Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 6: Mạnh hơn so với nàng, để có thể bảo vệ nàng




“Ha ha, Lương tiểu tử, thể chất của ngươi so với Tuyết nha đầu còn thích hợp luyện võ công hơn, thật đúng là kỳ tài ngàn năm có một a.” Mười ngày sau đó, Hoa Liên Phong nhanh đến Hàn Trì mang Mộ Lương ra, nghiên cứu từ trên xuống dưới, đưa ra kết luận.

“Hoa gia gia quá khen rồi.” Mộ Lương cười nhẹ, thái độ không kêu ngạo không tự ti.

Mười ngày thử thách trong nước lạnh băng, hắn sớm thay đổi da thịt, nếu ban đầu hắn là hoàng tử quý giá của hoàng gia, thì hôm nay hắn đã hoàn toàn thoát đi thể chất thế tục kia, toàn thân điều toả ra sự phóng khoáng.

Hoa Liên Phong thấy vậy, liên tục gật đầu, đứa nhỏ hoàng gia này quả nhiên không kém, khí thế này ngay cả hắn cũng không bằng, nhưng tính hắn tuỳ tiện, luôn luôn không có phong độ.

“Đi thôi, thời gian nửa năm cũng không dài, ngươi phải nắm bắt thời gian thật tốt.” Hoa Liên Phong vuốt vuốt râu bạc, cười nói.

“Vâng.” Mộ Lương vẫn cười, gật gật đầu.

Hoa Liên Phong vung tay lên, nắm cánh tay hắn lên, nhúng người nhảy, bay đi.

“Tuyết Tuyết, hắn đã trở về, vậy mà vẫn còn sống ah!” Hoa Trảm Lãng ngồi trên tảng đá, tuỳ tiện ngắt một bông hoa dại lên ngắm, nhìn phía chân trời hai bóng đen đang bay tới.

“.....” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, nếu người không quá lười, ngươi cũng có thể chống đỡ ở đó, sư phụ đưa vào Hàn Trì, không để người không có khả năng vào đó..

“Hoa Thuỷ Thuỷ, Tuyết nha đầu, ta về rồi!” Hoa Liên Phong bay tới trước mặt hai người, đá một mảng tuyết lớn lên, những mảng tuyết liền bay về phía hai người.

“Khụ khụ, Lão già, người làm gì vậy!” Hoa Trảm Lãng nhất thời không phòng bị, liền trúng tuyết bay tới, toàn thân điều trắng xoá, rất chật vật.

“Ta nói ngươi đúng là đầu heo, học võ công dùng để làm gì?” Hoa Liên Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Tuyết nha đầu đầy bình tĩnh, thấy tuyết vung tới liền tránh sang một bên, tiểu tử thúi mày lớn hơn ngươi ta ba tuổi, vậy mà ngược lại không biết tránh đi là sao chứ?

“Ta đã nói rồi, ta học võ thuật, vì để sau này anh hùng cứu mỹ nhân, cứu rồi liền ôm mỹ nhân về, sao có thể dùng để tránh tuyết chứ?”

Hoa Trảm Lãng phủi tuyết trên người xuống, quệt miệng nói, với bộ dạng đầy đắc chí.

Hoa Liên Phong lần nữa tức đến đến hộc máu, tay giơ lên rồi để xuống, thật muốn giết hắn, nhưng lại kiềm nén nhịn xuống.

“Trảm Lãng, nếu ngươi ngay cả mạng cũng không có, sao có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Mộ Lương thản nhiên lên tiếng, nhìn hắn cười nhạt.

“Hoa Trảm Lãng nghe vậy sửng sốt, ngơ ngác nghe những lời khuyên sáng suốt của Mộ Lương, cẩn thận suy nghĩ lời của hắn nói, cuối cùng đồng ý gật đầu, “Mộ Lương, ngươi quả nhiên thích hợp dạy ngươi ta hơn so với lão già kia….”

“Cút đi!” Hoa Liên Phong buông cánh tay Mộ Lương ra, hướng Hoa Trảm Lãng vọt tới, Hoa Trảm Lãng nhanh chóng nhảy lên tảng đá trốn, vắt chân lên cổ bỏ chạy.

“Ha ha.” Mộ Lương nhìn thấy màng này, liền cười khẽ, ánh mắt trở lại trên người Hoa Khấp Tuyết, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, trong ngực tràn đầy ấm áp, ngâm mình ở trong Hàn Trì, chỉ có thể ở giữ khoản thời gian ăn cơm một lần,

năm ngày này, nàng làm cho hắn cảm thấy rất…. nhớ.

“Vào nhà.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, xoay người vào nhà.

Mộ Lương khẽ cười, đi the nàng vào phòng.

“A Noãn, năm ngày không gặp, có hay không nghĩ tới ta?” Mộ Lương ngồi bên cạnh Hoa Khấp Tuyết,tự nhiên cầm tay nàng, cười dịu dàng.

“Buông ra.” Hoa Khấp Tuyết rút tay ra, rốt cuộc vẫn giống như lần trước, rút không được.

“A Noãn, Ta nhớ ngươi.” Mộ Lương cong miệng, giọng nói mền nhũng, đáng thương nhìn Hoa Khấp Tuyết.

“... ...”Hoa Khấp Tuyết ngước nhìn hắn, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, không rút lại tay nữa.

Mộ Lương thấy vậy, cười thoả mãn đứng lên, lông mi thật dài che đi ánh mắt gian xảo của hắn.

Tỉ mỉ vuốt bàn tay nhỏ trong tay mình, càng cảm thấy nó thật dễ thương, trắng noãn mềm mại không nói, còn rất ấm áp, “A Noãn, ta thích nắm tay của nàng.”

