Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 15




Nếu vết thương ở chân đã khỏi, Đông Tảo tự nhiên cũng không nhàn rỗi nữa.

Nó muốn ra ngoài tìm xem có thứ gì đẹp, có thể nhặt về tặng cho Tiêu Tuy hay không. Thế nhưng tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy lại trông chừng nó như trông chừng trộm, nửa bước cũng không cho ra ngoài. Đến tận qua trưa một lúc, Đông Tảo mới được thả trong lồng chim, xách ra dưới hành lang phơi nắng.

Con chim cái đã mấy ngày không gặp lại bay tới.

“Chuyện tìm bạn đời của ngươi tiến triển đến đâu rồi?” Nó thong thả đậu lên xà nhà nói.

Đông Tảo buồn bã ỉu xìu cuộn mình trên đệm, mềm nhũn đáp “Không có tiến triển gì cả! Ta không tìm được cái gì tốt tặng hắn hết.”

“Vậy ta có ý này.” Con chim cười, phành phạch bay đến cạnh Đông Tảo, con mắt nhìn đĩa nhỏ trước mặt Đông Tảo “Thế nhưng ta hơi đói, ngươi có thể chia cho ta ít đồ ăn không?”

Đông Tảo lập tức hưng phấn, lưu loát hỏi “Ý gì?”

Nó giương cánh đẩy đĩa thức ăn về phía trước, đáng tiếc bên trong chỉ còn lại ít hạt gạo nhỏ nó vừa ăn còn thừa lại, không đủ nhét kẽ răng con chim kia. Đông Tảo thấy hơi ngại, vội vàng nói “Nếu không, trước khi trời tối, ngươi đến trước cửa gọi ta hai tiếng, ta nghĩ cách cho ngươi vào, rồi chia cơm tối của ta cho ngươi.”

Ánh mắt Đông Tảo lóe lên tinh thần ham học hỏi, dè dặt hỏi “Ngươi có thể nói cho ta biết trước không?”

Con chim cái kia biết Đông Tảo là người thành thật, sẽ không lừa người. Vì thế, nó gật đầu nói “Cũng không phải ý gì khác, chỉ là cả người ngươi toàn lông trắng thật xấu, tìm ít đồ có màu sắc trang trí lên thì mới đẹp được. Vừa nãy ta bay tới từ chỗ phòng bếp bên kia, thấy có người đang giết gà, lông gà sặc sỡ vô cùng, nếu ngươi muốn, ta có thể đi lấy cho ngươi mấy cái.”

Đông Tảo không biết có bao nhiêu cảm kích “Được, được, thật sự rất cảm ơn ngươi.”

Không chỉ cơm tối nay, Đông Tảo nghĩ, com tối mai cũng có thể cho nó ăn cùng. Chỉ là nếu nhiều hơn hai ngày thì nó có chút tiếc.

Con chim cái quay đầu bay đi, khoảng nửa nén hương sau, nó ngậm năm sáu cái lông gà quay lại.

Tỳ nữ béo lúc này vừa lúc ra hành lang trêu đùa Đông Tảo, nhưng mãi mà Đông Tảo không để ý. Nàng ngẩng lên, phát hiện con chim cái kia không biết đến từ lúc nào, mà Đông Tảo thì đang giương đôi mắt hạt đậu tròn xoe lên nhìn nó.

“Cảm ơn ngươi.” Đông Tảo nhảy từ trên đệm xuống, tỉ mỉ thu mấy cái lông gà về dưới chân.

Tỳ nữ bảo nhìn hai con chim qua lại tốt đến vô cùng.

Con chim kia coi Đông Tảo như trẻ con, cái gì cũng dạy nó. Lúc này, nó đứng ở bên cạnh không bay đi, từng câu từng chữ chỉ cho Đông Tảo “Ngươi lấy cái lông gà này cắm vào trên đầu ngươi, để cho ngũ quan càng đẹp hơn, nói không chừng còn có thể giúp ngươi trong to lớn hơn.”

Đông Tảo nghe thấy cũng đúng, bởi thế càng cắm lông gà lên người, nó lại càng thấy mình anh tuấn. Cái đuôi nhỏ ủ rũ hai ngày nay quả là muốn vểnh ngược lên.

Tỳ nữ béo ở cạnh nhìn há hốc miệng, không hiểu Đông Tảo đang làm gì.

“Chắc là muốn tìm vợ rồi.” Tỳ nữ gầy rất có kinh nghiệm, nhìn Đông Tảo một lúc nói “Khi còn bé, chim đực trong rừng ở thôn ta cũng thế, trang trí cho mình càng đẹp hơn để thu hút chim cái ấy mà.”

