Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 12: Một năm không gặp, vẫn yêu nghiệt như cũ




“Vương phủ của bổn vương, hôm này cực kỳ náo nhiệt ….”

Giọng nói lười biếng, như rượu ngon lâu năm, hương thơm mê người, lại như dòng suối trên đỉnh núi, trong suốt sạch sẽ, không xen lẫn bất kỳ dơ bẩn nào, rõ ràng là hai phong cách mâu thuẫn nhau, lại hoàn mỹ kết hợp lại, giọng nói như có cọng lông vũ nhẹ vuốt qua trái tim, làm mê hoặc lòng người nghe.

Cùng theo giọng nói đến, là một bóng người màu tím lạnh như băng, đôi lông mày như được lựa chọn, không phải sắc bén như gươm, cũng không nhu nhược như lá liễu, mắt phượng híp lại, lại không giấu được vẻ thâm tuý, mũi cao thẳng giống như lão thiên gia tỉ mỉ tạo hình, hoàn mỹ không tỳ vết, môi mỏng mỉm cười, lại làm cho ta cảm thấy lạnh lẽo.

Hình dáng như liên, diện mạo lại thắng liên, một thân thanh thản, lại làm cho người ta cảm giác lạnh lùng, lại làm cho người ta cảm giác rất yêu nghiệt nói không nên lời. ( mình không biết dịch đoạn này sao luôn, sao liên tưởng mộ lương như hoa sen ta…..)

“Vương gia.” Cảnh Duệ cung kính hành lễ, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng về tới.

“Đứng lên đi.” Mộ Lương lười biếng nói, lạnh nhạt liếc hắn, sau đó ánh mắt liền bị khoá trên người mặc đồ trắng trước mặt, mới luyến tiếc dời đi.

Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy có một mùi hương như hoa sen đưa tới, đến khi bóng dáng màu tím lạnh như băng kia đứng trước mặt mình, khẽ ngước đầu, quan sát nam nhân đã một năm không gặp, khẽ bĩu môi, một năm không gặp, vẫn yêu nghiệt như cũ.

“A Ấm, nàng đã đến rồi.” m thanh nhàn nhạt, lại xen lẫn sự vui sướng không thể nói hết, Mộ Lương nhìn Hoa Khấp Tuyết, trong mắt tràn đầy nhu tình.

“Ừ.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt đáp, giọng nói trong trẻo lạnh lùng giống như bình thường.

Cảnh Duệ thấy vậy, không khỏi sờ mũi, Vương Gia nhà hắn luôn được các cô nương hoan nghênh, sợ đây là lần đầu tiên bị lạnh nhạt như vậy, nhưng mà Vương gia nhà hắn cũng không thể bây giờ cùng người ta ôn chuyên a, chuyện phiền toái bên này còn chưa giải quyết nha.

Triệu Song Nhi thấy vẻ nhu tình trên khuôn mặt Mộ Lương, khuôn mặt liền trắng bệch, ánh mắt đầy ghen ty, trong lòng liền rõ, Vương gia nhất định rất thích nữ nhân này! Vương gia tuy rằng đối với mọi người đều mỉm cười, nhưng sẽ không đối với ai quá dịu dàng, nhưng khi ở trước mặt nữ nhân này…..

Chu Lệ Liễu nhìn thấy Mộ Lương, bị vẻ đẹp của hắn làm ngẩn ngơ, không để ý đến thái độ của hắn đối với Hoa Khấp Tuyết, đưa vết thương trên mặt ra, nghĩ rằng Vương gia nhất định sẽ cho nàng một công đạo, lập tức che miệng, khóc lớn lên: “Vương gia, ngài cần phải làm chủ cho ta a, tiểu tiện nhân này làm khuôn mặt ta bị thương…..”

Triệu Sông Nhi thấy thế, kéo Chu Lệ Liễu lại, dịu dàng an ủi nàng, ngay sau đó quay về phía Mộ Lương dịu dàng cười, “Vương gia, Lệ Liễu chỉ vì bị cô nương kia làm bị thương, bị uất ức, nên giờ mới vô lễ như vậy, Vương gia không nên trách tội nàng.” Bộ dáng kia, giống như chính mình là nữ chủ nhân của Vương phủ này, đang cùng với nam chủ nhân của vương phủ nói chuyện.

