Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 12: Có vết bớt hay không?




Một gian viện cũ rách không chịu nổi ở hậu viện Lạc phủ, trong không khí âm u lộ ra nhàn nhạt ánh sáng.

Một bóng dáng nữ tử yểu điệu lẳng lặng đứng thẳng trong sân. Bàn tay trắng nõn hái một đóa hoa nhỏ màu trắng trước mặt, nhẹ nhàng miết một cánh hoa, trong lòng yên lặng thì thầm: “Huynh ấy là đại ca ruột của ta. Huynh ấy không phải là đại ca ruột của ta. Huynh ấy là đại ca ruột của ta……” Bất tri bất giác, dưới chân nàng đã rơi đầy cánh hoa màu trắng, trên đất hỗn độn, mà người thiếu nữ này chính là Băng Nhi.

Kể từ sau khi rơi xuống nước, trí nhớ Băng Nhi trở nên mơ hồ rất nhiều, thậm chí thường mơ thấy những ác mộng không liên quan đến bản thân.

Cho đến khi Lạc Ngọc Ly xuất hiện, sinh hoạt của nàng mới khôi phục bình thường, chỉ tiếc là trong trí nhớ của nàng không có chút ấn tượng gì về vị đại ca này.

Nhớ đến việc hắn thường xuyên thần long thấy đầu không thấy đuôi, hành tung quỷ dị thần bí nói không nên lời. Băng Nhi rất không thể nào hiểu nổi việc này, thậm chí nghi ngờ trùng điệp.

Nàng nhíu nhíu mày, vẫn hết sức bội phục năng lực của Sở Hạo Thiên “Mặc dù không muốn thừa nhận bản lĩnh này của hắn, nhưng mà nếu nàng cũng biết xem bói thì tốt rồi.”

Vừa nghĩ tới Sở Hạo Thiên nói bản thân nàng cùng Lạc Ngọc Ly không phải là huynh muội ruột, càng làm cho trong lòng nàng như sóng nhấp nhô, khó có thể bình tĩnh, rất là hoang mang.

Chợt, trong đầu nàng nhớ tới một chuyện, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Đúng rồi, cái bớt!

Ở Miêu Cương, nữ tử lần đầu tiên mang thai sẽ dùng một loại thảo dược, giảm bớt nguy cơ sinh sản, nhưng sau đó sẽ lưu lại một cái bớt ở trên ngực của con trưởng.

Vừa nghĩ tới vị trí của cái bớt, Băng Nhi đưa tay gãi hai gò má. Chuyện này giống như có chút khó khăn rồi.

Nếu như một nam nhân bất luận lúc nào cũng đều là một bộ dáng y phục chỉnh tề, chính là ngay cả thời tiết oi bức cũng ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, thật sự là cho nàng thêm không ít phiền toái, nhưng mà có câu “Trên đời không có việc gì khó.” Trong đầu Băng Nhi lập tức xẹt qua một kế hoạch cực kỳ tốt.

. . . . . .

Đêm, bầu trời không có một ngôi sao, trên màn trời đên đặc chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra vị trí mặt trăng. Trong viện, đèn lồng lay động, yên tĩnh lạnh lẽo.

Phòng bếp Lạc phủ đang chuẩn bị cho bữa sáng hôm sau, trong phòng to như vậy chỉ có mấy đầu bếp. Bỗng nhiên truyền đến giọng nói bén nhọn của đại đầu bếp: “Mấy người các ngươi vừa rồi có thấy gì không? Vừa rồi là ai động vào nguyên liệu nấu ăn của ta?”

Đám đầu bếp buông dao xuống, vẻ mặt giật mình nhìn đại đầu bếp, sau đó cúi đầu nói: “Vừa rồi chúng tôi đều ở trong này, không có người vào đây.”

Đại đầu bếp cả giận quát: “Làm sao có thể, nguyên liệu này nọ làm sao không thấy nữa? Chẳng lẽ chúng nó có chân hay sao?”

Lúc này, một tên giúp việc ra vẻ chững chạc, giọng nói quỷ dị nói: “Có chân là điều không có khả năng, nhưng mà chuyện ma quỷ thì có khả năng đó.”

Có người hút một miệng lãnh khí nói: “Nói bậy bạ gì đó? Đang êm đang đẹp nhắc đến chuyện ma quỷ cái gì.”

