Tiêu Nhiên Mộng

Quyển 2 - Chương 7: Chơi vơi




Bước ra khỏi địa lao, không khí trong lành tươi mới ùa đến, tôi nhịn không được mà tham lam hít sâu lấy mấy lần. Địa lao kia không phải là nơi người ta có thể nán lại, phải mau chóng nghĩ cách cứu Tâm Lạc ra mới được.

“Tiểu thư.” Vừa qua khỏi khúc ngoặt, xung quanh vắng lặng, chỉ có ánh trăng chiếu rọi sang ngời, giọng chân thành của Tâm Tuệ vang lên, “Tạ ơn người.”

Tôi cười nhẹ, không quay đầu lại, vừa đi vừa ung dung bảo:" Lòng cảm tạ của em ta nhận, sau này chuẩn bị cho ta nhiều hoa chưng rượu là được.."

Đang khi cười, bỗng nhiên, một bóng đen bí mật mang theo sát ý ngun ngút lao đến trước mặt tôi. Khi mọi việc vừa bắt đầu, tôi đã thấy không khí xung quanh có phần kì lạ nên, một chưởng này đánh đến cũng không khiến tôi giật mình lắm.

Vừa định né tránh thì trong lòng đánh thịch thật khẽ, cơ thể chậm lại giả bộ dáng như đang kinh hoàng té ngã về sau. Quả nhiên, một chưởng đầy sát khí lạnh đến thấu xương lao đến ngay trước mặt tôi thì dừng lại.

Tâm Tuệ cuống quít xông lên phía trước dìu tôi đứng dậy, hoảng loạn hỏi:"Tiểu thư, người không sao chứ? Ôi, Phong... Phong công tử, vì sao ngài lại tập kích tiểu thư nhà chúng tôi?"

Quả nhiên là Phong Duẫn Mạc. Tôi hé ra khuôn mặt trắng bệch, thân thể lạnh run, giương đôi mắt nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Đáng tiếc là không nặn ra được chút nước mắt nào, nếu không thì chắc chắn sẽ như thật cực kì.

Gương mặt Phong Duẫn Mạc dưới ánh trăng lại càng tỏa ra nét hấp dẫn, ánh mắt sáng rực nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng:"Đừng giả đò nữa, tứ tiểu thư. Người không có võ công, trong mắt nhất định sẽ không có thần quang như vậy."

Thần quang? Trong lòng tôi giật thót, nhớ rằng ngày trước đọc tiểu thuyết võ hiệp, trong đó thực sự là có nói có thể dựa vào thần quang trong mắt một người mà nhìn ra mức độ võ công, người uyên thâm thật sự sẽ giấu đi thần quang này. Điều đáng tiếc là, tôi vừa không biết giấu đi thần quang thế nào, mà vừa chẳng rõ làm sao mới có thể dựa vào thần quang trong mắt mà nhìn ra mức độ nội lực của kẻ khác.

Khiếp sợ lại cứ khiếp sợ, ngoài mặt, tôi vẫn bày ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, giọng run run:"Phong.. Phong công tử, ngài nói gì thế, ta không hiểu một chút nào hết." Ngay cả chết ta cũng không nhận, xem nhà ngươi có thể làm gì ta nào?

"Phải vậy không?" Hắn nhíu mày suy tư một lượt, rồi khóe môi bỗng nhếch lên thành một đường cong nhẹ nhàng, "Việc đó xem ra là ta sai rồi. Tại hạ mạo phạm tiểu thư, vẫn xin thứ lỗi vậy."

"Không Không sao." Tôi hạ thấp đầu, run rẩy nói, "Nếu Phong công tử không có việc gì nữa, Doanh Nhược..."

Sát ý bất chợt lan tràn.

Ngay sau đó, gương mặt hắn lại gần trong gang tấc, trên mặt lộ nét cười lạnh lùng đắc ý, không bận tâm tay phải bị tôi giữ chặt, kề sát vào tai tôi, nói:"Tứ tiểu thư, còn muốn diễn trò nữa sao?"

