Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 17: Trên xà nhà không có quân tử




Chẳng biết lúc nào, tiếng mưa đã ngừng, hai ngọn nến dưới xà nhà cũng tắt ngúm.

Trong phòng tối đen, chỉ có một luồng ánh sáng bạc rơi vào từ cửa sổ. Băng Nhi lập tức ngoái đầu liếc mắt nhìn Sở Hạo Thiên, hạ giọng nói: “Đại thiếu gia, tuy ta không rõ mục đích ngươi có mặt ở đây, nhưng ta muốn đi lấy lại di vật của mẫu thân ta. Ngươi không cần đi theo phá rối.”

Sở Hạo Thiên liếc nàng một cái nói: "Thật ra bản thiếu gia cũng muốn nhìn xem cái người không có chút bản lãnh như ngươi làm thế nào lấy lại được trâm cài.”

Nói xong, hắn dùng tay chỉ chỉ.

Băng Nhi nhìn theo đầu ngón tay Sở Hạo Thiên, liền nhìn thấy hai bóng người bên ngoài, là hai nha hoàn gác đêm.

Sở Hạo Thiên nói tiếp: “Thật ra, dù là người có khinh công tốt, nếu muốn hạ xuống từ xà nhà chỉ sợ cũng sẽ gây ra một chút động tĩnh. Lại nói khi ngươi lấy được đồ rồi làm sao từ đường cũ trở về? Chuyện khắc phục hậu quả ngươi phải làm thế nào? Nếu ngươi sử dụng dây thừng móc câu chỉ sợ cũng sẽ kinh động đến Bạch Mị Nhi…… Những chuyện này ngươi đã nghĩ qua chưa?” Câu cuối cùng hắn nói, giọng điệu khinh thường rõ ràng.

"Cho nên. . . . . ." Băng Nhi nhíu mày hỏi.

"Cho nên, nếu như ngươi cầu xin ta, ta sẽ ra tay tương trợ một chút.”

"A? Ngươi sẽ tốt bụng như vậy?”

"Dĩ nhiên sẽ không, bất quá…… Chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta giải trừ hôn ước!"

Băng Nhi lạnh lùng nhìn Sở Hạo Thiên. Thì ra là hắn có chủ ý này, tuổi còn trẻ mà lại rất giỏi tính kế.

Thư giải trừ hôn ước đươg nhiên có thể thương lượng, nhưng mà trong lòng Băng Nhi lại chán ghét cái loại nam nhân tự cho là đúng, không hề có thành ý này.

Lúc đầu nàng còn đang thuyết phục, cơ thể đã giống như một con mèo đột ngột nhảy lên, thân thủ linh hoạt di chuyển về một phía khác của xà nhà, vừa di chuyển vừa nói: “Ngươi thật sự rất tự tin, nhưng bản cô nương từ trước đến nay đều là cầu người không bằng tự cầu mình.”

Thấy thế, Sở Hạo Thiên không khỏi có vài phần kính trọng đối với nàng, lẩm bẩm nói: "Có bản lĩnh!"

Lúc Băng Nhi đi đến cuối xà nhà, nàng điểm mủi chân một cái, xoay ngược cơ thể làm giống như tư thế treo cổ tự tử, vô cùng linh hoạt.

Sở Hạo Thiên đang chờ nàng rơi xuống, đáng tiếc Băng Nhi cũng không nhảy xuống đất, cho nên không phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

Băng Nhi vẫn như cũ duy trì tư thế có độ khó cao: Đầu trút xuống bên dưới, đổi chiều không trung, sức nặng toàn bộ đều đặt ở mủi chân, chậm rãi vươn cánh tay xuống phía dưới. Lúc Băng Nhi vươn cánh tay về phía hộp trang sức mới phát hiện còn kém một tấc nữa mới với tới.

Chỉ tiếc sai một li đi một dặm.

Chỉ thấy trong mắt Băng Nhi xẹt qua một tia sáng thâm trầm, nhưng khuôn mặt cũng không lộ ra vẻ lo âu gì, dứt khoát hạ trọng tâm xuống phía dưới nửa tấc, thân mình chậm rãi giãn ra, nới bụng, nhẹ nhàng buông thắt lưng xuống một chút. Mỗi tấc da thịt đều vô cùng mềm dẻo, làm cơ thể nàng giãn ra đến cực hạn. Nhìn qua giống như lung lay sắp đổ, rốt cục cũng chạm đếm hộp trang sức.

Tiếp theo chớp mắt một cái, Băng Nhi bắt lấy hộp trang sức, kéo một cái vào lòng.

