Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 30: Yêu nghiệt vô sỉ




Bóng đêm âm trầm che khuất ánh trăng, bên ngoài hoa đào tầng tầng đóa đóa nở rộ như ráng mây, hoa rơi lả tả, trong căn phòng mờ tối ba nữ nhân đang đứng.

"Hai người các ngươi có chuyện gì?" Tuyết Oanh lạnh lùng nhìn hai phụ nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt. Các nàng là ma ma chưởng quản trừng phạt kỹ nữ, chuyện tầm thường sẽ không bao giờ xuất hiện bên ngoài, thế mà lại cố ý đến tìm nàng.

"Chúng ta tới đón cô nương trở về, kỹ nữ tầm thường không có tư cách tự do ra ngoài.”

"Các ngươi có ý gì?" Tuyết Oanh nhíu mày, hỏi.

"Phía trên đã hủy bỏ tư cách của cô nương ở Kim Lân bảng, cho nên….. về sau cô nương chỉ là một kỹ nữ tầm thường ở Xuân Phong Lâu chúng ta mà thôi. Chúng ta đến đón cô nương trở về, về sau cô nương không những phải hầu hạ khách mà còn phải bán mình, cũng nên bắt đầu tiếp khách rồi.” Một phụ nhân lạnh lùng nhìn Tuyết Oanh, nói.

"Các ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đầu óc Tuyết Oanh nhất thời trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Nửa canh giờ trước đã có người báo cho chúng ta, chuyện này không thể giả được.” Một phụ nhân khác mặt không biểu cảm nói.

"Không. . . . . . Ta không tin. . . . . ." Trong lòng Tuyết Oanh cảm thấy rất nghi ngờ, vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.

"Tin hay không, tóm lại ngày mai, toàn bộ thiên hạ đều sẽ biết Tuyết Oanh cô nương không còn là nữ tử mang danh bài trên Kim Lân bảng, mà chỉ là kỹ nữ tầm thường của Xuân Phong Lâu.”

Sau một lúc lâu, Tuyết Oanh oán hận cắn răng, nàng không tin bản thân bị hủy tư cách trên Kim Kân bảng, dù cho bị hủy tư cách cũng còn rất nhiều nam nhân che chở bản thân. Nàng là hoa khôi, rất nhiêu nam tử sẽ nguyện ý trả giá hết thải vì nàng, sao có thể để hai ma ma thanh lâu tùy ý đến bày bố bản thân?

"Không thể nào, không thể nào, hai người các ngươi đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy các ngươi."

"Tuyết Oanh cô nương, ngươi đã không còn là hoa khôi của Xuân Phong Lâu, về sau cũng chỉ có thể tuân theo quy củ của Xuân Phong Lâu.”

"Các ngươi dựa vào cái gì? Cút ngay!" Tuyết Oanh thật nhanh đẩy hai ma ma rồi chạy ra ngoài, mở to miệng thở hào hển, vì sao hôm nay là như thế này?

Hai phụ nhân liếc mắt nhìn nhau, cũng không có vội vã đuổi theo, trầm giọng nói: “Trước tiên cứ để nàng đi. Danh bài trên Kim Lân bảng bị hủy nhanh như vậy, chuyện này thật là kỳ quái, ai biết có thể lại được ghi danh trở lại hay không? Đến lúc đó không phải lo đắc tội nàng ta.”

. . . . . .

Mặt hồ nhộn nhạo, ánh lên từng gợn sóng sinh động, xa xa liền vọng đến bóng dáng một nam tử như gió xuân.

Tiêu Lang nho nhã chậm bước đi tới Đông Thượng Các của Dung phủ, bóng dáng ngọc thụ lâm phong xa xa vọng lại ảnh ngược trong nước.

Dước nước là ảnh ngược của bích trúc, bạch hạc nhảy múa, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp, bỗng nhiên một bàn tay duỗi vào trong nước, đảo loạn một mảnh xuân thủy.

Bóng dáng màu đỏ đang nằm trên bè trúc chẳng biết chuồn ra ngoài lúc nào, lớn lớn nhỏ nhỏ trong Dung gia đang tìm hắn, thế mà hắn lại cố tình xem nhẹ chạy tới nơi đây.

Khuấy đảo mặt nước, ánh mắt hồ ly của hồng y yêu nghiệt nhíu lại, lười nhác nâng lên một chân, guốc gỗ vung vẫy trên chân trần, chậm rãi rít một hơi thuốc, giọng nói mang theo từ tính “Bạch y nam tử vừa rồi hẳn là….. Tiêu Tam tiên sinh thế ngoại đào viên, Tiêu Lang, tự Tử Hi.”