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn về phía khuôn mặt sợ đến cắt không còn giọt máu của Tâm Tuệ, nhạt tiếng:"Em về trước đi."

"Nhưng... Nhưng mà tiểu thư." Sắc mặt Tâm Tuệ trắng bệch vì kinh hãi, mạng của cô bé vừa mới đi một vòng từ quỷ môn quan về, nỗi sợ hãi đối với cái chết viết rõ trong mắt nhưng lại không muốn bỏ tôi mà đi.

Tôi thở dài, cất giọng dịu dàng:"Yên tâm đi, Phong công tử chỉ là có chút chuyện muốn nói với ta, em về trước đi."

"Lam Doanh Nhược sao?" Một giọng nói yêu mị vang lên bên tai tôi.

Tôi thu lại ánh mắt nhìn chăm chú Tâm Tuệ rời đi, đưa mắt về phía người nam tử trước mặt, bàn tay giữ chặt tay phải hắn cuối cùng cũng thả ra, lui về sao từng bước một, bất đắc dĩ nói:"Được rồi! Ta thừa nhận là mình có võ công, sau đó thì sao? Các hạ có điều chi chỉ giáo, hay là luyến võ thành si rồi nên buổi tối mới đến tìm ta luận bàn?" Dù sao cũng bị vạch trần rồi, tôi cần phải giả đò chi nữa chứ.

Đáy mắt hắn lóe lên tia sáng, trên mặt mang theo vài phần ý cười:"Lam Doanh Nhược, ngày hôm qua, ngay cả ta cũng suýt chút nữa bị ngươi lừa. Điệu bộ này mới là bản tính của ngươi sao?"

Tôi gật gật đầu, là bản tính của tôi chứ không phải là của Lam Doanh Nhược.

"Thú vị thật!" Hắn cười nhẹ, gương mặt lập tức lạnh đi, nói, "Làm sao ngươi nhận ra được Mông Khoát?"

"Hắn tên là Mông Khoát sao?" Gương mặt tôi hiện nét kinh ngạc, trong đầu đã suy nghĩ đến lí do thoái thác cho tốt.

"Ngươi không biết hắn?"

"Từng gặp qua." Tôi nâng người nhảy nhẹ lên một hòn non bộ, xem ra là nói chuyện rất lâu, ngồi xuống rồi hẵng nói. Tôi ngay tức khắc cười sáng lạn, "Phong công tử chẳng lẽ không biết là ta bỏ trốn nửa năm trước, hôm nay mới trở về sao? Đại khái là vào ba tháng vừa rồi, ta ngẫu nhiên gặp qua Mông tướng quân một lần ở một khách điếm tại Kì quốc, chưa kể là biết được."

"Bỏ trốn?" Hắn bước đến trước, nhìn thẳng tôi, bộ dạng. vẫn cao ngạo, nét nguy hiểm trong mắt ánh lên, giọng như lạnh đi vài phần, "Ngươi bỏ trốn với kẻ khác?"

Tôi cười cành thêm vui vẻ, gật gật đầu. Hôn nhân chính trị là cái gì chứ? Quái quỷ chết đi thôi! Giờ phút này thật sự là vạn phần cảm tạ Lam Doanh Nhược lúc trước dám làm việc lớn. Ở thời đại này, hoàn toàn không có người nào mong muốn lấy một nữ tử không trong sạch về đúng không?

Bỗng, tay hắn siết chặt hàm dưới của tôi, sức lực mạnh như muốn bóp vỡ xương cốt, giọng lạnh lùng:"Ta khuyên ngươi tốt nhất là không nên bày ra nụ cười đắc ý hài lòng này trước mặt ta, điều đó sẽ khiến ta muốn hủy hoại nó đấy."

Tay hắn lạnh lẽo đến dị thường, ánh mắt chẳng hề có chút hơi ấm nào. Loại băng giá này tựa như có thể thấm qua làn da, thấu đến tận xương cốt, khiến tôi không kiềm chế được cơn run rẩy.