Thấy thế, Sở Hạo Thiên lắc lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nói: “Cầm lấy toàn bộ hộp trang sức không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa….. Nếu ta đoán không sai, đai khái là ngươi không lên lại nổi rồi.”

Vào lúc này, rèm châu bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng động, một trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, càng ngày càng đến gần.

Tiếp theo lại truyền đến giọng nói ngăn cản của nha hoàn "Biểu thiếu gia, tiểu thư đã ngủ."

"Hai người các ngươi còn không tránh ra!"

Người nam nhân dùng sức đập cửa "Mị Nhi, đừng ngủ! Mau dậy cùng Bạch Triển biểu huynh uống vài chén. Đáng chết! Tâm tình hôm nay của ta thật sự là tệ hết biết.”

Lúc này, trên mặt Băng Nhi đã che kín một tầng mồ hôi. Hai tay ôm hộp trang sức nặng trịch, phần eo lại không dùng sức được. Thả cũng không xong, lấy cũng không được, treo ngược ở đó, giống như một con dơi không thể động đậy.

—— không còn biện pháp nào khác.

Bị tiếng đập cửa đánh thức, Bạch Mị Nhi xoay người ngồi dậy từ trên giường, dung nhan thanh lệ mang theo một tia không vui.

Nàng đứng dậy phủ thêm áo khoác ngoài. Trong lúc vội vàng quên đốt đèn, đi qua bên cạnh Băng Nhi, thậm chí còn không phát hiện bóng đen đang treo ngược ở một bên.

Băng Nhi thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt ẩn ẩn nhìn vài bóng người xa xa, cái trán trịn đầy mồ hôi.

"Đã trễ thế này, huynh còn chạy tới làm cái gì?" Vẻ mặt Bạch Mị Nhi giận dữ.

"Một lời khó nói hết!" Vẻ mặt Bạch Triển ưu sầu giơ bình rượu lên, chợt uống ực một hớp “Uổng cho ta đường đường là danh bài thứ chín mươi chín Kim Lân bảng, thế mà lại bị một tên mặt trắng nhỏ hạ thấp, làm sao ta có thể cam lòng?”

"Huynh uống nhiều rồi!" Mặt Bạch Mị Nhi không biểu cảm, ánh mắt xem thường.

Trên xà nhà, ánh mắt Sở Hạo Thiên khó có lúc có chút nghiêm túc nhìn đối phương liếc mắt một cái, lẩm bẩm nói: “Người này là một cao thủ.”

Ánh mắt của hắn lần nữa nhìn về phía Băng Nhi, nhìn thấy hai chân thiếu nữ cuốn chặt lấy xà nhà, cẳng chân sắp rút gân, mặt đỏ tai hồng, trong tay run run ôm hộp trang sức. Trang sức bên trong va chạm phát ra âm thanh không an phận, bên môi Sở Hạo Thiên lập tức trào ra một nụ cười lạnh.

Sở Hạo Thiên cũng không có ý tứ ra tay tương trợ, bộ dáng cao cao tại thượng giống như không có việc gì liên quan đến hắn. Bên môi gợi lên độ cong cười nhạo, giống như đang nói: Nếu ngươi có bản lĩnh thì tự mình thoát thân xem!

Bạch Triển uống rượu lung lay đi đến, vừa đi vừa nói: “Biểu muội, kêu người trong phòng muội ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn nói với muội.”

Bạch Mị Nhi kỳ quái nói: "Biểu huynh, trong phòng ta làm gì có người?"

"Vừa rồi ta rõ ràng nghe được trong phòng có động tĩnh!" Nói xong, Bạch Triển đột nhiên ngừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía trong phòng có chút cảnh giác.

"Đợi chút!" Bạch Triển híp mắt, vẻ mặt không thay đổi, bỗng nhiên lấy ra đồ đánh lửa “bốp” một tiếng châm lên.

Ánh sáng chiếu sáng từng tấc từng tấc trong phòng, đồ đạc đều hiện ra trong tầm mắt, trong đó bao gồm bóng dáng đường cong thướt tha của Băng Nhi.

Nguy! Bị phát hiện rồi!

Hai tay ôm hộp trang sức của Băng Nhi toát ra rất nhiều mồ hôi, lòng bàn tay vô cùng ẩm ướt.

"Biểu ca, ta sợ!" Sắc mặt Bạch Mị Nhi đại biến.

Bạch Triển liếc thấy đối phương là một nữ tặc, còn bày ra bộ dáng nửa vời như vậy, cười nhạo một tiếng “Để đó cho ta!”

