Tiểu Qua Tử

Chương 29




Editor & Beta: Calcium

Diệp Hà Thanh ướt nhẹp ngồi vào hàng ghế sau, ánh mắt cậu e lệ ngại ngùng nhìn về phía Hoắc Kiệt. Hắn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn lại cậu. ánh mắt hắn còn bao hàm một ý tứ mà Diệp Hà Thanh không diễn tả được thành lời. Tim cậu bắt đầu đập mạnh, sau đó vội vàng nghiêng đầu né tránh chạm mắt với Hoắc Kiệt.

Chỉ động tác nhỏ này của cậu đã khiến người khác hiểu rằng cậu đang thẹn thùng, giữa đêm mưa mùa hạ, đường phố ẩm ướt, nhưng không thể sánh được sự ướt nước trong mắt Diệp Hà Thanh, tâm tình Hoắc Kiệt dần trở nên tốt hơn.

Hoắc Kiệt không lái xe đi ngay mà quay qua hộc đồ chỗ vô lăng, lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ đưa cho Diệp Hà Thanh.

Ngoài chiếc khăn mặt, hắn còn đưa kèm cho Diệp Hà Thanh kẹo. Diệp Hà Thanh một tay cầm khăn còn kẹo thì yên lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, theo bản năng cậu cậu chạm vào, hàng mi chớp chớp, rồi run rẩy hạ xuống.

Diệp Hà Thanh hành động thật cẩn thận, vì lúc này quần áo cũng như giày của cậu đều ướt nên sợ làm ướt xe của Hoắc Kiệt nên cậu không dám cử động nhiều, chỉ chiếm cứ một vị trí nhỏ mà thôi.

Hoắc Kiệt thu hết tất cả hành động nhỏ đó vào đáy mắt, không tiếng động nhìn ngắm. Hắn khởi động xe rồi quen đường tiếng về khu nhà thuê của Diệp Hà Thanh.

Sau khi đã lau khô tóc, Diệp Hà Thanh quy củ đặt tay lên đầu gối nói: "Cảm ơn anh!"

Cậu cất chiếc khăn vào ngực, cảm thấy nếu dùng xong mà trả lại ngay thì không lịch sự lắm nên tự giác kiến nghị: "Chờ tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh."

Chỉ là một chiếc khăn lông, có cũng được mà không có cũng được. Thế nhưng Hoắc Kiệt không phản đối, hỏi cậu: "Đang ra ngoài tìm việc làm mới hả?"

"Vâng..." tinh thần Diệp Hà Thanh đang chán nản, nghe tới công việc không giấu nổi cảm xúc nữa, vẻ mặt có chút mất mát.

Hoắc Kiệt hỏi tiếp: "Có định hướng gì chưa, muốn sau này làm gì?"

Diệp Hà Thanh ngẩn cả người, chiếc khăn lông trong ngực bị vò nhăn nhúm. Trước giờ cậu chưa từng suy nghĩ xem bản thân mình muốn làm việc gì, có thể làm việc gì, chỉ cần có ai đồng ý cho cậu công việc là đã thỏa mãn rồi. Sư phụ người khiếm thị hôm nay cũng đã nói, người sống ở đời, chỉ cần có một ngón nghề thì cho dù là đi đâu thì cũng không chết đói.

Lời này ông ấy nói không sai, nhưng Diệp Hà Thanh suốt ngày chạy ngược chạy xuôi làm việc vì cuộc sống thì liệu cậu có thể học được ngón nghề gì cơ chứ?

Cậu nhíu mày thật chặt, như một thiếu niên lạc đường, đang chực chờ một ai đó tới đánh thức cậu.

Lái xe tới hẻm nhỏ, dừng lại dưới lầu căn hộ thuê trọ cũ kỹ. Vì trời mưa nên xung quang bốn phía văng vẳng tiếng ếch kêu mãi không dứt, đã rất lâu rồi Hoắc Kiệt không được nghe thấy loại âm thanh mang cảm giác cuộc sống đời thường thế này rồi, cảm thấy thật mới mẻ, đưa Diệp Hà Thanh đến lầu nhưng chưa rời đi ngay. Hắn chọn một bài nhạc, lặng lặng dựa vào ghế ngồi, nhìn chăm chú Diệp Hà Thanh đi đến lối rẽ lên lầu.

Một tia sáng leo lét sáng lên khi Diệp Hà Thanh đi tới chỗ rẽ lên lầu, không bao lâu sau khi cậu đi thì dần dần tắt.

Hoắc Kiệt vẫn chưa đi.

Dần dần, bóng tối trước tầm mắt lại lóe sáng lên lần nữa, người vừa mới lên lầu không bao lâu đã quay đầu lại, Hoắc Kiệt liếc mắt qua nhìn thấy rõ ràng, khóe mắt chợt cong thành một vòng cung nhạt.

