Tiểu Ngốc Tử

Chương 7: Dưa bảo sinh khí chủ động cầu thao




Sáng sớm, khói bếp lượn lờ.

Tiểu dưa bảo gần đây tâm tình không tốt. Bởi vì, người làm mai trong thôn lại tới nữa.

Mấy ngày trước đây, bà mai tới Tiêu gia, vừa lúc gặp Tiêu gia người đang ở ăn cơm. Cơm trưa nông gia phi thường đơn giản, Trường Canh mở nắp nồi, hương khí bí đỏ xông vào mũi.

Chưng bí đỏ là món thứ hai Trường Cang học được, y dùng đũa chọc chọc dưa thịt, nhịn không được liếm liếm chiếc đũa, mới tiểu tâm cầm chén lấy ra.

Tiêu Cảnh Sơn xào món chay, chưng canh trứng, mặt trên còn rải lên một tầng phơi tiểu tôm khô làm. Hai người ngồi quanh bàn ăn cơm, nghe tiếng bên ngoài.

Bà mai đối với chưng trứng gà nuốt nước miếng, nhưng e ngại có việc tìm Cảnh Sơn, liền gọi Cảnh Sơn ra cửa.

Nguyên là trong thôn Phúc Hà coi trọng Tiêu Cảnh Sơn, làm bà mai hỏi thăm Tiêu Cảnh Sơn, hỏi hắn có nguyện ý lại cưới một môn tức phụ nhi hay không.

Phúc Hà 5 năm trước từng gả chồng, nhưng hán tử nhà hắn không bao lâu bệnh chết, hắn một người trải qua không dễ dàng.

Kia một ngày, phúc hà chính mình ở bờ sông gánh nước, suýt nữa liền người rơi vào sông, vừa vặn Tiêu Cảnh Sơn đi ngang qua cứu một tay.

Tiêu Cảnh Sơn thấy Phúc Hà không có việc gì nên không nhiều lời, mang hai xô nước về nhà cho Trường Canh rửa chân. (Gánh nước cho vợ rửa chân, anh chồng của năm=)))

Tiêu Cảnh Sơn vô tâm vô tình, Phúc Hà lại nhớ thương hắn.

Phúc Hà buổi tối vừa phùng giày vừa nghĩ, gia cảnh Tiêu Cảnh Sơn bình thường, không lâu trước đây còn cưới Diệp Trường Canh này tiểu ngốc tử.

Tiểu ngốc tử nơi nào sẽ quản gia(lo chuyện nhà~), nơi nào sẽ săn sóc người, không gây phiền toái cho Cảnh Sơn là không tồi. Hắn không sinh oa nhi, bộ dạng cũng không kém. Nếu Cảnh Sơn gật đầu, hắn đương nhiên nguyện ý cấp Tiêu gia làm tiểu(vợ bé~).

Dù sao Diệp Trường Canh đầu óc ngốc, hắn vào cửa lúc, khẳng định là hắn quản gia, ngày cũng sẽ rực rỡ, cũng thực dễ dàng.

Ai bảo Tiêu Cảnh Sơn sinh đến anh tuấn cao tráng, mũi lại cao ngất, phía dưới khẳng định lại dài lại thô, thao huyệt khẳng định rất lợi hại.

Đã lâu chưa bị hán tử yêu thương Phúc Hà không khỏi kẹp chặt hai chân, huyệt đều bắt đầu ươn ướt.

Bà mai thu Phúc Hà năm cái trứng gà, da mặt dày cùng Tiêu Cảnh Sơn đề ra chuyện này, lời còn chưa dứt, Tiêu Cảnh Sơn sắc mặt đều thay đổi, ánh mắt thanh lãnh, quyết đoán từ chối, nói hắn đời này chỉ cần Trường Canh một người, còn đem bà mai đưa ra cửa.

Hoàng môi công chưa từ bỏ ý định, liên tiếp mấy ngày tới cửa bái phỏng, trong thôn cũng bắt đầu xuất hiện tin đồn nhảm nhí, tiểu dưa bảo cũng nghe tới một ít.