Mộ Lương ngước nhìn gò má trắng nõn của nàng, đáy mắt dịu dạng tựa như dòng nước, kỳ thật hắn muốn nói với nàng, rất thích nàng hơn…..

“Kỳ lạ.” Hoa Khấp Tuyết mặt không đổi sắc, mặc hắn vuốt vuốt tay mình, cũng không cảm thấy chỗ nào không thích hợp, nàng nghe sư phụ nói, những đứa bé con nhà giàu thương có điểm cổ quái.

“A Noãn….” Mộ Lương cười, cười rất bất đắc dĩ, cô nương này tại sao lại không hiểu phong tình như vậy?

“Ngươi so với ta thích hợp luyện võ công hơn.” Hoa Khấp Tuyết hướng về phía hắn đánh ra một luồng nội lực, phát hiện lời sư phụ nói rất tốt đúng căn cốt của hắn quả thực rất tốt.

“Ha ha, ta nhất định sẽ mạnh hơn so với nàng…..” âm thanh Mộ Lương nói ra vẫn rất dịu dàng, lúc này hắn đem bàn tay nhỏ của Hoa Khấp Tuyết đặc trên người mình, mỉm cười nhìn nàng.

“.....”Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cuối cùng cũng xoay đầu lại, khẽ nhíu mày, mặt liền trở nên lạnh lẽo hơn, hắn cứ như vậy muốn hơn nàng? Muốn đánh bại nàng?

“Như vậy ta mới có thể bảo vệ được A Noãn.” Mộ Lương yên lặng nhìn nàng, trên mặt đầy nghiêm túc.

“Ta có thể tự bảo vệ mình.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, võ công của nàng mặc dù không thể luyện cao hơn so với Mộ Lương, nhưng đối phó với những người khác vẫn dư sức, ví dụ như sư huynh nàng, Hoa Thuỷ Thuỷ.

Mặt Mộ Lương liền cứng đờ, liền rất bất đắc dĩ, cô nương này thật rất không hiểu phong tình, không biết lãng mạn!

“Oa.” Hoa Trảm Lãng bị Hoa Liên Phong nắm cổ đi vào, liền nhìn thấy hai người Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết nắm tay nhau, lập tức há hốc miệng, dùng sức giãy khỏi sự khống chế của lão già, vọt tới trước mặt hai người.

Hảo hảo đánh giá vẻ mặt của hai người, một người cười nhẹ, vẻ mặt tự nhiên, một người lạnh lùng, cũng bình thường không có gì khác biệt. Tại sao hai người lại nắm tay, cũng không phải là giả, lặp tức liền tặc lưỡi cười, “ A nha nha, huynh đệ, nhanh như vậy đã cùng với tiểu sư muội?”

Mộ Lương cười nhưng không trả lời, cũng không biết giải thích như thế nào, kỳ thật hắn căn bản không định giải thích, hi vọng mọi chuyện sẽ tiến triển như vậy.

Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng rút tay nhỏ ra, cũng không nói nhiều.

“Kỳ thật nhìn như vậy, thật là trai tài gái sắc, Tuyết Tuyết a, đừng thẹn thùng, rút tay về làm gì?” Hoa Trảm Lãng cười đến không thấy mắt, đột nhiên thấy nàng rút tay về, có chút ngớ ngẩn.

“Thuỷ thuỷ, hôm nay ta chỉ định làm cơm cho ba người ăn.” Hoa Khấp Tuyết nhắm mắt dưỡng thần, lạnh nhạt nói.

“Ba người ăn?” Hoa Trảm Lãng sững sờ, cúi đầu tính toán một chút, Tuyết Tuyết, Lão già, Mộ Lương…. Đó không phải là không tính phần hắn>

“Tuyết Tuyết ngươi cái gì cũng không có nói, tại sao có thể thẹn quá hoá giận!” Hoa Trảm Lãng trừng nàng.

“Về sau cũng chỉ làm ba phần.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ.

“Tuyết Tuyết.” Hoa Trảm Lãng mặt đầy hối hận, giọng nói thành khẩn, “Ta sai rồi.”

Hoa Khấp Tuyết hơi nhướng mắt, lạnh lùng nhìn hắn, đến khi Hoa Trảm Lãng lưng run lên, cuối cùng cũng gật đầu.

Hoa Trảm Lãng thở dài nhẹ nhõm, khi biết hắn sau này còn có thể được ăn thức ăn ngon.

“Ha ha…” Mộ Lương lần đầu tiên được thấy hai huynh muội bọn họ đấu nhau, cười vui vẻ/

“Câm miệng.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc Mộ Lương một cái, Mộ Lương ngay lập tức, cố gắn nhịn cười, nhưng trong mắt vẫn không thể nào bình tĩnh nỗi, nhưng trong nụ cười hiện lên sự cưng chiều trong đó, làm cho Hoa Khấp Tuyết mềm lòng.

“Tuyết nha đầu, ngươi làm sư phụ thật kêu ngạo!” Hoa Liên Phong cười hả hê, vừa rồi hắn nhìn thấy, tiểu nha đầu thật không tệ, lập tức khắc chế được hai người, hơn nữa hai người này hắn không quản được, một mình hắn không thể trông nom nổi, tất cả đồ đề hắn điều bị tiểu sư muội chế ngự, hắn thật vui mừng a, cảm thấy cuộc sống tràng đầy hạnh phúc.

“Sư phụ, xem trò vui có thể no bung hay không?” giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoa Khấp Tuyết lại vang lên, nụ cười trên khuôn mặt già nua của Hoa Liên Phong liền cứng lại.

Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, thành công chặn lại người thứ ba, còn là một Lão Ngoan Đồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.