Diệp Hà Thanh đáng ra là đã đi đến cửa nhà nhưng nhìn lại thì thấy đã tới giờ dùng bữa tối, Hoắc Kiệt lại có lòng tốt đưa cậu về, cậu không chỉ đi ké xe người ta về nhà mà còn dùng cả khăn mặt của người ta nữa, chỉ nói mỗi câu cảm ơn thì tính ra hơi bạc tình.

Diệp Tiểu Chiếu vừa mở cửa thì thấy khuôn mặt Diệp Hà Thanh đăm chiêu, trên tay thì cầm chiếc khăn lông lạ hoắc, đoán được bảy tám phần: "Bạn em đứng dưới lầu à?"

Cậu gật đầu.

Diệp Tiểu Chiếu liền nói tiếp: "Vậy gọi bạn ở lại đây ăn bữa tối đi, người ta đưa em về đúng không?"

Diệp Hà Thanh liền gật đầu.

"Vậy đi nhanh lên nha."

Với một người vô cùng nghe lời Diệp Tiểu Chiếu như Diệp Hà Thanh thì cậu liền kín đáo đưa chiếc khăn lông cho anh rồi chạy xuống lầu xem người còn ở đó không.

Cậu thấy cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Hoắc Kiệt khoát tay lên cửa. Không biết tại sao, động tác đơn giản mà Hoắc Kiệt chỉ tiện tay lắc lắc thôi cũng nhìn đẹp hơn người khác làm nhiều.

Diệp Hà Thanh vội chạy qua lấy tay che mưa phùn trên đầu nói: "Anh tôi bảo mời anh ở lại ăn cơm."

Hoắc Kiệt cười mà tựa như không cười hỏi cậu: "Là anh trai em mời tôi ở lại ăn cơm hay là em muốn mời tôi hả?"

Diệp Hà Thanh mở lòng bàn tay ra rồi lại nắm hờ hờ nói: "Tôi mời."

Hoắc Kiệt xuống xe, khóa cửa xe lại rồi đi về phía trước: "Vậy đi thôi, lầu mấy?"

"Lầu ba."

Hàng hiên nhỏ hẹp, Diệp Hà Thanh nhường Hoắc Kiệt đi trước. Cậu đi phía sau nhìn tấm lưng người đàn ông cao cao lớn và kiên cường kia mà thầm ao ước.

Dường như Hoắc Kiệt cảm nhận được, đến lối rẽ lên tầng tiếp theo thì hắn thay đổi vị trí để Diệp Hà Thanh đi trước.

"Không sao không sao không sao đâu, tôi đi chậm lắm, anh theo sau không thoải mái lắm."

Hoắc Kiệt nhíu mày, tay đặt lên vai cậu, không nặng không nhẹ bóp bóp, đảo mắt đã đổi vị trí: "Đi thôi."

Diệp Hà Thanh không còn cách nào khác đành bước từng bước, cố gắng tăng tốc độ.

"Hoắc ca, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi." Diệp Hà Thanh nói xong, bất giác theo bản năng dừng bước khiến Hoắc Kiệt đang đi phía sau đâm vào suýt ngã.

Một tay hắn đặt sau thắt lưng cậu đỡ một cái để tránh cậu ngã xuống: "Vừa đi vừa nói."

"Ưm..." Diệp Hà Thanh ngay lập tức thoát khỏi, trở thành một người câm, mãi đến khi đưa Hoắc Kiệt lên phòng mình gặp gỡ Diệp Tiểu Chiếu.

Diệp Hà Thanh vừa nhìn đã biết Hoắc Kiệt không phải là người đơn giản, tuy nhiên đối phương thoạt nhìn không phải là người có tâm tư bất chính, bản thân là anh trai của Diệp Hà Thanh, đương nhiên phải tỏ ra ôn hòa đối với khách, dăm ba câu kể lại tình huống.

Quần áo Diệp Hà Thanh vẫn còn ẩm ướt, Hoắc Kiệt nhắc cậu đi thay đồ, thấy vậy Diệp Tiểu Chiếu thầm quan sát rồi nói: "Cảm ơn anh mấy lần đã chăm sóc Tiểu Hà."

Hoắc Kiệt nói: "Em ấy rất hiểu chuyện."

"...." Bất chợt Diệp Tiểu Chiếu thấy không thoải mái lắm.

Diệp Hà Thanh ngoan thì đúng là ngoan thật, nhưng bình thường đối với người ngoài thường không nói nhiều mà chỉ nghe lời một mình anh. Hoắc Kiệt lại đánh giá cậu ngoan, vậy có nghĩa ám chỉ là mối quan hệ của hai người không hề xa cách, khó trách một thiên chi kiêu tử như hắn lại năm lần bảy lượt giúp đỡ Diệp Hà Thanh.

