Tiểu Thiếp

Chương 4




Thứ ta muốn nhất chính là đậu hũ, là đậu hũ của Tô Mạt Vi.

Đậu hũ của Tô Mạt Vi, đậu hũ của Tô Mạt Vi...

Đậu hũ của Tô Mạt Vi...

Tô Mạt Vi vùi mình vào trong thùng tắm, mặt đỏ bừng, ngay cả thân thể cũng nóng rang lên.

Bên tai nàng vẫn quanh quẩn nhưng lời mà Nguyên Tề Chi nói sau khi ăn xong, nhịn không được miên man suy nghĩ, nghĩ đến đêm trước khi vào Nguyên phủ, mẫu thân vụng trộm dạy cho nàng biết chuyện nam nữ, xấu hổ tới mức không biết nên làm gì.

Nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Nguyên Tề Chi còn tưởng rằng hắn là người đứng đắn, bảo thủ, không ngờ...

Quả nhiên đám con cháu quý tộc không phải là thứ tốt!

Tô Mạt Vi lén nhắc đi nhắc lại trong lòng, không biết lúc trước Nguyên Nhị thiếu gia có bao nhiêu người rồi? Dám đùa giỡn con gái như vậy!

Cái gì mà “Muốn đậu hũ của Tô Mạt Vi nhất” chứ hả? Nghĩ lại khiến cho người ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Đến bây giờ, nàng mới ý thức được, nàng thật sự đã lập gia đình, về sau phải sống cả đời với người đàn ông này, cũng bị người đàn ông này như vậy như vậy...

A a a!

Đêm nay nàng phải làm thế nào?

Nàng rất sợ!

Nguyên Tề Chi cao như vậy, cường tráng như vậy... có thể đè chết nàng không? Có phải là rất đau hay không? (Di: đầu óc ta rất “chong xoáng” >“<)

Trước kia từng nghe nhóm tỷ muội hàng xóm tán gẫu chuyện khuê phòng, các nàng nói lần đầu tiên của phụ nữ đều rất đau...

Tô Mạt Vi tắm rửa nửa ngày, đến khi nước trong thùng cũng trở nên lạnh, nàng mới chậm rãi đứng dậy.

May mắn bây giờ là mùa hè nóng bức, không cần phải phải lo lắng sẽ bị cảm lạnh.

Nàng mặc bộ quần áo mỏng bằng vải bông, xấu hổ đi vào phòng ngủ của Nguyên Tề Chi, ngơ ngác trong chốc lát, mới bò lên chiếc giường hoa màu đen bằng đàn hương được khắc gỗ, kéo tấm chăn mỏng như cánh ve trùm lên đầu, cố gắng làm đà điểu.

Sau khi Nguyên Tề Chi ra khỏi thư phòng, tắm rửa qua loa, bước vào phòng ngủ phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của “Đậu hũ Tây Thi” Tô gia đã ngủ vùi.

Bởi vì thời tiết nóng bức nên khi ngủ Tô Mạt Vi cũng không thèm làm đà điểu nữa, đá văng tấm chăn mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn quay ra ngoài, nằm nghiêng ngủ, hai cánh tay tinh tế trắng noãn khoanh trước ngực, hai chân co lại, giống như đứa nhỏ cảm giác an toàn.

Nguyên Tề Chi chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, ngón tay khẽ vuốt hai má trơn mềm như đậu hũ của nàng, nhẹ giọng kêu: “Mạt Vi? Mạt Vi?”

Tô Mạt Vi ngủ được không được ngon lắm, cảm giác được trên mặt hơi ngứa, miệng lẩm bẩm một chút, giơ tay lên hất đi, bàn tay nhỏ bé đánh vào cánh tay rắn chắc của Nguyên Tề Chi, sau đó lại mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.

Từ nhỏ tướng ngủ của Tô Mạt Vi rất ngoan, dễ dàng tiến vào mộng đẹp, hơn nữa không dễ tỉnh lại, càng không có tật xấu lạ giường, tới chỗ nào cũng có thể ngủ ngon. Tô đại nương nói như thế nghĩa là nàng rất rộng rãi, có phúc khí, sẽ không để chính mình chịu khổ.

