Tiểu Mỹ Nữ

Chương 5




Trợ lý có cảm giác mình đem thời gian tính sai rồi.

Vốn dĩ ban đầu nói với Phó Tinh Thần là hai hội nghị kết thúc đại khái hơn 6 giờ, kết quả lúc này mới kết thúc một hội nghĩ, đã qua sáu giờ tối.

Trong phòng hội nghị đang bàn luận gay gắt về vấn đề tiêu thụ,một phút đồng hồ cũng không để yên, toàn bộ công ty người nào người nấy đều phải tăng ca.

Trợ lý ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, không biết có nên hay không đánh thức vị tiểu thư kia.

Trên đường đi,cô pha cho Giang Tổng một ly cà phê đem vào phòng hội nghị, trong phòng quá mức yên tĩnh, trợ lý làm trong nghề đã gần mười năm, biết cách nhìn mặt đoán ý, rất nhanh liền hiểu ra,vị Giang tổng đang cùng cấp dưới thảo luận đến độ giương cung bạt kiếm.

Giang Dạ được tu dưỡng tốt, tuy rằng nhìn ra được tâm tình không tốt, nhưng vẫn hướng tới cô nói lời “Cảm ơn”.

Ra khỏi hội nghị, trợ lý không dám do dự, đẩy cửa phòng nghỉ, Phó Tinh Thần còn chưa tỉnh, nửa người trên có khuynh hướng ngã xuống, may mắn được cô nhanh chân tới đỡ mới không úp mặt xuống nền.

“Phó tiểu thư?”

Phó Tinh Thần lần này hoàn toàn bị dọa tỉnh, cô duỗi tay đè ấn đường, đáy mắt dựng lên một tầng hơi nước mỏng: “Xin lỗi”

“Không sao” trợ lý đỡ cô ngồi dậy, xin lỗi nói: “Phó tiểu thư, Giang tổng hiện tại còn đang họp, nếu không cô cứ về trước đi, chờ Giang tổng giải quyết hết việc rồi lại định thời gian.”

Bên ngoài sắc trời đã tối, Phó Tinh Thần nhìn thời gian, 7 giờ.

Cô ngủ gần hai tiếng.

Phó Tinh Thần cũng cảm thấy ngượng ngùng khó xử, gật đầu, nghiêng người cầm lấy túi xách cùng di động, lúc này vừa muốn đứng dậy, cửa phòng họp dày nặng đột nhiên bị mở ra.

Bên trong có mấy người bước ra, Giang Dạ là người cuối cùng đi ra.

Đi bên cạnh là ba bốn người đàn ông, luôn cùng anh nói chuyện, Giang Dạ nhìn về phía trước, thấy được phía đối diện là Phó Tinh Thần.

Bước chân của anh hơi dừng lại, giơ tay chắn một chút, ngữ khí lãnh đạm mà xa cách: “Vương đổng đi thong thả.”

Nửa phút sau, Vương đổng rời đi, Giang Dạ nhấc chân đi tới.

Trợ lý có chút chột dạ: “Giang, giang tổng……”

Giang Dạ yên lặng không đáp, chỉ hướng về phía phòng nghỉ bước tới, anh ý bảo trợ lý trước tiên đi ra ngoài, sau đó mới hạ mi hỏi: “Chờ tôi?”

Mặt Phó Tinh Thần là mặt kiểu trứng ngỗng, cổ điển lại nhu hòa, bởi vì vừa tỉnh ngủ, hốc mắt có chút phiếm hồng, như mới khóc xong, cô chớp chớp mắt, nhìn thẳng về phía anh, hỏi một câu: “Giang tiên sinh, anh có mấy chiếc xe giống nhau?”

Giang Dạ tựa hồ bị câu hỏi của cô chọc cười“Bảy tám chiếc đi, như thế nào?”

Phó Tinh Thần: “……"

Có bệnh.

Cô không dám nói, chuyển đề tài: " Lần trước tôi có đụng phải một chiếc xe của Giang Tổng.”

“Chỉ có cái này?”

“Còn có……Quần áo của anh bị tôi làm dơ.”

Mười phút sau, Hán Giang tòa B lầu một trong quán cà phê.

Phó Tinh Thần cùng Giang Dạ ngồi đối diện nhau,Giang Dạ nhìn qua thực đơn, sau đó đưa mắt nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?”

Thời điểm Giang Dạ nói chuyện, giọng điệu mang theo chút mệt mỏi, Phó Tinh Thần nhớ tới vừa rồi ở trên mạng tìm tòi tên“Giang Dạ”, một điểm tin tức cũng không tìm ra được.

Đều là thương nhân nhưng Hoắc Cận Sơ cùng Hoắc Chấn Hành chỉ cần lên mạng search có thể tìm ra một đống tin tức, chỉ có anh ta,trống rỗng một mảnh, trừ bỏ cái tên cùng tài sản đang sở hữu cái gì cũng không có.

Bối cảnh quá sâu.

Phó Tinh Thần không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng, cả buổi chiều không ăn cái gì, bụng có chút đói,cô cũng không làm ra vẻ mà từ chối, thuận miệng nói với người phục vụ bên cạnh: “Tùy tiện đi.”

Cô về ăn uống đặc biệt không kén chọn, chỉ có chút thiên vị đồ ăn Trung Quốc.