Người nam nhân này, quả đúng như tôi đã dự đoán. thật tàn nhẫn. Hắn chỉ cho phép mọi thứ phải nằm trong lòng bàn tay mình, một khi không thể nắm giữ được, hắn sẽ không tiếc bất kì điều gì mà hủy diệt. Đó là niềm cố chấp đến đáng sợ! Lý trí không ngừng cảnh tỉnh tôi không thể trêu vào người như thế này, nhưng bản chất bướng bỉnh, ngang ngược trong thâm tâm lại bật ra trong giây lát.

"Quả nhiên là sở thích đủ biến thái thật!" Tôi cũng lạnh lùng nhìn hắn, trong tay giữ một thanh đoản đao mỏng như cánh ve đặt ngay cổ hắn, nhạt giọng, "Ta cũng khuyên ngươi tốt nhất là buông ra. Nếu không, ta không ngại rạch một đường trên cổ ngươi đâu.."

Hắn chẳng chút quan tâm đến thanh đoản đao trong tay tôi, giống như lời uy hiếp kia chẳng hề nhắm đến sinh mạng mình, bàn tay giữ hàm dưới tôi lỏng ra, ánh mắt như lạnh đi một chút:"Ngươi là kẻ đầu tiên dám uy hiếp ta!"

Tôi mỉm cười, thu lại đoản đao, đứng lên, bảo:"Ta cũng không cảm thấy đây là vinh hạnh gì cho cam. Nói cũng rồi, hỏi cũng xong, xin hỏi Phong công tử, ta có thể đi được chưa?"

"Lam Doanh Nhược?" Hắn lui lại vài bước, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đó. làm tôi thấy rất không thoải mái, có tính xâm lược vô cùng. Tôi rùng mình một cái, dự rằng tôi đã chọc giận hắn rồi.

Khóe miệng hắn nhếch lên một nét cười, nhưng nét cười ấy dưới ánh trăng lại lạnh lẽo đến cùng cực, giọng nhàn nhạt lại đầy hứng thú:"Dù sao cũng phải liên hôn, không bằng lấy một kẻ thú vị.."

"Chờ chút!" Tôi loạng choạng ngã từ hòn núi giả xuống. Vừa được hắn đỡ vào lòng, tôi đã vội đẩy ra, bộ dạng khiếp đảm nhìn hắn một lúc lâu, có hơi mờ mịt hỏi, "Đừng nói là ngươi muốn lấy ta đấy?"

Hắn gật đầu, lùi từng bước, nụ cười đặc biệt bình thản tựa như đang nói :"Hóa ra cũng có lúc ngươi biết sợ." Dường như là thấy tôi lo lắng khiến khiến hắn vui vẻ lắm thì phải, đúng là biến thái thật.

Tôi nhíu mày:"Ngươi rõ ràng là phải lo lắng, ta thật đã từng bỏ trốn" Vì để thỏa mãn nhất thời mà lấy về một người không yêu mình , lại là một nữ tử sẽ khiến ngươi hổ thẹn, người này cũng thật...

Nét sắc bén trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, hắn cười lạnh:"Ta sẽ giết tên nam nhân kia!"

"Này! Phong Duẫn Mạc, ngươi điên rồi à? Muốn kết hôn với ta là chuyện của ngươi!" Tôi thở gấp, tuy là tên đàn ông kia có chết hay không chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng.. Tôi gắt lên, "Ta không có gả cho ngươi đâu!"

"Ta nghĩ là có đấy. Cho đến nay, mọi thứ ta muốn đều dựa vào bản thân để đoạt lấy!" Hắn từng bước đến gần, ôm lấy thắt lưng tôi, hơi thở phả lên gương mặt tôi, "Ngươi là nữ nhân ta nhắm trúng, đương nhiên là sẽ không ngoại lệ!"

Tôi vận nội tức, thân hình vụt qua thoát khỏi ngực hắn, rồi xoa xoa thái dương hơi đau, bảo:"Không đúng, ta điên rồi! Ta vậy mà lại trêu chọc một người như ngươi, lại còn định giảng đạo lí với ngươi, đúng là điên thật rồi!"