Nhìn cô gái đang ngủ say, ánh mắt của Nguyên Tề Chi càng ngày càng cháy bỏng.

Mội cô gái mười sáu tuổi, là tuổi đẹp nhất của người con gái, như nụ hoa mới nở, như nhụy hoa non mềm lay động, không cần trang điểm, cũng đã làm lay động lòng người.

Huống chi Tô Mạt Vi gặp may mắn, có lẽ thuở nhỏ uống nhiều sữa đậu nành, ăn nhiều đậu hũ, da thịt trắng noãn như ngọc, không hề có chút tỳ vết nào, dáng người cũng yểu điệu, duyên dáng vô cùng.

Khi nàng dùng tay khoanh trước ngực, bộ ngực sữa như núi non phập phồng không hề được che đậy hiện ra trước mặt Nguyên Tề Chi.

Bởi vì thời tiết nóng bức, Tô Mạt Vi tắm rửa xong không mặc áo ngực, chỉ mặc một bộ quần áo bằng vải bông mỏng bên trong. Sau khi nàng ngủ, dây buộc áo bị nới lỏng, từ bên trong vạt áo rộng mở, phần cao ngất tròn tròn như khiêu khích lúc ẩn lúc hiện, làm cho cổ họng Nguyên Tề Chi phát khô.

Nguyên Tề Chi cúi người, ghé sát tai nàng khẽ gọi hai tiếng: “Mạt Vi? Vi Vi?”

Lần này Tô Mạt Vi cũng chẳng thèm động, vẫn ngủ say như cũ, khuôn mặt lặng yên.

Nguyên Tề Chi buông màn che xuống, quay lại giường, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Tô Mạt Vi, cúi đầu nhìn dung nhan nàng khi ngủ.

Ngón tay của hắn vô thức quấn lên mái tóc đen nhánh của nàng, cảm giác được lòng của mình đã bị cô bé đột nhiên bước nào này làm cho dây dưa không rõ.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn chưa từng thiếu người xinh đẹp, nhưng hắn lại luôn luôn thờ ơ với các nàng, hắn không có chút hứng thú nào với các nàng ấy.

Hắn vẫn cho là, phụ nữ không liên quan đến thế giới của hắn, các nàng sẽ không hiểu được đam mê, lý tưởng, sự theo đuổi của hắn, hắn không có kiên nhẫn nói chuyện với những người chỉ biết tô son trét phấn này.

Trong ấn tượng của hắn, phụ nữ là loại sinh vật phiền toái lại yếu ớt, thiếu học thức, ánh mắt thiển cận, luôn thích lải nhải, quản đông quản tây, không như ý là một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Tuy rằng hơi bất kính... nhưng hắn cảm thấy ngay cả mẫu thân của hắn cũng y như vậy.

Nhưng vì sao cảm giác đối với Tô Mạt Vi lại khác?

Đây chỉ là một cô gái xuất thân từ tầng lớp bình dân, đột nhiên tiến vào nhà giàu ở, tuy rằng cẩn thận nhưng không chậm chạp, tuy rằng lo sợ nghi ngờ bất an nhưng rất biết cách xử sự. Nàng được dạy dỗ rất tốt, thậm chí còn hơn rất nhiều thiên kim đại tiểu thư của nhà quan lại.

Quan trọng hơn là, nàng xuất hiện ngay lúc hắn cần nhất, làm cho hắn cảm thấy an bình thoải mái, giống như một con thuyền mỏi mệt lưu lạc bên ngoài đã lâu trở về bến cảng thuộc về mình, làm cho đầu óc căng thẳng của hắn được thư thái lại.

Bây giờ hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng ngực của mình, hôn nhẹ nàng, vuốt ve nàng, cùng nàng giao hợp, liều chết triền miên... (Di: *run*)

Một khi đã xác nhận tâm tư của mình, ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Tề Chi lại thêm vài phần quyết tâm.