Hắn chậm rãi phun khói trong miệng ra, nói: “Nếu ta không nhớ lầm, gia tộc của Tuyết Oanh cô nương, lúc trước gia chủ trẻ tuổi kia vì một nam nhân họ Tiêu mà làm cho gia tộc sụp đỗ, khụ, nam nhân Tiêu gia đều là hồng nhan họa thủy.”

Hắn không nhịn được lại rít một hơi thuốc, ánh mắt lóng lánh mê ly “Bây giờ có rất nhiều nam tử Tiêu gia vang danh trong giang hồ. Nhưng mà trong nam nhân Tiêu gia trong truyền thuyết kia rốt cuộc là ai? Từ sau khi Tuyết gia diệt vong…… việc này không ai biết được nguyên nhân chân chính, thật là tò mò.”

Sau đó, hồng y yêu nghiệt từ từ ngồi dậy, nằm sấp đối mặt với mặt nước, ngón tay xẹt qua một sợi tóc, vô cùng tự tin mà nói: “Nghe nói người Tiêu gia đều là mỹ nam, không giống một kỳ hoa Dung gia như ta, nhưng bản công tử thật sự là rất đẹp nha.”

Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng gọi của nữ tử: “Dung công tử ——"

"Hả?" Yêu nghiệt khẽ ngước mắt, thấy đối diện là bóng dáng của Tuyết Oanh cô nương.

Hắn khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Tuyết Oanh cô nương sao không ở trong viện ta nghỉ ngơi? Chạy đến đây làm gì?”

"Dung công tử, đêm nay ta không ngủ được." Tuyết Oanh cắn môi một cái.

"Chẳng lẽ Tuyết Oanh cô nương muốn bản công tử ngủ cùng với nàng?"

"Thật ra thì, Dung công tử, Tuyết Oanh có một chuyện muốn nhờ."

"Hả? Chuyện gì?"

"Công tử có nguyện ý chuộc thân thay ta, cưới ta hay không?"

Yêu nghiệt đang rít thuốc, nghe vậy lập tức ho khan hai tiếng, kêu lên: “Tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh, nhưng mà Tuyết Oanh cô nương cũng không phải thật tình yêu thích ta, yêu cầu này thật sự là làm khó nàng cùng ta.” Dứt lời, trên mặt hắn lộ ra một chút biểu cảm u buồn. Huống chi hắn đường đường là trưởng tử của Dung gia, làm sao có khả năng cưới một kỹ nữ? Chuyện này nếu rơi vào tai phụ thân hắn, ông không giận chết mới lạ, đối với việc thừa kế gia nghiệp của hắn cũng chẳng có chỗ nào tốt.

"Công tử. . . . . . Chỉ cần công tử nguyện ý thay ta chuộc thân cũng được……”

"Đợi đợi đợi đợi. . . . . . Tuyết Oanh cô nương có khả năng hiểu lầm. . . . . ."

Hồng y yêu nghiệt chợt rút ra một cái yếm tơ lụa từ trong ngực ra, nhả khói lờ mờ nói: “Tại hạ chỉ là đánh cược với người khác, muốn lấy được cái yếm của nữ tử trên Kim Lân bảng mà thôi, bài danh càng cao, cái yếm của nữ tử đó càng đáng giá. Tuyết Oanh cô nương có giá là chín ngàn lượng. Vừa rồi trong lúc cô nương hưởng thụ ôn tuyền của Dung gia, ta đã phái nha hoàn đáh tráo cái yếm của cô nương. Tại hạ đối với cô nương thật sự không có ý tưởng không an phận. Nếu tại hạ thay cô nương chuộc thân, tiêu phí thật sự là cao ngất ngưỡng rồi.” Nói xong, hắn nhếch miệng, không để tâm cười.

"Ngươi. . . . . . Vô sỉ. . . . . ." Tuyết Oanh cắn răng, dậm chân. Hiện tại việc nàng thống khổ nhất không phải là mất đi cái yếm, mà là mất đi vị trí thứ chín trên Kim Lân bảng. Nếu mất đi sự che chở của Kim Lân bảng, nàng chỉ là một kỹ nữ bình thường, sẽ không bao giờ có nhiều nam nhân theo đuổi nàng nữa, ngay cả cái yếm cũng không có người nhìn nhiều một lần.

Vị trí Kim Lân bảng đối với một nữ nhân mà nói tựa như một khuôn mặt khác của nàng ta, là chỗ dựa lớn nhất trong sinh mệnh.

Yêu nghiệt cười nói: "Tuyết Oanh cô nương, hôm nay cô nương ở trong sơn trang ăn chùa uống chùa, loại hưởng thụ đãi ngộ này, một cái yếm đến đổi cũng rất đáng giá.”