Triệu Song Nhi biết Vương gia đối với cô gái này có tình cảm không bình thường, nhung vẫn muốn dò xét thử coi sao.

Thật gian xảo….. Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn nàng, trong lòng thầm oán.

Mộ Lương nghe đến Chu Lệ Liễu mắng Hoa Khấp Tuyết liền mắt lạnh như băng, lại nghe lời nói của Triệu Song Nhi, trong lòng liền không còn kiên nhẫn, liếc Cảnh Duệ một cái.

Cảnh Duệ hiểu ý, hắng giọng một cái, nhanh chóng đem chuyện đã xảy ra kể lại.

Chu Lệ Liễu nức nở, oán hận nhìn chầm chầm Hoa Khấp Tuyết, hừ, một hồi nữa xem Vương gia sẽ thu thập ngươi như thế nào!

Mộ Lương nghe vậy, hơi híp mắt, lạnh lùng nhìn Chu Lệ Liễu cùng Triệu Song Nhi, hai người liền thấy nhiệt độ xung quanh như lạnh xuống, trong lòng liền bất an.

Mộ Lương thu hồi ánh nhìn, môi khẽ mỉm cười, cuối đầu nhìn Hoa Khấp Tuyết, dịu dàng hỏi: “A Noãn, nàng làm nàng ta bị thương?” Rõ ràng nên phải trách , nhưng khi lời hắn lại mang theo hàm ý dung túng trong đó.

Chu Lệ Liễu nhìn Mộ Lương tràng đầy ái mộ, cảm thấy Vương gia ngày càng càng tuấn mỹ, mặt liền đỏ lên, làm động vết thương, một trận đau đớn ập tới, lập tức hung hăng nhìn Hoa Khấp Tuyết, hừ, Vương gia sẽ trừng trị ngươi! (cô nàng này hình như không có đầu óc thì phải)

Nhưng Triệu Song nhi không ngu như vậy, Vương gia giọng điệu nói ra thập phần dịu dàng, chẳng lẽ hắn thật sự muốn bảo vệ nữ nhân này? Phải biết rằng phụ thân Chu Lệ Liễu là Lễ Bộ Thượng Thư đương triều, địa vị Vương gia mặc dù cao, nhưng cũng không thể không quan hệ tốt cùng các đại thần trong triều….

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Mộ Lương, không nói gì, liền đưa bàn tay đang bị thương ngoài sau lưng ra trước mặt Mộ Lương, quay vết thương ra, bàn tay trắng như ngọc hiện lên vết thương màu đỏ hiện rõ ràng trên đó.

Mộ Lương thấy vậy, khoé miệng liền mím chặt, phượng mâu nhíu chặt lại, nhẹ nhàng cầm tay nàng, yên lặng nhìn nàng, trong mắt đầy tức giận, cô nàng này lại dám làm mình bị thương! Nàng tuyệt đối là cố tình!

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn lại hắn, không để ý hắn tức giận, hừ lạnh, “Là nàng ta làm ta bị thương trước.”

Chu Lệ Liễu không thể tin được trừng mắt nhìn nàng, làm sao có thể, nàng né nhanh như vậy, làm sao nàng có khả năng làm nàng ta bị thương chứ?

Nghe vậy, mặt Mộ Lương liền lạnh xuống, lạnh lùng nhìn Chu Lệ Liễu, trong mắt đầy sát ý.

Chu Lệ Liễu thấy vậy, hai đầu gối đều mềm nhũng, quỳ rạp xuống đất, môi run lẩy bẩy, giọng nói đầy hoảng hốt sợ hãi, Thánh Vương như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nhưng đời này nàng cũng không muốn gặp lại lần nữa, quá đáng sợ

“Vương gia…. Ta…. Ta thật sự là không….. không biết…..”