Không hổ danh là thiếu tướng quân chém giết không nương tay, mạnh mẽ vang dội trên chiến trường, hắn nghĩ là làm. Đầu tiên hắn cởi quần áo trên người mình, ném xuống giường, sau đó lại cởi đi bộ quần áo trên người Tô Mạt Vi.

Ngọc thể cùng hai đồi núi nho nhỏ nằm trên giường, lung linh trong ánh đèn, đúng là như châu như ngọc, đẹp không sao tả xiết.

Hô hấp của Nguyên Tề Chi càng ngày càng nặng nề.

Hắn đè lên trên người của Tô Mạt Vi, dùng cánh tay chống đỡ thân thể của chính mình, cúi đầu hôn lên cái trán của nàng, sau đó là đôi mi thanh tú, chiếc mũi cao, phiến môi, chiếc cằm nhỏ xinh, chiếc cổ duyên dáng, làn xương quai xanh, từ từ xuống phía dưới....

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai má Tô Mạt Vi ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài không ngừng rung động, đôi môi mím chặt lại, chiếc cằm hơi nâng lên, rõ ràng là đã tỉnh mà còn giả bộ ngủ.

Biết nàng đang thẹn thùng, Nguyên Tề Chi cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng như tuyết, cảm thấy vô cùng tốt, giống như trứng gà vừa bóc vỏ, bóng loáng mềm mại lại rất co dãn, làm cho hắn rất thích không nỡ buông tay.

Tô Mạt Vi xấu hổ, quơ tay lung tung trên giường tìm cái gối đỏ sẫm che mặt mình, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, lo sợ rằng mình sẽ rên rỉ thành tiếng, Nguyên Tề Chi sẽ nghĩ nàng rất dâm loạn...

Nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình biến thành người phụ nữ, nhìn nàng nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, nước mắt rơi như mưa, trong lòng Nguyên Tề Chi có cảm giác thỏa mãn, giống như lần đầu tiên hắn ra chiến trường đánh thắng một trận lớn vậy... từng lỗ chân lông trên người được nở rộng, làm cho người ta cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất thế gian cũng chỉ là như vậy.

Nguyên Tề Chi chưa bao giờ ngờ được chính mình cũng sẽ mê muội ở trên giường.

Có lẽ là mê muội người phụ nữ này chăng?

Hắn ôm nàng thật chặt, muốn khoái cảm này kéo dài vô hạn, nhưng hắn đã đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, cũng như đánh giá thấp sức hấp dẫn của người phụ nữ dưới thân mình, chưa đến một khắc đồng hồ hắn đã không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, chất dịch trắng nóng rực rót vào sâu bên trong nụ hoa làm hắn hồn xiêu phách lạc. (Di: 1 khắc =15p, cảnh H ko hoành tráng lúm há ".")

Thật lâu sau, khi khoái cảm chậm rãi tản đi, Nguyên Tề Chi thở dài, có chút chán nản nằm trên người Tô Mạt Vi, chạm trán mình vào trán nàng, giọng nói hơi khàn khàn nói: “Xin lỗi, lần sau ta sẽ cố gắng lâu hơn một chút.”

Đối với hắn mà nói, chuyện phòng the tuyệt vời lại nhanh chóng kết thúc khi chưa uống xong một chum trà, nhanh chóng tước vũ khí nhận thua, không thể làm cho người phụ nữ của mình lên đến cao trào, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Người mà đối với chuyện mây mưa không để ở trong lòng như Nguyên Tề Chi thường không biết, lần đầu tiên của người đàn ông bình thường rất nhanh đầu hàng, cho dù là có khả năng trời cho, lần đầu tiên thường thường cũng sẽ nhanh hạ vũ khí. Huống chi hắn còn hôn mê một tháng, chỉ bằng một chút thức ăn duy trì thể lực, lần này có thể kiên trì gần một khắc đồng hồ, đã là rất giỏi. =)))))

Nguyên Tề Chi mỉm cười, cảm nghĩ đến người phụ nữ săn sóc an ủi mình, hắn vuốt ve gương mặt của nàng, “Yên tâm, sau này nhất định ta sẽ thỏa mãn nàng. Phu quân của nàng là anh hùng nơi sa trường, trên giường cũng sẽ không phải người vô tích sự.”