Lúc này, giọng nói tao nhã từ xa truyền tới “Dung công tử, thật ra Tuyết Oanh cô nương đã không còn là nữ tử danh bài trên Kim Lân bảng nữa rồi.”

"Cái gì?" Yêu nghiệt chấn động, không nghĩ tới Tiêu Lang đã đi tới.

"Thật hay giả?” Yêu nghiệt vuốt vuốt sợi tóc trước trán, biết lời nói của nam nhân này là nhất ngôn cửu đỉnh, cho tới bây giờ đều không giả.

"Tự nhiên làm thật." Con ngươi Tiêu Lang sâu thẳm, vẻ mặt lạnh như băng.

Tuyết Oanh chưa từng gặp qua Tiêu Lang như vậy, trong lòng giật mình một cái, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Giờ phút này, con ngươi yêu nghiệt xoay tròn, ho khan hai tiếng, chen lời nói: “Tuyết Oanh cô nương, Kim Lân bảng ở thất quốc đều có danh tiếng, Tiêu Tam tiên sinh là một trong những người xét duyệt Kim Lân bảng ở Yến quốc, cho nên, tiếng nói của hắn rất có trọng lượng, không bằng cô nương hãy van xin hắn.” Giờ phút này yêu nghiệt thiệt tình không hy vọng cô gái này bị hủy danh bài. Ít nhất chờ hắn lấy được bạc rồi nói sau, vì thế hắn sẽ lấy được một vạn hai tiền vốn.

Nào biết Tiêu Lang chậm rãi nói: "Ở Yến quốc, nếu ta không tán thành phẩm chất của một người, hủy bỏ tư cách của một người, ta vẫn có thể tự làm chủ được.”

"Khụ khụ. . . . . . Thì ra là cái tên tiểu tử này âm thầm giở trò! Thật sự là rất quá đáng rồi!" Trong lòng yêu nghiệt lập tức tràn đầy căm phẫn.

"Tử Hi, vì sao lại như thế?" Tuyết Oanh cắn môi, không cam lòng hỏi.

"Trong lòng không muốn, chớ làm với người khác!" Ánh mắt Tiêu Lang lạnh như băng nói.

Dung mạo xinh đẹp của Tuyết Oanh ở dưới ánh trăng có vẻ se lạnh, nhịn không được bi thương mà nói: “Tử Hi…… Ta biết huynh ghét bỏ ta, khinh thường ta, chỉ vì ta đã sớm thất thân. Từ lúc ta được huynh cứu tỉnh dậy đã không phải là xử nữ nữa rồi, nhưng hiện tại ta luôn thủ thân ở Xuân Phong lâu vì huynh, cũng không tiếp khách. Nhưng huynh vẫn lạnh nhạt với ta như cũ.” Nói xong, Tuyết Oanh bỗng nhiên bật cười, trong tiếng cười tràn ngập bi phẫn cùng không cam lòng. “Cho nên ta cũng muốn cướp đi trong sạch của nữ nhân khác, dựa vào cái gì mà chỉ có ta bị người vũ nhục?”

Tiêu Lang than một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ lạnh như băng, không có một chút thương tiếc “Tuyết Oanh cô nương, ta chưa bao giờ khinh thường ngươi, chuyện của cô nương tuy đáng đồng tình, nhưng lại có khác gì hung thủ? Theo phương diện nào đó mà nói, cô nương quả thật đáng đồng tình, nhưng mà, ngươi âm hiểm gả dối, lòng dạ rắn rết, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, đối xử với người khác chưa bao giờ thật lòng, như vậy ai sẽ thật lòng thích cô nương?”

Tuyết Oanh liền vội vàng tiến lên nói: "Tử Hi, a không, tỷ phu, ta đây là lần đầu tiên gọi huynh tỷ phu, cầu xin huynh đừng hủy bỏ tư cách của ta trên Kim Lân bảng….. Nếu không ta vĩnh viễn chỉ là một nữ tử bình thường, cũng vĩnh viễn không thoát được thân phận kỹ nữ thanh lâu.”

Nói xong, Tuyết Oanh khóc đến điềm đạm đáng yêu, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy dung nhan khóc lóc nỉ non này đều sẽ có ý muốn mãnh liệt muốn bảo hộ, đáng tiếc nam tử trước mặt không có chút cử động gì.

"Tuyết Oanh cô nương nghĩ sai rồi, ta còn chưa thành thân, huống chi cuộc hôn nhân này là do một mình Tiêu gia làm chủ, ta chưa từng thừa nhận. Hiện tại ta cũng không còn bất kỳ quan hệ gì với Tiêu gia, như thế nào cô nương lại gọi ta là tỷ phu?”

