Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 19: Món ăn ngon chân chính




“Hoàng thẩm?” Mộ Lê không thể tin nổi trợn mắt lên, thế nào cũng không nhớ đến người mà chất vấn thưởng thức của hắn là hoàng thẩm, không trách được ánh mắt hoàng thúc vừa rồi lại kinh khủng như vậy. . . .

Oán hận nhìn Cảnh Duệ một cái, Cảnh Duệ ta sẽ nhớ kỹ ngươi, tiểu tử ngươi hãm hại ta!

Cảnh Duệ vô tội cười cười, tự giác xoay đầu đi, hắn không phải cố ý. . . . . . Được rồi, là hắn cố ý.

“Mộ Lê, chỉ một lần này thôi không có lần sau nữa, ở trong lòng ta A noãn là có vị trí gì, ngươi nên biết.” Mộ Lương thản nhiên nhìn hắn, nhưng cẩn thận nghe một chút thì bên trong có mang ý cảnh cáo.

“Đúng, đúng!” Mộ Lê chân chó mà cười, lui về phía sau hai bước, ngồi xuống, còn rất biết chuyện vỗ vỗ ngực, bộ dạng đó nghĩ lại mà sợ.

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn nhưng trong lòng thật ra là kỳ quái, theo lẽ thường người lớn lên ở trong hoàng gia, đều có rất ít người sẽ đơn thuần như vậy, nhưng mà người Hoàng đế có địa vị cao này, ngược lại có thể ở trước mặt bọn họ lộ ra một mặt đứa nhỏ tức giận này. . . . . .

Quay đầu nhìn Mộ Lương một chút cười nhạt, đột nhiên lại hiểu rõ, sợ không phải người hoàng thúc này bảo vệ hắn thật quá tốt, nên hắn thật sự nguyện ý ở trước mặt Mộ Lương để xuống lớp ngụy trang.

Mộ Lương đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết, trong mắt tà khí chợt lóe, đưa đầu tới gần, mập mờ mà cười nói: “A noãn. . . Có phải hay không cảm thấy thoáng một cái không nhìn thấy ta, liền muốn hoảng sợ đây? Hử?”

Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, bình tĩnh đẩy đầu hắn ra, thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn mà nhìn tên không biết điều ở phía trước, trên mặt có chút cứng ngắc, còn”Hử?” Hắn đây là tới thời kỳ động dục . . .

Mộ Lê lặng lẽ ăn đồ ăn thừa, vẫn cảm thấy món rau xanh này rất ngon, không phục cắn chiếc đũa nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết hỏi: “Hoàng thẩm, người nói đầu bếp này nấu không thể ăn nhưng hắn làm ăn rất ngon nha?”

“Ta.”

Hoa Khấp Tuyết là một người sẽ không biết khiêm tốn, nghe hỏi, đáp lại, một chút cũng không cảm thấy lời này của mình nói ra sẽ dọa người cỡ nào.

“Cái gì?” Mộ Lê trợn mắt nói: “Hoàng thẩm cuộc sống của người không phải là trừ bỏ tu luyện, tu luyện, tu luyện vẫn là tu luyện sao? Người biết nấu ăn thật sao?”

Hoa Khấp Tuyết vừa nghe, ánh mắt lạnh buốt liếc nhìn về phía Mộ Lương, thì ra là hắn giới thiệu về nàng như vậy.

Mộ Lương còn đang uống trà, một hơi không thuận liền bị sặc, ho khan một cái nhờ vào đó che giấu lúng túng, hắn chỉ là oán trách A noãn chỉ chăm lo tu luyện không để ý đến hắn mà thôi, không ngờ bị Mộ Lê biến đổi thành như vậy rồi !

Lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, hắn lập tức lấy lòng nhìn Hoa Khấp Tuyết nói: “A noãn, hắn nói lung tung thôi....”

“Ta đói rồi.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, chậm rãi đứng dậy, không nhìn hắn nhiều hơn một cái, đi thẳng đi ra ngoài.

Mộ Lương nhíu mày, tao nhã thả chiếc đũa xuống, mọi người chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, người đã không thấy.

“A noãn, chờ ta với, nàng không biết phòng bếp ở đâu. . . .”