Buổi tối hai người ngâm chân, tiểu ngốc tử rũ khóe môi, sờ mó góc áo, như suy tư cái gì. Y tuy rằng ngốc, nhưng rất nhiều chuyện trong lòng đều minh bạch, mấy ngày nay ra cửa chơi, nhóm a di đều lại đây hỏi y, Cảnh Sơn có phải hay không muốn cưới phúc hà.

Rửa xong chân y ngoan ngoãn cầm khăn muốn giúp Cảnh Sơn lau.

Cảnh Sơn thu hồi chân, có chút buồn cười:

"Thế nào đột nhiên muốn giúp ta lau chân?" Chẳng lẽ là ở bên ngoài gây ra họa?

"Ngươi là phu quân ta, ta muốn quan tâm ngươi."

Tiểu ngốc tử khó được không có nói lắp, đem chân Cảnh Sơn lau đến sạch sẽ, còn lại gần ngửi ngửi, giống một con tiểu hoàng cẩu.

Cảnh sơn sờ sờ hắn vành tai, thanh âm có chút nghẹn ngào:

"Ngươi hôm nay tựa hồ tâm tình không được tốt, buổi tối đều không ăn thịt."

Tiểu ngốc tử không thèm thịt khẳng định là tâm tình không tốt.

Trường Canh nghe Cảnh Sơn nghẹn ngào nói, trong lòng nhưng đau.

Đã nhiều ngày Cảnh Sơn thường xuyên vào núi, lại phải làm cơm, thực sự vất vả. Y bông tóc chui vào đệm chăn, nhắm hai mắt:

"Trường Canh buồn ngủ, Trường Canh buồn ngủ."

"Thế nào, bị người khi dễ, vẫn là giận ta."

Cảnh Sơn đưa tay xoa xoa lưng y, hôn thái dương y:

"Trường Canh của ta, rốt cuộc làm sao vậy."

Tưởng tượng đến Cảnh Sơn muốn cưới người khác, tiểu ngốc tử khóe miệng mấp máy, không hé răng.

Tiêu Cảnh Sơn ôn nhu hôn thái thương, chóp mũi, thực ôn nhu thực mềm nhẹ:

"Tiểu dưa bảo là thế nào, không phản ứng ta."

Trường Canh rốt cuộc nhịn không được, hỏi hắn:

"Ngươi, ngươi có phải hay không lại muốn cưới tức phụ?"

Y đều nghe những người khác nói, nói y trì độn về sau sẽ là trói buộc của Tiêu Cảnh Sơn, không bằng lại cưới Phúc Hà, trong nhà còn có người quản gia(quản việc nhà~) giúp đỡ.

Vừa dứt lời, yết hầu ức chế không được khóc nức nở, cuối cùng âm tiết tất cả đều nhuộm dần trong nước mắt. Y khụt khịt:

"Trường Canh sẽ, sẽ biến thông minh, không ngu ngốc. Sẽ, sẽ thông minh."

Tiêu Cảnh Sơn rốt cuộc hiểu chuyện, này ngốc tử khẳng định nghe người khác nói hươu nói vượn, bất đắc dĩ nói:

"Ngươi chính là tiểu ngốc tử, còn có thể thế nào biến thông minh."

"Trường Canh không phải, không phải tiểu ngốc tử!"

Diệp Trường Cang sinh khí, lần đầu tiên thống hận chính mình trì độn.

Ban đầu bị người kêu thành ngốc tử, không nóng không bực, hiện giờ tưởng tượng đến chính mình ngốc, y liền hận không thể gõ đầu chính mình, làm cho chính mình trở nên thông minh. Sẽ cần kiệm quản gia, sẽ làm rất nhiều giày tất, sẽ nấu rất nhiều đồ ăn, y không nghĩ liên lụy Cảnh Sơn.

"Có phải nghe người khác nói hươu nói vượn hay không?"