"Thôi quên đi! Ngươi mặc sức mà thích chơi kiểu gì cũng được, ta về!" Mặt tôi chẳng chút thay đổi xoay người rời đi, lòng giận dữ: ngươi có Trương Lương kế , ta có thang vượt tường! Cùng lắm thì ta có ba mươi sáu kế bỏ trốn còn không đủ sao?

Tràng cười thoải mái vang lên sau lưng, tôi không nén được rùng mình một cái, chỉ thấy trong lòng cáu kỉnh, buồn bực không thôi.

Tương lai cuối cùng sẽ như thế nào? Tại nơi trung tâm vòng xoáy này, không còn có sự bảo vệ của Kì Nhiên và Bộ Sát, lần đầu tiên, tôi cảm thấy từng cơn sợ hãi ập đến bên mình.

Đêm đấu đá với Phong Duẫn Mạc đó trôi qua, trong lòng tôi vẫn sầu lo, ngay cả bước ra khỏi cửa phòng cũng không muốn. Nhưng, điều kì quái là, mấy ngày vừa rồi, cho dù là hắn hay là Lam Quân Thanh đều không có chút động tĩnh nào. Tôi bảo Tâm Tuệ đi dò hỏi mới biết được rằng tên cuồng tự kỉ kia không biết vì việc khẩn cấp gì mà đã quay về Thược quốc.

Nghĩ đến việc chẳng biết năm nào tháng nào hắn mới trở lại, đến lúc đó, e là tôi đã sớm cứu Tâm Lạc ra rồi bỏ trốn mất dạng rồi, mấy ngày căng như dây cung cuối cùng cũng thả lỏng được. Lại vài ngày sau, tôi bắt đầu dạo chơi khắp nơi bên trong Lam phủ, nhàn rỗi vô sự. Chợt, nghe Tâm Tuệ kể về tính nết mọi người trong Lam phủ và câu chuyện ngày trước của Lam Doanh Nhược.

Tổng kết lại, gia quy Lam phủ thật sự vô cùng nghiêm khắc, Lam Quân Thanh rất ít gần gũi các con, lại còn yêu cầu đối với bọn họ khá cao. Nhưng, có ngoại lệ. Đối với đứa con gái có học thức tài hoa này, ví như Lam Doanh Nhược trước kia và đại công tử Lam Kiếm Hiệp, ông ta vẫn rất sủng ái, nuông chiều. Song, theo ý tôi, chắc chẳng qua là vì bọn họ còn có chút giá trị lợi dụng mà thôi.

Nhân khẩu Lam gia cũng không nhiều, đứa con cả Lam Kiếm Hiệp và tam nữ Lam Doanh Ngọc đều do vị phu nhân xinh đẹp diễm lệ tôi gặp khi đó sinh ra. Mà nhị công tử Lam Kiếm Vân, đại tiểu thư Lam Doanh Bình, nhị tiểu thư Lam Doanh Nguyệt và Lam Doanh Nhược đều được chính thất Lâm Như sinh ra. Sức khỏe Lâm Như quanh năm suy nhược, sau khi sinh Doanh Nhược thì mau chóng qua đời.

Nhị công tử Lam Kiếm Vân từ nhỏ nhát gan yếu đuối, tài học bình thường, do vậy không được Lam Quân Thanh yêu quý nên cũng hay bị Lam Doanh Ngọc ức hiếp. Đại tiểu thư Lam Doanh Bình thì sở hữu hoa dung nguyệt mạo, xinh đẹp vô ngần, đến năm cập kê liền bị tuyển vào cung làm phi.

Mà nhị tiểu thư Lam Doanh Nguyệt đã thành thân cùng với con trai thái sư đương triều là Lưu Văn Tấn một năm trước. Vào đúng ngày thành hôn, Lưu Văn Tấn quá chén, sơ ý ngã người khỏi lầu gác mà chết. Lam Doanh Nhược tất nhiên bị đồn rằng mang mệnh khắc phu, ai cũng đều tránh xa. Hiện giờ, nàng ấy sống một mình tại tiểu lâu phía tây Lam phủ, không được gặp khách. Thật là người số khổ mà.