Diệp Hà Thanh thay quần áo xong ra ngoài thì phát hiện không khí giữa anh trai mình và Hoắc Kiệt có gì đó không đúng lắm, cậu nhìn trái một cái rồi lại quay qua phải nhìn một cái, lần lượt rồi tự kéo ghế ra ngồi vào bàn ăn, nuốt ực một cái nói: "Ăn cơm thôi."

Diệp Hà Thanh gắp một đũa rau cho Diệp Tiểu Chiếu, Diệp Tiểu Chiếu duỗi tay định gắp thịt cho Diệp Hà Thanh thì ai ngờ cả anh và Hoắc Kiệt lại cùng gắp một cái đùi gà.

Diệp Tiểu Chiếu thu tay lại, chủ mời khách, mà Hoắc Kiệt lại tiện tay gắp cái đùi gà đó qua bát Diệp Hà Thanh.

Diệp Hà Thanh nói: "Tôi cũng không ăn đâu." Cậu cảm thấy dường như tối nay Hoắc Kiệt tốt với cậu quá mức bình thường.

Diệp Tiểu Chiếu nghe xong không đầu không đuôi nói một câu: "Rất tốt." Rồi sau đó vùi đầu vào ăn rau của mình, Hoắc Kiệt như có điều suy nghĩ mà nhìn anh.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Hà Thanh đưa Hoắc Kiệt xuống lầu. Hoắc Kiệt hỏi cậu: "Bệnh của anh trai em vẫn chưa trị được khỏi sao?"

Diệp Hà Thanh gật đầu, nản lòng nói: "Không tìm được thận phù hợp." Cậu lại nhỏ giọng nói thầm: "Anh ấy lại không cần."

Tuy là nói thầm nhưng Hoắc Kiệt vẫn nghe rõ ràng. Hắn đặt tay lên đầu cậu, thả lên đó một viên kẹo.

"Sờ lên đầu xem."

Diệp Hà Thanh lấy viên kẹo trên đầu xuống, vẻ mặt không hiểu tại sao.

Hoắc Kiệt nói: "Đừng để những đen tối phía trước che mắt, không có ai xui xẻo cả đời cả, vận may có thể rơi xuống đầu em bất cứ lúc nào, giống như viên kẹo này, cho vào miệng sẽ từ từ ngọt ngào."

"..." Diệp Hà Thanh ấp ứng, "Hôm nay anh nói nhiều thật nha."

"Thật vậy sao?" Hoắc Kiệt thấy buồn cười, có lẽ chỉ là do hắn cảm thấy tịch mịch, mấy hôm rồi không gặp nhóc què, hôm nay gặp rồi thì lại thấy vui vẻ. Ở chung với người đơn giản tự khắc bản thân cũng thấy nhẹ nhõm hơn, không cần phải suy nghĩ quá nhiều lung tung lòng vòng, thật nhẹ nhàng.

Hoắc Kiệt đi ra ngoài, rồi lại bước hai bước quay lại.

Diệp Hà Thanh đứng dưới mái hiên thấy thế hỏi lại: "Làm sao thế, không tìm thấy chìa khóa hả?"

Hoắc Kiệt đưa hết chỗ kẹo mà hắn tích góp mấy ngày trong tui cho Diệp Hà Thanh: "Cầm đi."

Diệp Hà Thanh nhận lấy chỗ kẹo, đôi mặt trợn to nghiêng nghiêng đầu nhìn túi quần hắn, cậu thắc mắc là làm sao túi của hắn lại có thấy chứa nhiều kẹo thế được nhỉ.

"Ăn nhiều kẹo sâu răng mất." Cậu giải thích.

Hoắc Kiệt vẫn còn đứng dưới trời mưa: "Có ai bắt em phải ăn hết ngay lập tức đâu."

"..."

Hoắc Kiệt lại hỏi tiếp: "Biết kẹo này ai cho không hả?"

"Anh nha." Diệp Hà Thanh hoài nghi có phải đầu óc hắn bị ngấm nước mưa rồi chập mạch không nữa, vừa mới kín đáo đưa một đống kẹo cho cậu rồi giờ còn hỏi lại, thúc giúc hắn nhanh lên xe tránh mưa đi.

"Vậy là được rồi." Hoắc Kiệt lên xe, nhóc què vẫn còn đứng ở hàng hiên nhìn theo hướng hắn rời đi.

Xe quay đầu lại, Diệp Hà Thanh đuổi theo xe tiễn. Hoắc Kiệt cố ý đi chậm lại, vì vậy Diệp Hà Thanh liền đuổi theo thêm vài bước nữa.

Hoắc Kiệt ở trong xe mặt không cảm xúc nhìn về phía cậu, mãi đến khi chiếc xe rời khỏi con hẻm.

Diệp Hà Thanh bất tri bất giác đứng giữa ngã ba đường, mấy viên kẹo trong lồng ngực rơi xuống mặt đường ướt nhẹp. Cậu cẩn thận nhặt lên, không ngại bẩn lau sạch vết nước rồi cất đi như cả một kho báu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.