"Ai nói sẽ không! Chuyện ma quỷ là rất có khả năng. Trước kia phòng bếp cũng đã xảy ra chuyện ma quỷ nháo loạn này!"

"Chuyện ma quỷ là như thế nào?” Đầu bếp mới tới sợ hãi hỏi.

"Đừng. . . . . . Đừng nói nữa . . . . ."

Đang nói, một trận gió lạnh thổi qua, tóc gáy mọi người dựng lên, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ma sát va chạm nhau, lại nhìn thấy một bóng đen thoáng qua, bóng đen này nhìn thế nào cũng không giống người.

Có người lá gan nhỏ vừa nhìn, trên tường phía xa giống như có cái gì động đậy, nhìn kỹ lại, giống như một người không có đầu.

Nghĩ tới chuyện ma quỷ ở phòng bếp Lạc phủ, mọi người chợt rùng mình, ai nấy đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Ngoài viện, chỉ thấy một thiếu nữ đứng dưới góc tường cầm một cây gậy, bên trên cây gậy treo một mộ y phục, nhìn từ xa giống như một người không có đầu.

Rất nhanh, một con mèo trên lưng mang một cái giỏ chui ra từ lỗ chó. Thiếu nữ lập tức thu hồi cây gậy, chạy tới lật xem cái giỏ, cười đến hai mắt thành hình trăng khuyết, tán thưởng nói: “Rất tốt, mỗi thứ đều lấy vừa đúng, có thể làm một nồi thịt hươu thập cẩm. Đêm nay cũng có thể cho ngươi đánh một bữa ngon.”

A Phì kêu một tiếng, bộ dáng tham ăn lộ ra. Lần này đi trộm đồ cùng chủ tử, thật sự là một vụ thu hoạch lớn.

Hơn nữa nó có thể dùng tư cách mào của mình mà thề. Trù nghệ của nữ chủ tử nhà nó so với đại đầu bếp còn tốt hơn gấp mấy lần.

Trong phòng bếp, Băng Nhi đối diện một miếng thịt khoa tay múa chân, suy nghĩ nói: “Thịt hươu nóng, thuộc về tính nhiệt, cẩu kỷ tử cũng là tính nhiệt, ngũ hành cũng tính nhiệt, có thể bổ thận tráng dương, hơn nữa cùng nhục quế là tính mộc, từ mộc sinh hỏa, dùng chung một chỗ sẽ làm tăng tính nhiệt gấp ba, bốn lần. Kim anh tử cũng là tính nhiệt, nếu bỏ nhiều một chút chẳng lẽ không thành dược bổ thận tráng dương? Tảo biển là tính thủy, thủy khắc hỏa, có thể khắc chế nguồn nhiệt này.”

A Phì đã sớm nóng lòng không thể chờ đợi, một bên chảy nước miếng, một bên dùng móng vuốt cào cào cửa nhỏ trong phòng bếp.

"A Phì, đừng nóng vội, xử lý nguyên liệu là một học vấn. Cùng một tài liệu nếu dùng liều lượng không giống, hiệu quả sẽ bất đồng.”

"Vạn vật ngũ hành tương sinh tương khắc, phối hợp cân bằng hợp lí sẽ có lợi cho thể xác và tinh thần. Nếu phối hợp không đúng sẽ thành độc dược. Không sợ nguyên liệu giống nhau hoặc chiên hoặc xào, hoặc nấu hoặc nướng, cuối cùng đạt tới hiệu quả bất đồng, bệnh từ miệng vào, cho nên một nguyên liệu dược cũng phải để ý thật kỹ.”

Sau nửa canh giờ, bốn phía trong phòng thoang thoảng mùi hương thức ăn dụ hoặc. Băng Nhi đắc ý xoa xoa mồ hôi đầy mặt.

"Không tệ không tệ, cách làm của bản cô nương độc đáo mới mẻ, một nồi thịt hỏa hỏa hỏa mộc thủy, món này tuy rằng phát nhiệt cũng không hại đến thân thể.” Băng Nhi cực kỳ tự tin. Nàng biết tính nhiệt của thịt hươu rất khó tán. Nàng chỉ nếm thử một ngụm cũng cảm thấy thân thể khô nóng.

Vì vậy, trong mắt Băng Nhi thoáng qua tia sáng giảo hoạt.