Về phần Lam Kiếm Hiệp, dù rằng không cùng một mẹ sinh ra với Lam Doanh Nhược, nhưng bọn họ lại có cảm tình với nhau nhất. Thêm việc hắn từ nhỏ gan dạ, sáng suốt hơn người, được mọi người coi trọng vô cùng. Dưới sự che chở của hắn, Lam Doanh Nhược tuy tính tình nhu nhược nhưng cũng không phải chịu nhiều uất ức.

Cứ như vậy, thời gian một tháng thấm thoát trôi qua có lẻ. Kỳ thật, lại nói, cuộc sống ở Lam phủ xem như là nhàn nhã, thong dong. Cũng chẳng như trong truyển thuyết, thiên kim tiểu thư không thể ra khỏi cửa khuê phòng ba bước, ngoài ra cũng không có điều lệ kinh khủng là trước khi xuất giá không được gặp người nhà là nam giới.

Ở đây, ngoại trừ việc thỉnh an Lam Quân Thanh và vị Nhị nương kia vào lúc sớm và tối mỗi ngày thì bình thường, ngay cả dùng cơm đều là dùng trong phòng, mà cũng chẳng có ai quản giáo tôi cả. Có dịp bước ra khỏi đại môn, chỉ cần thông báo với Nhị nương một tiếng, bảo là viếng chùa cầu phúc là được. Vì vậy tôi đã được đi dạo ngoài phố vài lần rồi.

Duy nhất chỉ có một việc không được thuận lợi chính là chuyện cứu Tâm Lạc. Nhắc đến cũng thấy lạ. Ngày đó vừa về, Lam Quân Thanh tuy chưa quở trách tôi trước mặt mọi người, nhưng cũng khá rõ ràng là có rất nhiều khúc mắc với việc tôi bỏ trốn, nên đã lường trước chuyện ông ta chắc chắn quay lại răn dạy, khiển trách tôi. Song, việc ấy đến nay đã hơn một tháng, ông ta chẳng có chút ý tứ nào là truy cứu, đối với thái độ của tôi còn ngày càng dễ chịu nên khó tránh trong lòng cảm thấy lo sợ.

Nhưng cho dù thái độ tốt đi chăng nữa, chỉ cần tôi đề cập đến việc thả Tâm Lạc, ông ta sẽ hoàn toàn tránh né. Hỏi nhiều hơn thì mặt lạnh hẳn, bắt tôi về tự kiểm điểm, mà với tính cách của Lam Doanh Nhược thì cũng không thể ép hắn quá, vì vậy mà tôi buồn bực không thôi.

Sau này quay lại gặp Tâm Lạc thì càng kì quái hơn nữa. Ngay cả bản thân Tâm Tuệ và Tâm Lạc đều không thấy gấp, bắt gặp tôi hỏi đông hỏi tây, thì dứt khoát khuyên tôi đừng nóng vội, chờ đại thiếu gia về rồi hãy tính toán.

Tuy nói tôi là người luôn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, nhưng cũng biết rằng cuộc sống yên bình trước mắt chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, hơn một tháng nhàn hạ như vậy trôi qua, nỗi nghi hoặc và buồn bực trong lòng cũng vì vậy mà lớn lên. Tâm Tuệ thật sự chỉ cần tôi cứu đệ đệ của cô bé thôi sao? Cứ tiếp tục như thế này thật sự tôi còn có thể thoát khỏi đây ư?

Đang lúc tính nhẫn nại của tôi đã đến cực điểm, chuẩn bị đến thời khắc ngả bài với Tâm Tuệ thì đại thiếu gia Lam Kiếm Hiệp cùng nhị thiếu gia Lam Kiến Vân trở về, còn có một kẻ mà tôi tuyệt đối chẳng muốn gặp mặt — Phong Duẫn Mạc.