Tuyết Oanh ngước lông mi ướt sũng, cắn cắn môi nói: “Tiêu gia cùng Tuyết gia là thế giao, huynh ngẫu nhiên đi cùng trưởng giả tới Tuyết gia, rất nhiều nữ tử Tuyết gia đều thích huynh, bao gồm tỷ tỷ ta. Tiêu gia liền đồng ý cho hai người các ngươi đính hôn, đến khi tỷ tỷ làm gia chủ, muốn hạ lệnh xử tử tất cả nữ nhân mơ ước huynh, sau này gia tộc xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng được….. Tất cả mọi người đều chết hết, mà huynh lại cứu ta, ta không tin huynh sẽ nhẫn tâm như vậy.”

Vẻ mặt Tiêu Lang lạnh nhạt “Cứu cô nương là giang hồ đạo nghĩa thôi, huống hồ, ta cũng chỉ vâng theo sư mệnh.”

Ánh mắt Tuyết Oanh chợt lạnh lùng, nói: “Ta hiểu rồi! Ngươi cứu ta là vì tìm kiếm bí mật của Tuyết gia cùng bảo tàng có đúng hay không? Hiện tại ngươi muốn bức tử ta có đúng hay không? Nếu ta chết, các ngươi vĩnh viễn đừng mong biết được bí mật của Tuyết gia.”

Tiêu Lang chậm rãi thở dài, nói: “Bí mật gia tộc của cô nương có quan hệ gì với ta chứ? Sinh tử của cô nương lại có quan hệ gì với ta?”

Tuyết Oanh biết cầu hắn cũng vô dụng, cắn chặt răng, ưỡn ngực nói: “Được lắm! Được lắm! Đừng tưởng rằng ta không có sự che chở của Kim Lân bảng thì không có cách nào sống sót, bản cô nương phải sống thật tốt cho ngươi xem.”

"Ta cũng hy vọng như thế. Hy vọng Tuyết Oanh cô nương sau này có thể tỉnh ngộ.”

Vẻ mặt Tuyết Oanh thê lương, hiển nhiên trong lòng đã thống khổ đến cực điểm. Nàng chợt nhớ lại một việc, đó là lúc trước Tiêu gia chỉ đồng ý Tiêu Lang cùng Tuyết gia định hôn ước, Tiêu Lang như thế nào còn có một cái ngọc bội ước định? Ngọc bội này lại nhìn có chút quen mắt, hẳn không phải là Tiêu Lang. Đúng rồi, nàng hình như từng nhìn thấy trên thân một nam tử ở Tiêu gia, thì ra….. Đây không phải là ngọc bội của hắn….. Hắn luôn luôn đều đang gạt nàng.

Nghĩ đến đây, Tuyết Oanh nổi điên chạy ra ngoài “Tử Hi, ngươi là nam nhân đáng giận, ngươi thế mà lại gạt ta….. Ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Giờ phút này, yêu nghiệt chầm chậm ngồi xuống, nhìn bầu trời đêm nói: "Hiện tại bản công tử mới thật sự hối hận. Đánh cuộc mất hết cả tiền vốn.”

"Này, ta nói Tiêu Tam tiên sinh, có thể nghe ta nói một câu hay không?” Chỉ thấy yêu nghiệt rít một hơi thuốc, ánh mắt lóe sáng.

"Chuyện gì?" Tiêu Lang nhẹ giọng hỏi.

Nào biết yêu nghiệt lại làm ra vẻ mặt thành khẩn, đáng thương tội nghiệp mà nói: “Ngươi có thể chậm một ngày rồi hãy hủy đi tư cách của Tuyết Oanh cô nương hay không? Cứ xem như bản công tử cầu ngươi. Một vạn lượng bạc đổi một cái yếm, bản công tử tổn thất rất lớn đó.”

"Ngươi cứ nói đi?" Tiêu Lang nhàn nhạt liếc hắn một cái, tiếp theo khoanh tay đi về một hướng khác. Hoa đào nhè nhẹ bay tán loạn trên người hắn, dần dần chỉ còn có thể nhìn thấy một cái bóng lưng thon dài.

"Có tính cách. . . . . ." Yêu nghiệt không khỏi chậm rãi sờ sờ cằm, thấy bản thân thật muốn biết một cái thiên địa bí mật, vẻ mặt như có vẻ đăm chiêu mà nói: “Thì ra Tiêu Lang này chính là nam nhân họa thủy năm đó! Vậy mà có thể che giấu cực kỳ sâu….. Thật sự là có ý tứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.