: “Hai mươi vạn tệ đó, tôi sẽ đưa mười vạn tệ cho cô, còn mười vạn tệ còn lại sẽ đưa cho bà của cô.”
“Cái này, cái này… Tôi thực sự không dám đòi…”
Trịnh Mỹ Sơ cảm thấy nếu anh thưởng cho cô ấy vài nghìn nhân dân tệ hoặc nhiều hơn thì là một hai vạn, như vậy cô ấy vẫn có thể chấp nhận được, nhưng hai mươi vạn thì thực sự là quá nhiều.
Đây chỉ là một món mì thịt chưng rất đơn giản thôi mà?
Bình thường phải bán bao nhiêu bát mới kiếm được hai mươi vạn tệ đây?
Nhìn thấy Trịnh Mỹ Sơ vẫn muốn từ chối, Triệu Đại Vĩ lại nói: “Đừng chỉ lo lắng về bản thân mình, cô hãy nghĩ tới bà của mình nữa đi.

Hơn nữa bỏ ra số tiền này tôi cũng không bị lỗ, lại còn lãi nhiều ấy chứ.”
“Thật vậy ư?” Trịnh Mỹ Sơ suy nghĩ trong lòng, nếu như Triệu Đại Vĩ có thể kiếm tiền, đặc biệt còn lời lãi nhiều nữa, vậy thì cô ấy có nhận món tiền này cũng không quá khó xử rồi.
“Đương nhiên rồi.”
“Được, vậy thì tôi…” Trong lòng cô ấy vô cùng cảm động, nhưng không dám thể hiện quá rõ ràng ra bên ngoài, cho nên chỉ có thể kiềm nén cảm xúc và cất lời: “Cảm ơn anh, Triệu tổng! Cảm ơn anh!”
Ngay sau đó, Triệu Đại Vĩ đã chuyển hai mươi vạn tệ cho Trịnh Mỹ Sơ.

Từ trước đến giờ Trịnh Mỹ Sơ đều không có việc làm, làm sao cô ấy có thể kiếm được nhiều tiền trong một lúc như vậy.
Vì vậy, khi nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng, cô ấy bỗng cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ.
Sau khi học hết được tay nghề của Trịnh Mỹ Sơ, Triệu Đại Vĩ nhìn đồng hồ, bây giờ đã chín giờ.
“Đã muộn rồi, nhà thiết kế Trịnh, tôi về trước nhé.”
"À hay là…” Trịnh Mỹ Sơ nói: “Căn nhà này lớn như vậy, nếu Triệu tổng không chê, anh có thể nghỉ ở đây.

Ở đây còn nhiều phòng trống.”
“Không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của cô.”
Triệu Đại Vĩ liếc nhìn Trịnh Mỹ Sơ.
Cô gái này quả thực rất đẹp, chưa kể, cô ấy cũng rất xinh xắn, dễ thương và tươi tắn.
Nếu bảo anh ngủ ở đây đêm nay thì thực ra cũng không tồi, nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn còn việc quan trọng phải làm.
“Vậy tôi sẽ đưa anh ra ngoài, Triệu tổng.”
“Tôi sẽ tự ra ngoài một mình, muộn như thế này rồi cô không nên đi lại nhiều đâu.” Triệu Đại Vĩ tự mình mở cửa, đi xuống tầng dưới rồi lái xe trở về.
Khi nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi, Trịnh Mỹ Sơ bỗng cảm thấy như thiếu mất một cái gì đó.
Cảm giác như thể bữa tiệc đến hồi kết thúc, chỉ còn lại sự cô đơn.
Quả thật là cô ấy đã độc thân nhiều năm rồi, bây giờ bỗng nhiên cô ấy lại muốn tìm bạn trai.
Nhưng khi nghĩ rằng Triệu Đại Vĩ là một ông chủ lớn, cô ấy lại cảm thấy mình nhất định không xứng với anh.
Vào lúc này, cô ấy chỉ có thể nhìn vào tấm séc hai mươi vạn tệ trong tay.
“A, Triệu tổng đi mất rồi, hai mươi vạn tệ này cũng không còn hấp dẫn như lúc đầu nữa.”
Một nụ cười ngọt ngào nở trên khóe miệng Trịnh Mỹ Sơ, cô ấy nhớ lại khoảng thời gian mình ở cùng Triệu Đại Vĩ vừa rồi.

Quả thật mọi thứ vẫn còn đọng lại một chút hương vị ngọt ngào..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.