Cảnh Duệ lập tức liền cười phá lên trong đáy mắt còn lộ ra sự vui mừng thản nhiên, hắn đi theo Vương Gia đã lâu rồi, chưa từng gặp qua một mặt như vậy của Vương Gia, chỉ có Tuyết cô nương này là thích hợp nhất với Vương Gia thôi. . . . .

Lưu Nguyệt buông chén đũa xuống muốn chạy theo, lại bị Cảnh Duệ cản lại, tức giận trừng hắn nói: “Ngươi muốn làm gì! Phòng bếp nhiều bụi bẩn lại bừa bộn! Ta phải đi giúp tiểu thư!”

“Người làm ở Vương phủ đều là đồ vứt đi sao?” Cảnh Duệ có chút dở khóc dở cười, ở Thánh Vương phủ, cho dù là phòng bếp, cũng rất là sạch sẽ! Không đúng, mấu chốt của sự việc không phải là cái này. . . .

“Ngươi mà đi, Vương Gia sẽ giết ngươi. . . .”

Mức độ ghen của Vương gia ngày hôm qua hắn trốn trong rừng đã len lén thấy được. . . Hiện tại hắn vẫn còn. . . Hoảng sợ và buồn nôn. . . .

Lưu Nguyệt cũng là người cơ trí, lập tức liền hiểu, lúng túng ho khan một tiếng, chỉ chỉ cánh tay bị Cảnh Duệ bắt được.

“Khụ khụ.” Cảnh Duệ giống như chạm phải lửa nhanh chóng rụt tay trở về, như không có việc gì quay đầu đi, nhìn cây đại thụ bên ngoài, lỗ tai có chút ửng hồng. . . .

Lưu Nguyệt không chú ý tới nhiều như vậy, xốc váy nhỏ lên liền chạy ra ngoài, phòng bếp không cần hỗ trợ thì nàng đi giúp tiểu thư dọn dẹp phòng ở!

Trong nhà ăn bọn hạ nhân cũng cảm thấy cười đã nhưng do thân phận hạn chế, dù thế nào cũng nghẹn trở về, trong nhà ăn không khí vẫn rất thoải mái, duy chỉ có. . .Một người. . . .

Mộ Lê vẻ mặt đưa đám chơi đùa với đồ ăn trong chén, lần đầu tiên đối mặt với tay nghề của đầu bếp này mà đi mất khẩu vị. . . . . Mới vừa rồi hoàng thúc nói . . . . Sau này sẽ không giúp hắn phê duyệt tấu chương nữa . . . . .

Hoa Khấp Tuyết tay chân rất nhanh nhẹn, thời gian không bao lâu liền làm tốt phần thức ăn dành cho ba người, Lưu Nguyệt cùng Cảnh Duệ đã ăn no, vậy thì không có phần cho bọn họ .

Mộ Lương bưng cái mâm đi theo phía sau nàng ,thời điểm bước vào nhà ăn mùi thơm nức của món ăn nhẹ nhàng đi vào theo, mọi người tại đây không nhịn được nuốt nước miếng. . . . .

“Hoàng, hoàng thẩm . . . . .” Mộ Lê sững sờ nhìn trên bàn bày bốn cái đĩa đồ ăn đầy đủ sắc hương, chìa tay gắp một miếng bỏ vào trong miệng, nhất thời miệng đầy mùi hương, dư vị vô cùng, mắt phượng thõa mãn nheo lại. . . . .

Hắn đã khâm phục, là thưởng thức của hắn chưa đủ! Đầu bếp này sao có thể cùng so tay nghề với hoàng thẩm. . . . .

“Hoàng thẩm, về sau. . . . . Mỗi bữa ăn đều xuống bếp sao?” Mộ Lê liều mạng đưa món ăn vào trong miệng, không rõ ràng hỏi.

“Nghĩ khá lắm.” Mộ Lương lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái nói: “Hôm nay là ngoại lệ, về sau A noãn chỉ làm phần cho hai người, làm nhiều như vậy nàng mệt mỏi còn ta thì đau lòng.”

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến, biết trong lòng hắn thương mình sợ mình mệt, trong lòng có chút cảm động.

Kỳ thật nàng không biết, Mộ Lương không chỉ là sợ nàng mệt mỏi, mà điểm quan trọng nhất là sự ham muốn độc quyền chiếm giữ của nam nhân đang tác quái. . . . . .

“Cái gì?” Mộ Lê nuốt xuống đồ ăn trong miệng hỏi: “Hoàng thúc, người không cho hoàng thẩm làm cơm, vậy ta ăn cái gì?”