Mặt Tô Mạt Vi càng lúc càng trắng bệch, miễn cưỡng cười một cái, trong lòng ai oán: ta còn ước gì ngươi là người vô tích sự!

Nàng chứa được hắn đã phải cố hết sức rồi, nếu đánh trận lâu dài, nàng sẽ không “chết trận” trên giường chứ?

Hu hu hu... Tô Mạt Vi tội nghiệp nhắm hai mắt lại, vì tương lai sau này của mình ai oán không thôi.

Hòa An và Hòa Trữ đều là người Nguyên phủ, mẫu thân của họ cũng là người hầu trong phủ. Đương gia chủ mẫu Trịnh thị sắp xếp các nàng đến phòng Nhị thiếu gia trong phòng làm nha hoàn, nghĩa là ngầm đồng ý cho các nàng làm đại nha hoàn thông phòng của Nhị thiếu gia.

Chỉ tiếc Nhị thiếu gia hàng năm đều ở lại tiền tuyến đánh giặc, năm này tháng nọ không trở về nhà, thỉnh thoảng trở về một chuyến cũng rất vội vàng, lại không có hứng thú với chuyện mây mưa.

Lần này Nhị thiếu gia xảy ra chuyện, đã sớm chọn người xung hỉ là vị hôn thê Viên Lệ Hoa của hắn, chỉ tiếc Viên gia không muốn, lo lắng nữ nhi vừa vào cửa đã thành quả phụ; sau đó lại chuẩn bị sắp xếp cho Hòa An và Hòa Trữ làm người xung hỉ, đáng tiếc Trịnh thị gặp vị kia đạo sĩ trên đường, bát tự của Hòa An và Hòa Trữ không hợp với Nhị thiếu gia, tuy rằng không xấu, nhưng cũng không đạt được hiệu quả.

Cuối cùng, người may mắn lại là cô nương nhà dân thường bán đậu hũ Tô Mạt Vi, khiến cho nàng một bước lên trời, quạ đen biến thành phượng hoàng, rước lấy đủ loại hâm mộ, ganh tỵ và hận thù của các cô nương khác.

Nguyên phủ là gia đình gì chứ? Không nói tới việc là chính thê tôn quý, cho dù chỉ làm tiểu thiếp, cũng đủ khiến cho nhà mẹ đẻ trở thành “Một người làm quan, cả họ được nhờ”.

Phú quý từ trên trời rơi xuống, ai mà không muốn chứ.

Tô Mạt Vi cố nén đau ở thân dưới, định đứng lên hầu hạ Nguyên Tề Chi.

Nguyên Tề Chi vươn tay đè nàng xuống, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười nói: “Ta thấy, sau này chưa biết là ai hầu hạ ai.”

Tô Mạt Vi bĩu môi, gắt giọng: “Ai bảo lúc nãy chàng dùng sức như vậy, người ta đau quá...”

Nguyên Tề Chi thấy bộ dạng trẻ con của nàng, nhịn không được cúi đầu hôn một cái, trêu chọc: “Yếu ớt.”

“Không phải!”

Nguyên Tề Chi cười nói: “Vi phu lại yêu sự yếu ớt ấy của nàng.”

Trong lòng Tô Mạt Vi thấy ngọt ngào, sóng mắt như nước trừng mắt nhìn hắn.

Nguyên Tề Chi cũng mệt mỏi rồi, hắn nhanh chóng lau sơ cho hai người, lấy mảnh gấm trắng dưới người Tô Mạt Vi cất xong, đem chậu nước để bên ngoài giường, quay về giường ôm Tô Mạt Vi chìm vào cõi mộng.

Bởi vì phần thân dưới khó chịu và tâm trạng kích động cho nên Tô Mạt Vi không thể ngủ được.

Dưới ánh trăng, nàng lặng lẽ đánh giá khuôn mặt anh tuấn củaNguyên Tề Chi, nhịn không được dùng ngón tay vuốt ve, nhẹ nhàng hỏi: “Nguyên Tề Chi, chàng sẽ là phu quân của ta đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.