Cứ thế lần lữa mãi, đến ngày cuối cùng ở lại thảo nguyên, Hồng Hi đế mới có thể đưa con thỏ của mình đi cưỡi ngựa.
Đó là một ngày cuối thu, bầu trời thảo nguyên xanh ngắt xanh, Tô Điềm Noãn vốn nhát gan như thỏ, nghiêng đầu nhìn con ngựa Hắc Phong cao lớn, chần chừ không dám bước lên. Hồng Hi đế lần đầu tiên kiên nhẫn với một người như thế, chẳng hối thúc, cũng không cười nhạo, nhẫn nại nói:
“Yên tâm, có trẫm ở đây.”
Chỉ vì một câu này, Tô Điềm Noãn bỗng không còn thấy sợ nữa, tin tưởng đặt bàn tay mình vào tay người, cũng đặt toàn bộ sinh mệnh vào tay nam nhân này.
Hồng Hi đế mỉm cười, nhẹ nhàng nhấc nàng lên lưng ngựa, đợi nàng ngồi ổn định rồi, người mới thúc ngựa lao đi.
Trong đời của Hồng Hi đế, việc hoang đường đầu tiên chính là đồng ý đưa nàng đi cưỡi ngựa ở kiếp trước. Lúc ấy, Lý công công đã từng nhắc nhở người. Dĩ nhiên, người cũng hiểu, hành động đó sẽ khiến kẻ khác lời ra tiếng vào. Nhưng mà, người lại chưa từng hối hận. Nếu không có ngày hôm ấy, người làm sao biết được, trên đời ngày lại có một người có thể vì mình mà không màng đến tính mạng.
Kiếp trước, nàng vì chắn cho người mà bị thương. Đời này, người lại bị thương vì che cho nàng. Hai đời hai kiếp, rốt cuộc, đã không thể phân rõ là ai nợ ai, ai vay ai trả, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Giờ này khắc này, vẫn là thảo nguyên ấy, vẫn là bầu trời ấy, Hồng Hi đế siết chặt tay ôm lấy tiểu cô nương trong lòng, cùng nhau lướt trên thảm cỏ xanh rờn. Cuối cùng, người cũng có thể đường đường chính chính ôm lấy nàng. Vĩnh viễn không buông nữa.
Tô Điềm Noãn không hề hay biết những suy nghĩ phức tạp của bệ hạ nhà mình. Đối với nàng, chẳng có kiếp trước kiếp sau, chỉ có đời này kiếp này. Nàng nép vào lòng bệ hạ, để cơn gió lồng lộng của thảo nguyên thổi mái tóc tung bay. Làn tóc của nàng lẫn vào làn tóc của người, cùng lấp lánh ánh hoàng hôn.
Sau khi đi một vòng trên thảo nguyên, Hồng Hi đế ghìm cương ngựa lại, cùng nàng tựa vào nhau, lẳng lặng ngắm vầng thái dương dần dần lặng xuống phía cuối chân trời. Trong ánh nắng chiều diễm lệ, giữa đất trời rộng lớn, phảng phất chỉ còn hai người, không có ai khác nữa.
Bất chợt, có một cánh chim bàng vút qua trên bầu trời chiều. Tiếng kêu của con chim đó gợi lại những ký ức ám ảnh về con đại bàng hôm trước, khiến Tô Điềm Noãn bất giác khẽ run lên một cái.
Hồng Hi đế luôn để ý nhất cử nhất động của nàng, tất nhiên phản xạ nhỏ nho này cũng không lọt khỏi mắt người. Chỉ thấy, đáy mắt của người chợt sâu thăm thẳm.
Đó là ngày cuối cùng trên thảo nguyên. Sáng hôm sau, toàn thể quân lính nhổ trại, đoàn xa giá rời khỏi Mộc Lan vi trường, chầm chậm quay về kinh thành.
Tô Điềm Noãn vén lên rèm xe, nhìn theo mãi, cho đến khi thảo nguyên xanh rờn đã khuất khỏi tầm mắt.
Về đến kinh thành, bấy giờ đã chớm đông. Thời tiết dần trở lạnh, Hồng Hi đế choàng lên người Tô Điềm Noãn một chiếc áo lông dày trắng muốt, rồi lại nhìn nàng, khẽ cười nói:
“Như thế này càng giống thỏ con hơn rồi.”
Tô Điềm Noãn hờn dỗi liếc người một cái, sau đó không màng để ý tới người nữa, ôm hai con thỏ nhỏ ngồi một góc ngắm cảnh.
Xa giá đi vào cổng thành, trăm ngàn người đồng loạt quỳ xuống nghênh đón.
Qua lớp rèm xe mỏng, Tô Điềm Noãn trông thấy cánh cổng Ngọ môn đã mở ra, đưa nàng càng lúc càng tiếng gần về phía Tử Cấm thành sừng sững kia.
Rốt cuộc, thảo nguyên bao la tự do tự tại đã lùi xa, tường đỏ ngói xanh lại bao vây lấy tầm mắt.
Bấy giờ, nàng hiểu, bệ hạ lại trở về là hoàng đế, mà nàng, lại trở về là Ninh phi.