“Không phải để cho ngươi mang đầu bếp về sao?” Mộ Lương lựa xương cá, đưa thịt cá vào trong miệng Hoa Khấp Tuyết, đút cho nàng ăn cơm, đến nhìn cũng lười nhìn Mộ Lê.

“Hắn không có nấu ăn ngon như hoàng thẩm được! Hoàng thúc, người không thể như vậy . . . . .” Hoàng thẩm đâu chỉ là nấu ăn tốt thôi đâu, quả thật là không phải cùng một cấp bậc! “Ta không thể chuyện gì?” Mộ Lương nhíu nhíu mày, lành lạnh nhìn hắn liếc mắt một cái.

“Là thúc dụ dỗ ta ăn món ăn hoàng thẩm làm, như thế nào có thể bội tình bạc nghĩa như thế, hiện tại lại mặc kệ ta!” Mộ Lê ủy khuất bĩu môi, nhưng miệng vẫn như cũ khẽ động.

“Mộ Lê, biết thức thời, ăn thật ngon bữa cơm này rồi hồi cung phê duyệt tấu chương, nếu không biết thức thời. . . .” Mộ Lương cười lạnh nói: “Cảnh Duệ, ném hắn ra ngoài.”

Cảnh Duệ tuân lệnh đứng dậy, biết Vương Gia lúc này là thật muốn đem hoàng thượng ném ra ngoài, cũng không dám chậm trễ . . . .

“Đừng, đừng, đừng. . . . . . Ta ăn vẫn không được sao?” Mộ Lê vội vàng khoát tay, bảo vệ chén của mình, tranh thủ quyền lợi cũng phải chờ ăn no bụng lại nói.

“Hừ.” Mộ Lương hừ lạnh, đưa thịt gà trong tay đến miệng Hoa Khấp Tuyết, cười đến dịu dàng nói: “ A noãn há miệng, đây là thịt gà.”

“Thịt gà không có xương.” Cho nên người không cần phải lựa.

“Không có chuyện gì, vì A noãn mà phục vụ là hạnh phúc của ta.” Mộ Lương không để ý cười cười.

Hoa Khấp Tuyết im lặng thở dài, mở miệng, hiện tại ăn cơm cũng phải có người đút, nàng đoán chừng không lâu là có thể sinh ra đồ lười biếng Mộ Lương, hắn cố ý. . . . . .

Cảnh Duệ thấy bọn họ ăn uống rất vui vẻ, lại ngửi được mùi thơm này, trong lòng khẽ động, len lén tiến lên gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, mắt nhất thời liền sáng, mỹ vị mỹ vị! Thịt gà mới mẻ trơn mềm, ngon miệng thỏa đáng . . . . Đến đầu bếp trong cung cũng không làm ra được cái mùi vị này!

Muốn tiếp tục ăn, lại phát hiện bụng đã no căng, vẻ mặt không khỏi đau khổ, sớm biết vậy thì vừa rồi sẽ ăn ít đi một chút . . .

Mộ Lê thấy Cảnh Duệ tới ăn vụng, hung hăng đá văng hắn la lên: “Tránh ra! Ngươi ăn no rồi còn tới giành với ta!”

“Ngài là hoàng thượng, phải trang nghiêm . . . .” Cảnh Duệ thản nhiên chế nhạo, phủi nhẹ bụi trên người, lực chú ý còn ở trên hai cái bàn đồ ăn kia.

“Vương Gia . . . . Tuyết cô nương thật không thể xuống phòng bếp nấu ăn nữa hả?” Cảnh Duệ yếu ớt liếc mắt nhìn Vương Gia nhà mình một cái, liều chết kêu: “Yết kiến“.

“Cảnh Duệ, gần đây biên quan có chút rối loạn, ngươi làm thống lĩnh cấm vệ quân có tài lớn lại dùng vào việc nhỏ, ngày khác điều ngươi đi, để ngươi có thể phát huy năng lực.”

Mộ Lương tận tình hầu hạ Hoa Khấp Tuyết ăn, không nhanh không chậm mở miệng.

Cảnh Duệ thân thể cứng đờ, vẻ mặt lập tức liền đau khổ khẩn cầu: “Vương Gia, đừng cho ta đi, ta không ăn không phải được rồi sao. . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.