Đông Tảo hồn nhiên không nghe thấy hai nàng nói chuyện, vui vẻ biểu diễn cho con chim cái kia nhìn “Ngươi thấy như này có đẹp chưa?”

Con chim kia quan sát trên dưới một lượt, cho ra một đánh giá cực kì quan trọng “Đẹp hơn biết bao nhiêu. Giờ trông ngươi mới có dáng dấp của một con chim đực này, nếu mà đi trong một đám chim đực, đảm bảo có không ít chim cái yêu thích ngươi.”

Trong lòng Đông Tảo cực kì thỏa mãn, bay bay một vòng phía trong lồng chim. Tỳ nữ béo và gầy thấy vậy thì cho là nó đang muốn thu hút con chim cái kia, cả hai dâng lên cảm giác chim nhỏ nhà ta sắp lớn rồi, nhìn Đông Tảo cười hì hì.

Chờ đến xế chiều, Tiêu Tuy quay về, tỳ nữ béo Vương Gia hẳn thích nghe chuyện liên quan đến Đông Tảo, vì thế chưa đợi Tiêu Tuy vào nhà đã đem chuyện Đông Tảo muốn tìm bạn đời lúc ban sáng nói cho hắn biết.

“Con chim cái kia có đến vài lần, hai con chim hình như rất thích nhau, hôm nay còn nhảy múa cho nó xem.”

Cho dù Đông Tảo khiến mình kinh ngạc không còn là chuyện lần một lần hai, nhưng Tiêu Tuy nghe thế thì vẫn không nhịn được mà ngạc nhiên, một lúc mới phản ứng lại.

“Tìm bạn đời?”

“Vương Gia, ngài tự mình vào xem đi ạ.” Tỳ nữ béo nhớ tới dáng vẻ một thân toàn lông gà của Đông Tảo, cảm thấy muốn cười, nhưng trước mặt Tiêu Tuy lại không dám làm càn, nhịn đến bây giờ quả rất khó chịu.

Tiêu Tuy đẩy cửa ra, tỳ nữ béo bưng khay thức ăn theo sau đi vào.

Liếc mắt nhìn Đông Tảo, Tiêu Tuy đầu tiên là sửng sốt, sau đó là có chút buồn cười. Bộ lông trắng muốt của Đông Tảo vốn xõa tung, lúc này hỗn loạn đủ màu xanh đỏ tím vàng, nhìn từ xa cứ như một cái chổi lông gà.

Đông Tảo ngồi trên bàn cố nén cơn buồn ngủ. Nó vuốt vuốt cái lông trên đầu, để duy trì hình tượng, hôm nay nó không ngủ trưa. Lúc này mí mắt díp lại, vẻ như một khắc sau là có thể mất đà, lăn lông lốc trên bàn như một quả cầu nhỏ.

Tiêu Tuy vội vàng bước lên hai bước, đỡ nó vào trong bàn tay mình, miễn cho nó buồn ngủ quá ngã ra.

Đông Tảo rơi vào một lòng bàn tay quen thuộc, lập tức tỉnh táo lại. Nó mở to mắt, thấy đúng là Tiêu Tuy thì kêu chíp chíp bay lên.

Bay lên cũng không phải vì muốn bay ra chỗ khác mà là nhảy lên bàn vỗ cánh, chân trước chân sau nhảy nhảy, đúng là trông như đang nhảy múa. Chỉ tiếc điệu múa này không có chút hoạt bát nào, ngược lại nhảy nhanh quá lại thành ra giống một quả cầu nhiều màu đang đập đập trên mặt bàn.

Nhìn Đông Tảo nhảy đến thở phì phò, rõ là mất rất nhiều sức, hai ánh mắt lại chăm chú nhìn Tiêu Tuy, chờ hắn nhận xét.

Tiêu Tuy không đành lòng làm Đông Tảo thất vọng, cân nhắc một chút mở miệng nói “Mập Mập ngây thơ đơn thuần.”

Đông Tảo cho rằng đây là khích lệ, tâm trạng lo lắng thả lỏng, thân thể đi đến cực hạn rũ xuống, nằm dài ra bàn không nhúc nhích, ngực nhỏ nhấp nhô nhấp nhô theo hô hấp.

“Đây là điệu nhảy nó nhảy lúc sáng à?” Tiêu Tuy quay đầu hỏi tỳ nữ béo.