"Ca, nếm thử thức ăn khuya ta làm xem.” Băng Nhi bước vào thư phòng, mắt cười nheo nheo đặt món ăn đến trước mặt Lạc Ngọc Ly.

Nhưng Lạc Ngọc Ly chỉ nghiêng người ngồi trước bàn, tư thế tùy ý mang theo hương vị như hoa lan thanh nhã.

Nghe thấy có tiếng động, Lạc Ngọc Ly buông sách vở, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Băng Nhi, nói: “Hôm nay như thế nào lại muốn làm đồ ăn khuya?”

Băng Nhi ân cần trả lời: “Bởi vì huynh thường xem sách khuya, thức đêm cực kỳ vất vả, đây là một chút tâm ý của ta.”

Lạc Ngọc Ly nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: “Không có việc gì mà ân cần, không phải gian tức trộm.”

Băng Nhi dùng chiếc đũa gắp lên một miếng thịt hươu, cười tươi đưa đến trước mặt Lạc Ngọc Ly, nói: “Ca còn sợ ta hạ độc huynh sao?”

Lạc Ngọc Ly liền nếm thử một ngụm “Là cái gì?”

"Là thịt bò!" Sóng mắt Băng Nhi ẩn ẩn, mặt không đổi sắc nói dối.

"Không tệ!" Lạc Ngọc Ly nhẹ hàng tán thưởng một tiếng, đôi mắt vẫn như cũ lạnh lùng thanh liệt như băng tuyết.

"Ca, nơi này còn có một chút." Băng Nhi thừa dịp Lạc Ngọc Ly không chú ý, chợt tay run lên, giả vờ như không ổn định, thừa cơ muốn hắc nước canh lên vạt áo của hắn. Nào biết được Lạc Ngọc Ly bỗng nhiên vươn cánh tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng mà cản lại, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn.

Cánh tay Lạc Ngọc Ly đè lại mu bàn tay của Băng Nhi, nói: “Nữ hài tử làm việc phải cẩn thận một chút.”

Băng Nhi lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.

Trong mắt nàng thoáng qua một tia sáng không cam lòng, không ngờ thân thủ đại ca lại có thể so sánh với coa thủ giang hồ. Nàng thật sự là tính sót điểm này. Nhưng từ trước đến giờ Băng Nhi chưa bao giờ dễ dàng buông tha cho thứ gì, xem ra nàng không thể không tiến hành kế hoạcg tiếp theo trong kế hoạch không chê vào đâu của nàng. Đêm nay, Băng Nhi muốn thừa dịp Lạc Ngọc Ly đang ngủ, lén xem trên ngực hắn có vết bớt hay không.

Sau đó, Băng Nhi thừa lúc đại ca còn chưa đi ngủ, lén lút tiến vào phòng ngủ của hắn.

Tiếc rằng trong phòng này lại không có nơi thích hợp để ẩn thân. Băng Nhi nhìn khắp bốn phía, xà nhà rất cao, tủ quần áo thì quá nhỏ, giường ngủ của Lạc Ngọc Ly lại là một cái nhuyễn sập, không có chân giường.

Băng Nhi nhíu nhíu mày, đành phải lén lút leo lên giường, chui vào trong chăn của Lạc Ngọc Ly, bao cả người vào trong chăn, từ ngoài nhìn không ra manh mối.

Giờ phút này, trên chăn có nhàn nhạt mùi hương của Lạc Ngọc Ly, cực kỳ an thần.

Ước chừng thời gian một nén nhan, Băng Nhi đã miệng đắng lưỡi khô, rốt cục Lạc Ngọc Ly cũng thản nhiên bước vào phòng. Trong phòng bày biện thùng gỗ, trong thùng bốc khói dày đặc, mà Lạc Ngọc Ly đã bắt đầu thoát dây lưng áo.

Khuôn mặt Băng Nhi thoáng chốc đỏ bừng, không nghĩ đại ca lại tắm rửa ở chỗ này.

Tay chân luống cuống bên trong chăn, Băng Nhi vô ý làm động đến tấm ván gỗ trên giường. Nào biết được nàng mới vừa đụng chạm đến, bỗng nhiên một làn sương khói từ trong khe hở chậm rãi phun tới.

Đầu Băng Nhi lập tức cảm thấy choáng váng, cả người vô lực, không thể động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.