Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 25: Dung gia có yêu nghiệt




Mấy ngày kế tiếp, Băng Nhi gần như không bước chân ra khỏi nhà, ở trong phòng chuyên tâm lật xem toàn bộ sách mẫu thân để lại.

Sau mộng cảnh đêm đó, nàng gần như có thể đọc nhanh như gió, tiến bộ thần tốc không thể ngờ.

Trước mặt Băng Nhi bày biện sáu mươi bốn cái thẻ trúc, dài ngắn tất cả là ba mươi bảy cái, vẻ mặt chăm chú nói: “Ta còn chưa thử xem quẻ bói toán, không biết xác xuất thành công được mấy phần đây?”

Vì vậy, Băng Nhi cố gắng định thần, tâm vô tạp niệm, dựa theo chỉ dẫn trong sách bắt đầu khởi quẻ. Băng Nhi xào trộn một hồi, lập tức chà xát làm rối loạn thẻ trúc trước mắt, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt có chút cổ quái, bất đắc dĩ nói: “Sơn khiêm, cấn hạ, khôn thượng, quẻ khiêm tốn tượng là chuyện gì? Vì sao mỗi lần ta đều tính sai?”

Một người học tập bói toán, thường sẽ bắt đầu bói quẻ từ vận mệnh của bản thân.

Làm sao biết được trên mặt quẻ tượng biểu hiện: Nàng đã qua đời hai năm trước, hơn nữa còn chết trong tay người phản bội nàng.

Băng Nhi rõ ràng còn sống rất dễ chịu, như thế nào có khả năng hương tan ngọc nát? Huống chi nàng vốn không có người trong lòng, làm sao bị phản bội?

Băng Nhi cũng không chịu dễ dàng buông tha, nắm tay thành quyền, không cam lòng nói: “Xem ra, ta phải xem sách lại một lần nữa, nhất là dịch truyền, nghe nói năm đó phụ thân cùng Khổng Tử đều rất tôn sùng sách này. Bản cô nương còn muốn bói một quẻ tình trạng ba ngày nay, lần sau nhất định sẽ bói chuẩn.”

Băng Nhi cầm cuốn sách, ngón tay vén vài sợi tóc mai bên tai. Tia nắng theo song cửa sổ rơi vào căn phòng yên lặng, bao lấy bóng dáng đang quỳ gối của nàng tạo thành một bức tranh mỹ lệ.

Nháy mắt tiếp theo, Băng Nhi rất nhanh phát hiện có một ánh mắt đang dừng lại trên người mình.

Nàng hơi hơi ngước mắt, liền nhìn thấy ánh mắt Lạc Ngọc Ly đang nhìn về phía mình, Đáy mắt lưu chuyển tia sáng bí hiểm. Băng Nhi sờ sờ hai gò má, nhịn không được cười tủm tỉm hỏi: “Ca, huynh nhìn ta như vậy, chẳng lẽ trên mặt ta nở ra một bông hoa trắng nhỏ sao?”

Lạc Ngọc Ly nhẹ nhàng đặt chun trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Ta chỉ nhìn bộ dáng nghiêm túc đọc sách của muội. Dáng vẻ này ta chưa từng nhìn thấy, cảm thấy rất kinh ngạc.”

"Ta vốn rất thích đọc sách, tại huynh không biết đó thôi!" Băng Nhi trừng mắt hạnh nhìn Lạc Ngọc Ly.

"Như vậy, lần này muội bói ra cái gì?”

Băng Nhi đùa nghịch quẻ tượng, lẩm bẩm nói: “Ta tính ra hôm nay có người tìm ta xuất môn, không biết có đúng hay không.”

Lạc Ngọc Ly nhìn đôi môi đỏ hồng của Băng Nhi, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên. Nhớ lại tình cảnh đêm ấy, tâm thần nháy mắt hoảng hốt, thầm nghĩ chỉ tiếc nàng là một người tửu lượng không tốt, chuyện sau khi tỉnh lại đều quên hết không còn một mảnh. Nhưng mà như vậy cũng không phải không tốt.

Đang nói, chợt truyền đến tiếng gõ cửa. Chỉ thấy một gã sai vặt dẫn một hộ vệ thân phận tôn quý đứng ở ngoài cửa. Hộ vệ kia ôm quyền nói: “Băng Nhi tiểu thư, chủ nhân ta có chuyện muốn thỉnh cầu.”

Băng Nhi khẽ mỉm cười, xem ra quẻ bói lần này của mình vẫn là tính đúng rồi!

Mấy ngày trước nàng mới biết được phụ nhân ở Xuân Phong Lâu ngày đó vậy mà lại là tỷ tỷ ruột của đương kim hoàng thượng Yến quốc, chính là trưởng công chúa Thanh Hà, dưới một người trên vạn người. Nàng thật không nghĩ tới vận khí bản thân lại tốt đến vậy, có thể kết giao với một nhân vật tiếng tăm như vậy.

Dĩ nhiên, Băng Nhi chỉ uyển chuyển, ngắt đầu bỏ đuôi chuyện trải qua hôm đó nói với Lạc Ngọc Ly, hơn nữa còn làm tốt chuẩn bị úp mặt vào tường sám hối.