Tỳ nữ béo gật rồi lại lắc “Buổi trưa thì đúng là nhảy, thế nhưng lại không có múa được như lúc này, chỉ nhảy nhảy hai cái, không có thở gấp.”

“Đây là động tác muốn tìm bạn đời?” Tiêu Tuy lại hỏi.

Tỳ nữ gầy rất khẳng định đáp “Vâng.”

“Cho nên nô tỳ nghĩ.” Tỳ nữ béo đánh bạo nói “Có cần bắt con chim kia đến cho Mập Mập không?”

Mập Mập nghe vậy thì khó hiểu, tại sao lại muốn bắt con chim kia?

Tiêu Tuy nhìn Đông Tảo ngây ngốc, không hiểu sao cười nhẹ một tiếng “Không cần.”

Đông Tảo vừa nãy rõ ràng là muốn làm ra hành động tìm bạn đời với chính hắn, còn không nhìn ra sao? Tiêu Tuy nghĩ, nhưng mà cái loại chuyện thú vị này, hắn không muốn nói cho hai tỳ nữ cùng nghe.

“Hôm nay Mập Mập còn muốn ra ngoài không?” Hắn hỏi tiếp.

“Muốn ạ.” Tỳ nữ béo bị Tiêu Tuy phủ định, trong lòng thấp thỏm, cẩn thận đặt cơm tối chuẩn bị cho Đông Tảo lên bàn.

Tiêu Tuy mở tay ra, tung Đông Tảo ra ngoài “Sau này không cần hạn chế Mập Mập, nó sẽ không bay đi.”

Đông Tảo nghe thấy câu này của Tiêu Tuy, phụ họa chíp chíp kêu.

Tỳ nữ béo vội vàng đồng ý.

Đông Tảo tự mình ngồi nghĩ, cảm thấy lần này thật thành công. Vì thế, thừa dịp sức lực hồi phục, đẩy đĩa nhỏ ra trước mặt Tiêu Tuy, thân thiết mà ngại ngùng mời “Tướng công, cùng nhau ăn đi.”

Tỳ nữ béo biết Tiêu Tuy coi trọng Đông Tảo, nói “Mập Mập muốn chia cho Vương Gia cùng ăn đó ạ. Bình thường tụi nô tỳ đi đến động nó cũng không cho động, che chặt lắm.”

Quả nhiên, vừa nói xong, vẻ mặt Tiêu Tuy hòa hoãn hơn hắn, hầu như còn lộ ra ý cười.

Tỳ nữ béo và gầy líu lưỡi, vẻ mặt cung kính, nhưng trong lòng thầm ghi nhớ kĩ thói quen này của Tiêu Tuy, đợi sau này có thể lôi ra dùng để lấy lòng hắn.

“Ngươi ăn đi.” Hắn vươn ngón tay xoa xoa đầu Đông Tảo.

Đông Tảo ngẩng lên cho hắn xoa.

Tỳ nữ gầy cả gan đi lên trêu Đông Tảo “Mập Mập, cái này cho ta ăn được không?”

Đông Tảo lập tức vội vã lấy cánh đẩy tay nàng ra “Không cho, không cho!”

Ngài nhìn xem. Tỳ nữ gầy dùng vẻ mặt cung kính nhìn Tiêu Tuy, lần thứ hai nghiệm chứng lại lời nói lúc trước.

Hắn rất đặc biệt đối với Đông Tảo.

Tiêu Tuy sửng sốt, trong ngực từ đâu xông đến một mùi vị ngọt ngào như mật, khiến cho cả người hắn cảm thấy niềm sung sướng trước giờ chưa từng có.

Đúng lúc này, cửa phòng chưa đóng chặt lúc nãy bay tới một bóng chim màu nâu. Con chim cái kia giống như một tên trộm thò đầu vào nhìn, thấy Đông Tảo liền kêu lên “Đông Tảo, ta có thể vào ăn không?”

Đông Tảo đương nhiên muốn thực hiện lời hứa, vội vã mời nó vào “Đến ăn đi, đến ăn đi.”

Con chim bay vút vào trong phòng, nghênh ngang đứng trước phần ăn Đông Tảo che chắn kĩ càng, dương dương tự đắc ăn xong khẩu phần ăn của Đông Tảo.

Mà Đông Tảo lúc này, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cố nén ánh mắt tham ăn, rơi vào trong mắt Tiêu Tuy lại biến thành: Tình cảm sâu đậm vợ ăn no ta nhịn đói cũng được.

Sắc mặt hắn lập tức tối đi hai phần.

Không nghĩ tới con chim mật thám này không chỉ ngốc mà còn thèm đòn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.