Tiêu Cảnh Sơn niết lỗ tai y, chậm rãi giơ lên khóe môi:

"Ta đã có ngươi, sẽ không cưới người khác. Ta chỉ thích tiểu ngốc tử, ngây ngây ngô ngô, ta cũng thích."

Trong phòng yên tĩnh. Trường Canh có chút ngạc nhiên, nửa ngày mới vùi đầu vào trong lòng Cảnh Sơn:

"Ngươi thích tiểu ngốc tử, ta, ta chính là tiểu ngốc tử. Ta là ngốc tử, ngốc tử ngốc."

Trường Canh vươn ngón út, miệng hồng hồng:

"Kia muốn câu đầu ngón tay(móc ngoéo~), ngươi nếu là cưới người khác, chính là tiểu cẩu, cả đời không thể ăn thịt."

"Hảo hảo hảo."

Cảnh Sơn câu lấy ngón tay út của y, ôn nhu ôm Trường Canh:

"Ta chỉ cùng ngươi sinh hoạt, chỉ thương ngươi."

Lại như nghĩ tới cái gì, hắn ý xấu mà liếm ngón út Trường Canh, âm thanh trầm thấp:

"Ta cũng chỉ thao tiểu huyệt nhi Trường Canh."

Hắn duỗi tay sờ lên mông thịt Trường Canh:

"Tiểu huyệt nhi chỉ có thể để cho ta tới sờ, chỉ có phu quân mới có thể sờ huyệt ngươi, không thể làm những người khác chạm vào, hiểu sao?"

Trường Canh ngoan ngoãn gật đầu. Y tuy ngốc, nhưng cũng là sẽ xem người sắc mặt, lúc này nghe hiểu ý tứ Cảnh Sơn, đỏ mặt nói:

"Trường Canh đêm nay tẩy mông, tẩy đến, thực sạch sẽ."

"đầu v* ngươi chỉ có thể ta tới hút, tiểu huyệt ngươi chỉ có thể ta tới thao, đã biết sao?"

Tiêu Cảnh Sơn hôn hôn cổ mềm thịt, hai tay vói vào quần, dùng sức xoa mông thịt.

Trường Canh bị xoa đến thân mình đều mềm, hậu huyệt bắt đầu động tình chảy nước. Khớp xương ngón tay đột nhiên cắm vào huyệt khẩu, không ngừng đâm vào rút ra xoay tròn, quấy loạn không ngừng, nhanh chóng khuếch trương. Hai ngón tay hơi hơi kéo duỗi, cúc khẩu lộ ra lỗ nhỏ hồng nhuận, dâm thuỷ ra bên ngoài.

"Trường Canh, huyệt nhi ngươi càng ngày càng sẽ chảy nước."

Cảnh Sơn rút ra ngón tay, đối mặt cửa huyệt ba ba hôn mấy cái.

Đầu lưỡi quét lộng dâm thuỷ, liếm nếp gấp, há miệng một hút, hút ra không ít nước. Hậu huyệt tê tê dại dại, sướng đến Trường Canh lãng kêu một tiếng, dâm dịch cuồn cuộn không ngừng chaye ra ngoài.

"Muốn cắm, cắm cắm."

Trường Canh nhịn không được, thúc giục Cảnh Sơn.

Cảnh Sơn đỡ dương v*t cương cứng, cắm vào huyệt. Hậu huyệt toan ngứa lập tức bị nhục bổng thô to lấp đầy, cắm tràng đạo tràn đầy. Nếp uốn hoàn toàn bị đỉnh khai, gân xanh hành thân cọ xát nhục huyệt, Trường Canh bám Cảnh Sơn, sống lưng tê dại.

Cảnh Sơn ôm vòng eo mềm mại, làm y thân mình treo không, hùng(gấu~) eo nhanh chóng đĩnh động, đâm mông trắng nõn thành hồng nhuận, tiếng vang thao huyệt không ngừng.