Nào biết thái độ Lạc Ngọc Ly lại khác thường, thế mà cũng không phản đối.

"Băng Nhi, đi đổi nam trang!” Giọng nói Lạc Ngọc Ly vang lên từ trong phòng.

"Đã biết." Băng Nhi đáp một tiếng, vội vàng đứng lên thay bộ nam trang, quấn tóc cao lên.

Một lát sau, Băng Nhi mặc y phục nam tử, theo hộ vệ cùng đi ra ngoài, sau đó thưởng cho gã sai vặt chút bạc vụn.

Đợi sau khi đám người Băng Nhi rời đi, chim trong viện kêu chim chíp, Lạc Ngọc Ly nhẹ nhàng uống một ngụm nước trà nhuận hầu. Sau đó đứng dậy mở cửa sổ ra, nhàn nhạt lướt qua nhánh cây bên ngài cửa sổ, một con chim bồ câu toàn thân trắng như tuyết lập tức đập cánh uỳnh uỵch bay vào.

Lạc Ngọc Ly vươn tay, bàn tay trắng nõn thon dài, chim bồ câu lập tức dừng lại trên cánh tay hắn.

Lại nói, hộ vệ trong Lạc phủ trùng trùng, tiếng chim chóc kêu hót trong trạch viện, ai cũng sẽ không thể chú ý đến con chim bồ câu trắng nhỏ kia.

Khi Lạc Ngọc Ly tháo mảnh giấy trên đùi chim bồ câu, ánh mắt đảo qua mảnh giấy nhỏ hình vuông, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới Nhị sư huynh lại đến Yên Kinh, xem ra hôm nay ta không thể không ra ngoài một chuyến rồi.”

Lạc Ngọc Ly xoay người rời khỏi Lạc phủ, đi tới một cái ngõ nhỏ gần Lạc phủ, tung người nhảy vào một gian trạch viện nhìn như bình thường.

Hắn đứng trước mặt nước ao trong như gương, chậm rãi vươn tay lau đi lớp hóa trang trên mặt, dùng một sợi dây màu tím buộc tóc, nhìn qua có vài phần tùy ý, lại mang phong độ văn nhã của người đọc sách, có thể nói là kéo một sợi tóc động đến cả người. Tiếp theo thay đổi một bộ bạch y trắng tuyết đẹp đẽ quý giá, mặt trên thêu hoa văn màu tím tinh mỹ cao quý, ống tay áo trắng mềm nhẹ rũ xuống, theo gió nhẹ phất phới, mang theo phong thái siêu thoát.

Giờ phút này, nam tử có ngũ quan như ngọc điêu khắc vẫn còn nhìn ra sáu phần bộ dáng của Lạc Ngọc Ly. Đôi môi mỏng manh, mắt phượng hẹp dài dường như không có gì biến hóa.

Ánh mắt của hắn khinh tà, nhìn về phía một góc nhánh cây trong viện, chiếc cằm trơn bóng xinh đẹp hơi ngưỡng ra, vẻ mặt nhàn nhã uyển chuyển như ánh trăng yên tĩnh, vươn tay lướt nhẹ qua môi. Đột nhiên nhếch môi, con ngươi lập tức tràn ra tia sáng lạ rực rỡ, ánh mắt thoáng chốc trở nên cao nhã ôn nhu, khí chất cả người hoàn toàn trở nên tao nhã nhu hòa, giống như là mùa xuân, lại giống như khí trời se lạnh nghênh đón gió xuân tháng ba dịu dàng.

Ai có thể nghĩ tới chỉ là một nụ cười ôn nhu, có thể làm cho một người nhìn qua lại tưởng là hai người khác nhau.

Phần lớn người đời đều vĩnh viễn không biết, cái gọi là thay đổi khí chất thần vận, đó chính là cảnh giới tối cao của Dịch Dung Thuật.

. . . . . .

Băng Nhi cùng tên thị vệ ngồi lên xe ngựa, nhưng đã đi tầm ba canh giờ, cảnh ven đường vụt qua, đã mất đi tâm trạng ngắm cảnh.

Đợi khi tinh thần Băng Nhi ngẩng ngơ xuống xe, trước mắt xuất hiện một ngọn núi, trong núi có một tòa viện, ngoài đại môn là tấm bảng viết hai chữ “Dung phủ.”

Bên trong trang viện chạm trổ điêu khắc, khí thế huy hoàng, chim chóc bay lượn, thập phần cao quý. So với Lạc phủ thật là một trên trời, một dưới đất. Trong lòng Băng Nhi bất giác cả kinh.

Thị vệ ở một bên giải thích: "Tài lực Dung gia tiếng tăm lừng lẫy ở Yến quốc, người trong Kinh Thành là dưới chân thiên tử, cho nên Dung gia liền an trí phủ đệ bên ngoài Kinh Thành. Phương viên trăm dặm của cả ngọn núi này đều là của Dung gia. Phong thủy nơi này cực kỳ tốt, cũng là tấc đất tấc vàng.”