"Tiểu thư, nhanh lên! Lão gia muốn chúng ta lập tức đến đại sảnh nghênh đón hai vị thiếu gia và Phong công tử!"

"Ừ!" Tôi miễn cưỡng lên tiếng, sửa sang lại một chút rồi đứng dậy. Lam Kiếm Hiệp trở về, điều này khiến tôi rất phấn chấn, nhưng Phong Duẫn Mạc về theo để xem náo nhiệt gì đây?

Đang định bước ra ngoài, bỗng cửa bị đẩy ra kêu "rầm" một tiếng. Một người nam tử vận áo lam vọt vào. Giây tiếp theo, tôi đã bị ôm chặt vào lòng, một giọng đàn ông tao nhã hồn hậu kích động vang lên bên tai:"Nhược nhi, Nhược nhi. muội trở về rồi!"

Tôi cúi đầu trong lòng hắn, gọi một tiếng:"Đại ca."

Cơ thể hắn cứng đờ, buông tôi ra, đôi mắt lóe sáng, vẻ mặt tươi cười yêu chiều.

Tôi lúc này mới nhìn rõ được diện mạo của hắn, ôn hòa, nho nhã mà lại không mất đi hào khí vốn có, thật đúng là có khả năng khiến cho mọi người tôn sùng.

Sắc mặt hắn bỗng lạnh đi, hòi:"Nhược nhi, nghe nói là muội được cứu từ dưới sông lên sao? Vì sao lại như vậy? Cái tên họ Lăng kia dám ức hiếp muội ư? Ta đi giết hắn!"

"Đại ca!" Kéo lấy ống tay áo hắn, tôi hơi cúi đầu, bảo, "Muội không muốn nhắc đến hắn nữa."

Thấy tôi như thế, một tia sáng sắc nhọn, lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt hắn rồi biến mất, thần sắc nhanh chóng dịu xuống, cất tiếng dịu dàng:"Được, chúng ta không nói về hắn nữa."

"Tứ muội." Một tiếng gọi trầm thấp êm ái vang lên khiến tôi ngẩng đầu. Khi ấy, tôi mới nhận ra trong phòng ngoài Lam Kiếm Hiệp còn có hơn một người nữa.

Đó là một thiếu niên sở hữu dung mạo mềm mại đến nữ nhân cũng phải ghanh ghét. Khuôn mặt tuy không tuấn tú, oai phong bằng Lam Kiếm Hiệp, hơn nữa, dường như lúc nào cũng mang vẻ mặt nơm nớp sợ hãi đối với tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng duy chỉ đôi mắt kia, nơi đó có sự yếu đuối, có nỗi e ngại nhưng từ đầu đến cuối chẳng thể nào che giấu nét tinh thuần.

Tôi hơi thảng thốt nhớ đến đôi mắt xanh trong như vòm trời đã từng gảy nên những rung động xao xuyến trong lòng mình. Thật lâu sau, tôi mới cúi người về trước, cười nhạt:"Nhị ca."

"Tứ.. tứ muội không cần đa lễ." Lam Kiếm Vân vội vàng dìu tôi đứng lên, nét ngượng ngùng làm khuôn mặt ửng đỏ, nói, "Ta chỉ là nghe nói muội đã trở về nên mới theo đại ca đến xem. Muội không có việc gì là tốt rồi. Vậy Ta đi trước đây."

Dứt lời, cũng chẳng đợi tôi đáp đã vội vã cắm đầu chạy khiến tôi nhịn không được bật cười.

"Nhược nhi..." Vừa quay đầu lại, tôi đã bắt gặp Lam Kiếm Hiệp ngơ ngác nhìn mình đến ngẩn người, "Muội lần này trở về, dường như cời mở hơn nhiều so với trước kia."

Tôi cười khẽ từ chối cho ý kiến, rồi lập tức nhíu mày:"Đại ca, huynh đã đến đây, vậy muội cũng không cần qua đại sảnh nữa rồi."

"Sao?" Lam Kiếm Hiệp hơi ngây người, sau đó nét vui vẻ hiện lên trên mặt, bước gần lại hỏi, "Nhược nhi không muốn gặp Phong công tử sao?"