Mộ Lương vốn luôn mang một khí uy nghiêm, một ánh mắt có thể làm cho người ta quy phục, lại bốn năm trước rửa máu tươi trên chiến trường, loại khí thế đó liền mang đầy huyết khí, Chu Lệ Liễu là một thiên kim tiểu thư không ra khỏi cổng chưa từng trải thì làm sao có thể chịu được, cho dù là cha nàng đi nữa, chỉ sợ cũng không chịu được.

Ngắn gọn nói một câu, liền thay đổi tình thế, Cảnh Duệ ngoài bội phục ra, sống lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh, Tuyết cô nương này bị thương, Vương gia có thể lột da hắn? Nghĩ đến đây, trên mặt liền lo lắng.

“Vương gia, Lệ Liễu chỉ là nhất thời hồ đồ, đều do ta không ngăn nàng lại, Vương gia, ngài muốn trách thì xin trách ta!” Triệu Song Nhi cũng quỳ xuống theo, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, bộ dạng rất vô tội cùng đáng thương.

Chu Lệ Liễu cảm kích nhìn Triệu Song Nhi, nàng ta thật là tỷ muội tốt của mình, dưới tình huống như vậy mà cũng giúp mình.

Nhưng nàng nào biết, Triệu Song Nhi làm như vậy, chỉ nhằm để Mộ Lương lưu lại ấn tượng thật tốt về nàng, cùng cho hắn biết rằng tất cả chuyện này nàng hoàn toàn không có quan hệ gì.

Mộ Lương lạnh lùng nhìn Triệu Song Nhi, trong mắt thoáng hiện tia chán ghét, ngay sau đó kéo Hoa Khấp Tuyết vào ngực mình.

“Cảnh Duệ, tiễn khách, từ bây giờ dược phòng đóng cửa, người ngoài không được vào.”

“Dạ.” Cảnh Duệ vội vàng đáp ứng, xoay người nhìn Triệu Song Nhi cùng Chu Lệ Liễu, “Hai vị tiểu thư, mời ra ngoài.”

“Vương, Vương gia….” Chu Lệ Liễu cảm thấy uất ức, nhưng lại không dám nhiều lời.

“Cút.” Mộ Lương không còn kiên nhẫn, lạnh lùng quát, phất tay xuất ra bộ huyễn lực, đem hai người đánh bay ra ngoài, cũng không quản họ co bị thương hai không, nắm tay Hoa Khấp Tuyết rời đi.

Cảnh Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, liền theo ra ngoài coi hai người phiền toái kia ra sao.

Chu Lệ Liễu phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt toàn là khiếp sợ, nàng rốt cuộc cũng thấy được bộ mặt Thanh Vương máu lạnh vô tình rồi, bây giờ thật hối hận, rồi…. Nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Triệu Song Nhi dù núp sau lưng Chu Lệ Liễu, nhưng cũng bị thương không nhẹ, bụng co rút đau đớn, mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên tráng nhỏ xuống, khuôn mặt xin đẹp liền trở nên trắng bệch.

Triệu Song Nhi run rẩy thân thể, đưa tay sờ bụng mình, một cỗ đau nhói đến thấu tim truyền đến, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt, mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng, phụ thân của nàng là thái y, nhỏ nàng đã theo học hỏi, mưa dầm thấm đất, học được không ít, thương thế này…. sợ là nàng về sau không thể mang thai được!

Ở thời đại này, cô gái không thể mang thai được, sẽ thống khổ đến bực nào.

Ánh mắt Triệu Song đầy tuyệt vọng cùng đau khổ, cuối cùng hiện lên sự thống hận, tất cả đều do nữ nhân kia, Vương gia mới đối xử mình như vậy, tất cả là tại nàng!

Khuôn mặt trắng bệch bị sự thù hận làm vặn vẹo, toàn thân phát ra hận ý, lại không chịu nổi cơn đau đớn dưới bụng truyền tới, mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Cảnh Duệ vừa ra tới, nhìn thấy hai người ngày xuống đất ngất đi, hai người từng người mặt đều trắng bệch, không khỏi âm thầm chắc lưỡi, Vương gia thật sự đang rất tức giận a…

Bĩu môi, mỗi tay Cảnh Duệ nâng một người mang các nàng về nhà của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.