Băng Nhi gật đầu một cái. Thế lực của Dung gia ở Kinh Thành, nàng có nghe nói qua một chút.

"Lần này phải ủy khuất tiểu thư. Nghe nói hiện tại trong Dung gia có chút tà dị, tuy rằng trưởng công chúa giới thiệu người đến, nhưng lão gia Dung gia bận việc kinh thương, cho nên mọi chuyện tiếp đãi người đều do Đại công tử phụ trách. Ta nghe nói Đại công tử này rất không biết điều.”

Băng Nhi kinh ngạc nói: “Nếu đã không biết điều, vì sao còn muốn hắn đứng ra tiếp đãi?”

Thị vệ lẩm bẩm nói: "Dung gia chỉ có một mình hắn là con trai trưởng.”

Băng Nhi vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy bên trong phòng có mười vị đạo sĩ, chín vị hòa thượng, hai mươi sáu vị đạo cô, mười lăm bà đồng…… Còn có một vị, ách, nữ bói toán mù.

Có người đầu đội mũ Vân Hà Ngũ Nhạc, có người mặc thiên sư bào màu vàng, có người eo buộc tơ lụa nhiều màu, có người trên lưng mang một cái hồ lô to đùng, có người bên hông vắt một chiếc kiếm Cổ Đồng….

Hình như ai cũng là người lai lịch bất phàm. Nhưng làm người ta khó hiểu ở chỗ, chính giữa đám người này lại có rất nhiều nữ tử thanh tú. Bộ dáng xinh đẹp có thể thay cơm không nói, hơn nữa tất cả đều trang điểm tỉ mỉ. Lần đầu tiên Băng Nhi nhìn thấy nhiều kỳ nhân dị sĩ như vậy tụ cùng một chỗ, làm cho nàng vô cùng tò mò, ánh mắt trên thân mọi người qua lại đánh giá.

Nào biết, mọi người nhìn thấy Băng Nhi đến, ánh mắt có chút không tốt, trong cao ngạo mang theo một tia khinh thường.

Băng Nhi im lặng trong chốc lát, quay đầu nhìn tên thị vệ, thấp giọng hỏi: “Đến nhiều người như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Thị vệ ho khan vài tiếng: "Nghe nói là nhiều người sẽ càng làm tốt việc. Bởi vì Dung phủ cực kỳ hào phòng, người tới liền cấp hai mươi lượng bạc. Cho nên người nào cũng chạy tới ăn không uống không. Nghe nói tháng này đã có năm trăm sư phụ trừ tà đến rồi.”

Băng Nhi nghi ngờ nói: "Nói như thế, mỗi người đều có hai mươi lượng bạc?"

Thị vệ đáp: “Đương nhiên, nếu trừ tà thành công, sẽ hậu tạ gấp bội.”

Băng Nhi nhíu mày, nghĩ Dung gia này thật sự là một gia tộc nhiều của cải. Vạn lượng bạc đã đủ số để dân chúng một phương dùng một năm, cứ như vậy không công đưa ra ngoài.

Quần tinh thưa dần ảm đạm, lúc Băng Nhi đang lâm vào trong suy nghĩ, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa dừng lại ngoài cửa.

Cửa chính vừa mở, chúng nữ tử rối rít đứng dậy, mắt bắt đầu sáng lên, giống như Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn đại thánh.

Ngay cả ánh mắt nữ bói toán mù cũng nhanh như chớp chuyển động, tròng đen nhiều hơn tròng trắng. Tình hình này làm cho Băng Nhi thật là không hiểu nổi.

Lúc này, một hồng y công tử bước xuống từ trên xe ngựa, khí chất diêm dúa, chân trần mang một đôi guốc gỗ, tay cầm một cái ống khói màu xanh đậm thật dài, hai bên gò má thả xuống hai lọn tóc, thần sắc lỗ mãng nhưng phóng khoáng, bộ dáng lười nhác giơ tay nhấc chân tùy tâm sở dục, con ngươi hẹp dài nhàn nhạt quét qua mọi người. Ánh mắt chớp một cái, khóe môi gợi lên một cụ cười câu hồn, làm trước mắt chúng nữ tử sáng ngời.

Băng Nhi không thể không thừa nhận nam nhân này thật sự rất yêu nghiệt, hơn nữa còn mang lại cho người ta cảm giác phóng đãng, lẳng lơ.

Đám nữ tử không kềm lòng được, lộ ra vẻ cười ngớ ngẩn, cùng vẻ mặt lúc trước hoàn toàn là một trời một vực.

Tại chỗ này thậm chí còn có một vị đạo cô hét to một tiếng “thân ái”, sau đó trợn mắt một cái, ngất xỉu.

Đám thị vệ cùng tiểu đồng trong đại sảnh thấy thế, lập tức rối loạn tay chân.

Khóe miệng mỹ nam yêu nghiệt nhếch lên một cái, theo khóe môi phun ra một vòng sương mù màu trắng, ánh mắt khinh thường, nói: "Ném nàng ta ra ngoài ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.