Trong lòng tôi giật nhẹ, bỗng nhiên có dự cảm không tốt, âm thầm lui lại từng bước, gật gật đầu.

Hắn cười vang:"Đương nhiên là không sao. Ta sẽ bảo với phụ thân là thân thể muội không khỏe nên không đến gặp khách được."

Xem ra là sự việc phải được giải quyết sớm thôi. Tôi cất tiếng tạ ơn, lập tức hỏi:"Đại ca, nghe nói Tâm Lạc bị muội liên lụy nên bị nhốt trong lao, huynh có thể thả nó không?"

Lam Kiếm Hiệp ngơ ra, ánh mắt không hờn không giận đảo đến người Tâm Tuệ. Sắc mặt Tâm Tuệ trắng nhợt, suýt chút nữa là quỳ rạp xuống đất.

Tôi vội nắm lấy ống tay áo hắn, kêu lên:"Không liên quan đến Tâm Tuệ. Là do chính muội muốn gặp Tâm Lạc nên mới biết thằng bé bị giam. Đại ca, muội xin phụ thân mấy lần người cũng không đồng ý, hiện tại chỉ còn có huynh mới có thể giúp muội thôi."

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lam Kiếm Hiệp trước sự nài nỉ của tôi thì lập tức dịu lại, bàn tay đang giơ lên không trung hơi ngập ngừng, sau đó dừng trên mái tóc tôi. Hắn khẽ cười:"Yên tâm, qua mấy ngày nữa, muội có thể thấy nó bình an bước ra."

Tống tiễn Lam Kiếm Hiệp xong, tôi lập tức thu lại nụ cười trên mặt, cẩn thận đóng tất cả cửa sổ lại, chắc chắn rằng không ai có thể nghe thấy mới kéo Tâm Tuệ ngồi xuống, nghiêm giọng hỏi han:"Tâm Tuệ, em nói thật cho ta, Lam Kiếm Hiệp có tình cảm đặc biệt với tiểu thư nhà em phải không?"

Sắc mặt Tâm Tuệ trắng bợt, lúc lâu sau mới run rẩy gật đầu.

"Lam Doanh Nhược kia biết không?"

Không biết nghĩ đến điều gì, cả người Tâm Tuệ run lẩy bẩy:"Tiểu. Tiểu thư ban đầu không biết, nhưng sau này.. đại thiếu gia vẫn luôn ngăn cản việc theo đuổi tiểu thư của công tử kia, thủ đoạn.. rất. tàn nhẫn. Rồi dần dà tiểu thư cũng nhận ra. Việc tiểu thư.. dự.. dự định bỏ trốn với Lăng công tử, thật ra sợ nhất chính là. đại thiếu gia"

"Tâm Tuệ!" Thần sắc tôi lạnh đi, cơn tức giận bùng lên, "Sao ngày đó em không nói với ta sớm?" Vậy mà lại là tình yêu loạn luân đấy! Tôi cuối cùng. là bị cuốn vào một gia đình ra sao thế này?

Tâm Tuệ cả kinh, ngã từ trên ghế quỳ xuống, mặt trắng bệch như người chết, nước mắt rơi như mưa, không ngừng dập đầu, khóc thảm:"Xin lỗi! Xin lỗi tiểu thư! Em thật sự là không còn cách nào khác. Em đã đồng ý với đại thiếu gia nhất định sẽ mang người về, nếu. nếu lần này ngài trở lại mà không nhìn thấy người thì nhất định sẽ giết Lạc nhi."

Trán của cô bé lại toét ra lần thứ hai, máu tươi xuôi theo sóng mũi chảy xuống cả khuôn mặt nhưng em vẫn không chút kiêng dè, tiếp tục dập thật mạnh:"Đều là lỗi của em Tiểu thư, em sợ người không chịu theo em trở về. mới cố tình che giấu chuyện này Thật xin lỗi. Tiểu thư, người cứ trừng phạt em đi, Lạc nhi là thân nhân quan trọng nhất của em, em không thể nào không cứu thằng bé. Nhưng.. em thật sự xin lỗi người..."