Tay phải cũng không nhàn rỗi, nắm đầu v* bên phải đến sưng đỏ, lại đi khi dễ bên trái, đem hai viên nãi thịt vuốt ve lôi kéo, mới hàm vào miệng, ăn đếnrung động.

"Ân...... Cứng quá...... côn th*t cứng quá......"

Trường Canh bị thao đong đưa không ngừng, tiểu côn th*t dựng đứng thẳng tắp, tràng đạo chặt chẽ bị đè ép, như khai khẩn đất hoang, lực đạo lớn như muốn thao xuyên y. Thao đến huyệt khẩu trở lại tùng lại lớn, tinh dịch dâm thuỷ ngăn không được, chỉ có thể bị nam nhân cắm vung vẩy, cắm đến ướt át.

"Trường Canh, huyệt nhi ngươi thực nhiều nước."

Cảnh Sơn một bên thao y, một bên dùng lời thô tục kích thích y:

"Huyệt nhi thực lợi hại, vẫn luôn phun thủy, về sau ta đều không cần đi bờ sông gánh nước, dùng nước huyệt ngươi là được."

Thao đến một nửa, ngại tư thế này thao không đến nơi sâu nhất, lại lật thân mình Trường Canh qua, làm y dẩu mông, hung hăng cắm vào.

Đại côn th*t ở tràng đạo nghiền ép, thao đến vách tường như nổi lửa, vừa đau vừa sướng, bụng Trường Canh đều nhô lên, theo phân thân đâm vào rút ra lúc lên lúc xuống, y chịu không nổi khóc xin tha:

"Đau, đau, ngươi chậm một chút...... Điểm chậm một chút......"

Y bị thao cả người bủn rủn, đùi cũng bị nâng lên, toàn bộ hậu huyệt bị trừu sáp, tao thủy phun ra, lộng ướt hắc mao(lông~) Cảnh Sơn.

Hắc mao sáng lấp lánh, tất cả đều là d*m thủy Trường Canh, thịt huyệt bị thao mở ra, hỗn độn một mảnh. Huyệt khẩu bị gậy th*t căng lớn, quy đầu mãnh đâm, một chút tiếp theo một chút, nhắm thẳng nơi sâu nhất trừu động, đỉnh đến Trường Canh ai nha nha gọi bậy.

Hai người dùng tư thế này thao thực lâu, âm thanh thân thể va chạm lớn đến dọa người, tiểu côn th*t Trường Canh sưng to run lên bắn ra tinh dịch, nhục huyệt cũng nhanh chóng co rút lại, phì nhuận chảy nước gắt gao xoắn cự căn. Theo Cảnh Sơn dùng sức đâm vào rút ra vài cái, côn th*t chôn sâu trong nhục huyệt, trở nên càng thêm thô cứng, tinh dịch như suối toàn bộ phun vào tràng đạo sưng đỏ.

"Trường Canh, không, không được......"

Cả người Trường Canh xụi lơ, quần áo trên người loạn đến không thể tưởng tượng, đệm giường dưới thân đều ướt một nửa. Nhục bổng chôn trong tiểu huyệt không rút ra, Cảnh Sơn hưởng thụ huyệt khẩu run rẩy mấp máy đè ép. Nhìn tiểu bộ dáng Trường Canh bị thao hồn vía lên mây, phân thân lại hơi hơi ngạnh lên, hắn liếm khóe môi, lật thân y qua, một lần nữa nhét vào huyệt, ôm y ra sân.

"A a a...... Hảo sâu...... Cứng quá......"

Tư thế này có thể thao đến càng sâu, Trường Xanh chịu không nổi lắc đầu thét chói tai:

"Không cần ở bên ngoài, xấu hổ, xấu hổ xấu hổ......"

Tiểu huyệt bị nhục côn đỉnh khai hướng chỗ càng sâu thao lộng, bụng tràn ngập tinh dịch thành tiểu núi.