Cắn chặt răng, Băng Nhi thầm nghĩ trong lòng, nàng bây giờ bất chấp tất cả!

Băng Nhi không còn sợ làm ra động tĩnh, eo nhỏ dùng sức, nhờ vào vòng eo mềm dẻo co dãn, gần như là dùng toàn bộ sức lực ném hộp trang sức đến chỗ trên xà cao.

Ngay sau đó, nàng hô to một tiếng nói: "Đồ đã đến tay, các ngươi đi mau."

Động tác của Băng Nhi đã thành công dời đi tầm mắt của Bạch Triển cùng Bạch Mị Nhi.

Sở Hạo Thiên thấy Băng Nhi ném hộp trang sức lên, lập tức theo bản năng vươn tay ra đón lấy.

Nháy mắt cứng đờ, Sở Hạo Thiên cầm cũng không phải, thả cũng không xong, khóe môi dần dần gợi lên nụ cười khó lường, chiêu “dương Đông kích Tây” này thật tốt. Nữ tử này cũng không có ngu ngốc lắm. Kế tiếp hắn cũng không liếc mắt bọn họ nhiều thêm cái nào, phẩy tay áo một cái, nói: "Vậy ta đi trước, tự giải quyết cho tốt!"

Chỉ thấy Sở Hạo Thiên mang theo hộp trang sức, theo đường cũ từ xà nhà trốn mất.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Băng Nhi nhân cơ hội bắn phần eo ra, uống lượn như rắn, vươn tay bấu lấy xà nhà. Thân hình nhoáng lên một cái, lộn người một vòng trên không trung, nhảy lên xà nhà.

Ngày thường cặp mắt Băng Nhi luôn mông lung hồn nhiên, lúc này lại lóng lánh tia sáng cơ trí. Ngày thường dáng người nàng vừa cao vừa gầy tư thái lưu loát, tự nhiên tùy ý, giống như một đám mây lưu động, lại giống như một cơn gió lướt nhẹ, thanh lệ xuất trần, tóc đen phất phới, nhẹ nhàng bỏ chạy ra phía ngoài, nhanh đến không thể hình dung được.

Bạch Triển hút một miệng lãnh khí, vừa muốn đuổi theo, phát hiện tay áo đang bị Bạch Mị Nhi túm chặt “Đừng túm ta, đồ kia muội còn muốn lấy lại hay không?”

Bạch Mị Nhi vội vàng buông ra, đau lòng kêu lên: “Biểu huynh, trang sức kia là bình thường ta vất vả tích góp từng chút một mà có. Chúng là sinh mạng của ta, huynh nhất định phải đoạt về cho ta.”

"Muội yên tâm.” Bạch Triển thả người nhảy lên, phóng đến trên xà nhà, đuổi theo phương hướng thoát đi của bọn người Băng Nhi.

Sau lưng tiếp truyền đến tiếng kêu thê lương của Bạch Mị Nhi “Biểu huynh, nếu không đoạt được trang sức trở về, ta sẽ không sống nổi.”

"Đã biết!" Giọng điệu Bạch Triển có chút không kiên nhẫn. Tuy rằng đã uống vài ly rượu, nhưng sức phán đoán của người giang hồ vẫn chưa mất. Hắn nhìn ra võ công của hắc y nhân trên xà nhà cũng không kém, cho nên trước tiên hắn cũng không lựa chọn tìm về trang sức bị đánh cắp, mà quyết định trước tiên đối phó nữ tặc có bộ dáng kém cỏi kia.

Lúc Bạch Triển thi triển khinh công nhảy lên xà nhà, ánh mắt phóng nhìn xung quanh, liếc thấy bóng dáng mỹ lệ ki.

Nữ tặc nhanh chóng từ trên xà nhà bay nhanh thoát đi, dáng người uyển chuyển, thậm chí so với bộ dáng của Tuyết Oanh cô nương càng xuất sắc hơn, tuyệt đối là bộ dáng bình sinh hắn chưa từng gặp.

Hôm nay hắn cam chịu hoa khôi ở Xuân Phong Lâu, đối với mỹ nhân tuyệt mỹ có loại ham muốn chiếm hữu cùng lòng trả thù mãnh liệt, huống chi xuất phát từ bản năng săn mồi của nam nhân, Bạch Triển tuyệt đối không buông tha, muốn nhìn thấy bộ dáng phong hoa tuyệt đại của mỹ nhân trước mặt.

Nghĩ đến đây, dưới bụng Bạch Triển lập tức dấy lên một luồng lửa nóng, thả người đuổi theo nữ tặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.