Tôi hít một hơi sâu, trong lòng vẫn phát cáu lên, vẫn không cam tâm, nhưng

Tôi kéo cô bé đứng dậy rồi dùng ít nội lực đẩy về phía giường. Một chút khả năng phản kháng lại Tâm Tuệ cũng không có, chỉ có thể để tôi dẫn đến bên giường, rồi ngã ngồi thật mạnh xuống. Khuôn mặt trắng bệch giờ đã lấm lem máu tươi, cơ thể vốn gầy yếu lại càng run bần bật đến thảm.

Hé ra vẻ mặt lạnh lùng, tôi lấy vài thứ trong hòm thuốc mình đã mua vào lần dạo phố trước, mặt không đổi dùng bông thấp nước lau vết máu cho cô bé.

"Tiểu thư"

"Câm miệng!" Chẳng cần nhìn vào mắt em, tôi cất giọng băng giá, "Ta còn chưa hết giận đâu!"

Tôi vẫn như trước, mặt không biến sắc cầm máu, đắp thuốc, băng bó lại. Mãi đến khi đã xong xuôi tất cả, tôi nhìn về phía đôi mắt đỏ hoe sưng mọng của cô bé, quắc mắt nhìn chăm chăm, bảo:"Em ngoại trừ màn dập vỡ đầu thì còn có thể có gì nữa chứ? Lần nào cũng giở trò này, em không biết chán sao?"

Cô bé kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt bỗng ửng đỏ, nước mắt trượt xuống hai gò má. Tôi đã từng nhìn thấy những giọt lệ như thế của em, không phải là sợ hãi, không phải là cầu xin, mà là những giọt lệ chỉ rơi vì Tâm Lạc.

Em chợt nín khóc, cười nói:"Nhưng mà, tiểu thư, đối phó với người, một chiêu vậy là đủ rồi."

Đúng thật là chủ nào tớ nấy. Tôi đành bất đắc dĩ thở dài, duỗi một ngón tay ra lắc lắc:"Muốn ta tha thứ cho em cũng được thôi, một chén hoa chưng rượu..."

"Vâng ạ!" Tâm Tuệ lau nước mắt, đứng bật dậy, "Để em đi chuẩn bị nó cho người.."

"Tâm Tuệ," Tôi gọi Tâm Tuệ đang vừa định mở cửa, nhìn cô bé rồi nói chân thành, "Em đã từng nói xin lỗi với ta. Nay, đến phiên ta nói với em lời xin lỗi!"

"Lúc trước là do chính ta đồng ý trở về với em. Em có điều giấu diếm với ta, ta lại cho rằng không đúng. Khi phát hiện tình huống đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, ta lại nổi giận với em, đó là cái sai của ta. Vậy nên, ta xin lỗi em!"

"Tiểu thư..." Hốc mắt Tâm Tuệ đỏ lên, sau lại nhoẻn miệng cười, một nụ cười tươi vô cùng xinh đẹp, dịu giọng, "Em vẫn chưa nói với người rằng, thời gian qua ở với người thật sự rất vui, thật sự vui vẻ hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ"

"Vui vẻ sao?" Nhìn cô bé bước ra khỏi cửa, tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng, "Đứa ngốc này" Con đường phía trước tuy vẫn hiểm nguy, gian khó, mờ mịt vô cùng, nhưng giờ khắc này đây, sự ấm áp khó thốt thành lời lại dâng lên từ tận đáy lòng.

Ngã người thành hình chữ "đại" trên giường, ánh mắt tôi nhìn chăm chăm trần nhà, dòng suy nghĩ lại bay về với quá khứ xa xăm, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng nhưng lại nhuốm vị đau thương mơ hồ. Tôi lẩm bẩm trong miệng:"Cảm ơn chàng, Kì Nhiên... Cảm ơn chàng. vì đã tạo nên một Thủy Băng Y như lúc này..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.