Cảnh Sơn ôm lấy y đi tới vại nước, hít sâu một hơi, hông hướng về phía trước đĩnh động, thao tiểu huyệt lại ướt lại mềm:

"Ngày mai ta không đi gánh nước, chỉ dùng nước huyệt ngươi phun ra."

Hắn vừa nói vừa ôm eo Trường Canh, quy đầu đẩy ra thịt huyệt, như muốn cắm thủng, thanh âm "Bạch bạch bạch" vang toàn bộ sân, nếu giờ phút này có hương thân lại đây, khẳng định có thể nghe được, còn có thể nghe được Trường Canh lãng kêu xin tha.

Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Sơn đột nhiên phát lực, mở hai chân Trường Canh càng lớn, cự vật từng chút dùng sức trừu động, thao thịt huyệt sưng đỏ thao ra lại đi vào.

"A...... Thí mắt...... Thật thoải mái......"

Trường Canh lúc này bị thao đến không sợ xấu hổ, bên tai tất cả đều là tiếng thao huyệt. Cảnh Sơn dùng sức, cuồng trừu mãnh cắm. Nhục bổng ở nhuận huyệt ướt át thất tiến thất xuất, dâm thuỷ toàn phun vào vại nước.

Hoan ái kịch liệt khiến huyệt tiểu ngốc tử phun nước liên tục, lãng tiếng như tiểu miêu, cào đến Cảnh Sơn tâm ngứa khó nhịn, hai tay ôm chặt đùi thẳng, dùng sức cắm, hung hăng nghiền ép, hậu huyệt run rẩy mấp máy, sắp phun nước!

Phân thân bỗng nhiên run lên, Trường Canh đau xót bụng đều run, huyệt khẩu run rẩy co rút, một đạo bọt nước từ bên trong phun ra, toàn bộ vào vại nước.

"Nước thực nhiều, ngày mai liền dùng tao thủy ngươi nấu cơm."

Cảnh Sơn hôn hôn cổ t, lại đem thao vào dâm huyệt không ngừng tích thủy.

Mãnh liệt hoan ái làm Trường Canh ù tai hoa mắt, cả người không còn cảm giác, chỉ có thể dùng cúc huyệt cảm nhận gậy th*t lần thứ hai đâm vào. Huyệt khẩu vừa phun triều gắt gao co rút hàm chứa nhục bổng, như luyến tiếc dương v*t rời đi, theo động tác đâm chọc trở nên kiều mị mềm mại. Hành thân cắm đến tiểu huyệt dâm thuỷ văng khắp nơi.

Không biết hai người làm bao lâu, sau huyệt dùng sức co rút lại, cư căn chôn ở nơi sâu trong tràng đạo, lần thứ hai bắn ra tinh dịch, phun ra trong nhục động

"A a a a...... Đau quá, thí mắt đau."

Trường Canh lãng kêu, hai chân phát run, dâm thuỷ từ khe hở chảy ra. Mắt nhìn ngốc tử sắp hôn mê, Cảnh Sơn ôm y về phòng, lần nữa đại khai thao huyệt, tư thế hoan ái cũng không biết thay đổi nhiều bao nhiêu, làm cho ngốc tử chịu không nổi nhất trên giường, Cảnh Sơn mới vùi côn th*t vào huyệt nhi, cùng y giao cổ đi vào giấc ngủ.

Thao đến tàn nhẫn, tiểu dưa bảo cũng đã quên nguyên do sinh khí.

Quản hắn cái gì Phúc Hà, hắn Tiêu Cảnh Sơn đời này chỉ biết cưới Trường Canh một người, túng(nghèo~) bọn họ cần cù lao động, cũng không có hắn Trường Canh làm cho người ta thích. Trường Canh của hắn, cho dù cáu kỉnh càn quấy không nói lý, cũng là có hương vị đáng yêu ở bên trong.

Tiêu Cảnh Sơn hôn hôn vành tai Trường Canh, siết chặt cánh tay:

"Trường Canh ngốc, ta sẽ bồi ngươi, thẳng đến bạc đầu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.