Người phục vụ nhanh tay mang lên mấy phần điểm tâm ngọt, Phó Tinh Thần ăn một miếng, vị ngọt mang theo một chút chua xót, cô liền đem chiếc muỗng bỏ xuống, mở miệng: “Giang tiên sinh, xin lỗi đã đụng phải xe anh, phương diện bồi thường tôi sẽ cố gắng làm anh bằng lòng.”

“Tôi cho rằng phó tiểu thư đối với thân thể cùng con người của tôi cảm thấy hứng thú hơn.”

Giang Dạ cong khóe môi, lời nói ra đầy ngả ngớn, nhưng được anh nói ra với vẻ cực kỳ đứng đắn

“Giang tiên sinh,” Phó Tinh Thần nhíu mày, trong đầu đang giải thích ý tứ câu nói kia, cô mất tự nhiên mà nghiêng nghiêng đầu, thanh âm hạ thấp: “Tôi biết bồi thường cũng vô dụng,quần áo anh đang mặc được thiết kể cả một năm "

Thời gian một năm này, cô có thể chụp hai bộ quảng cáo, đồng thời Giang Dạ có thể đàm phán được trăm cái hợp đồng.

Chỉ vì bộ quần áo liền khiến cho vấn đề trở nên khó khăn, Phó Tinh Thần nâng cao giọng, đề nghị nói: “Nếu Giang tiên sinh không ngại, tôi có thể bồi thường gấp đôi.”

“Nếu tôi để ý?” Giang Dạ dừng lại hai giây, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, “Phó tiểu thư, tôi không thiếu tiền.”

Phó Tinh Thần nhất thời á khẩu..

Giang Dạ: " Dấu môi trên áo bị mẹ tôi nhìn thấy, liền cho rằng tôi bên ngoài làm loạn, nên đã an bài cho tôi đi xem mắt.”

Đề tài rõ ràng thay đổi quá nhanh

Phó Tinh Thần không biết những lời Giang Dạ nói với cô có dụng ý gì, nhưng cũng biết không có khả năng chỉ nói cho cô nghe.

Trầm mặc một lát, Phó Tinh Thần dứt khoát đem lời nói đẩy ra: “Vậy Giang tiên sinh muốn thế nào?"

“Làm bạn gái tôi nửa ngày, giúp tôi ứng phó với đối tượng xem mắt.”

Giang Dạ nói chuyện luôn ngắn gọn, tựa hồ nói nhiều một chữ liền cảm thấy lãng phí.

Phó Tinh Thần sửng sốt một chút, phản ứng lại mới biết anh ta nói giỡn.

Trong thành phố này,người muốn làm bạn gái anh ta chất đống, còn là loại miễn phí không cần hồi đáp, cần gì tìm người gây sự là cô đây?

“Tôi nghĩ tâm tình Giang tiên sinh hôm nay không tốt, không thích hợp bàn chuyện, chúng ta vẫn là hôm nào bàn lại……”

Phó Tinh Thần cắn môi dưới, cầm di động đứng dậy định đi.

Giang Dạ cũng không ngăn cản cô, chỉ nhẹ nhàng buông ra vài lời: “Nghe nói bằng lái của phó tiểu thư đã bị thu hồi và tiêu huỷ.”

Phó Tinh Thần vốn dĩ định đi, nhưng sau lưng giống như có bàn tay đem cô túm trở về.

Cô nhiếu mày “Anh uy hiếp tôi?”

Giang Dạ nhàn nhạt trả lời: “Không có.”

Không có cái rắm!

“Nửa ngày, thanh toán xong thế nào?”

Đầu Phó Tinh Thần lắc lư không ngừng, trong lòng một mặt không muốn dính dáng tí xíu quan hệ nào với người này, một mặt ở bên kêu gào " Thanh toán xong liền chạy”.

Cô hơi rũ mắt, trong lòng còn đang rối rắm, Giang Dạ đột nhiên đưa di động tới, màn hình còn đang sáng, phía trên tiêu đề rõ rành mạch ——

【《 Luật an toàn giao thông 》 Điều thứ 90 quy định: Chưa lấy được giấy phép lái xe hoặc giấy phép lái xe bị thu hồi và tiêu hủy hoặc giấy phép bị tạm giữ,nếu sử dụng phương tiện giao thông phát hiện được sẽ xử phạt tại chỗ từ hai trăm đến hai ngàn,có thể tạm giam mười lăm đến hai mươi ngày 】

Người này……

Phó Tinh Thần cảm thấy chính mình đủ ủy khuất, nói như thế nào đều là chính mình đuối lý, suy nghĩ một lúc lâu, dứt khoát cắn chặt răng đáp ứng, sắc mặt cô không được tốt, cả khuôn mặt nhăn lại đem điện thoại trả về.

Giang Dạ không tiếp, “Số di động.”

“……”

Phó Tinh Thần đá vào chân anh một cái.

Tuổi càng lớn, liền khó kiềm chế được xúc động.

Phó Tinh Thần ra khỏi quán cà phê còn tức giận, nhấc chân hung hăng đá vào thùng rác bên cạnh.

Trong quán cà phê, Phó Tinh Thần vừa mới ra khỏi cửa, Đường Mộ Bạch từ sau lưng ngồi xuống chỗ của cô.

Anh ta nhìn cái đĩa trước mặt chỉ thiếu một góc đồ ngọt, cười ý vị thâm trường: “Phó tiểu thư giống như không quá thích.”

Giang Dạ không nói chuyện, tay phải vừa mới cầm ly rượu, Đường Mộ Bạch liền cướp lấy, ánh mắt hướng về người phục vụ: “Đem ly rượu này cất xuống, dạ dày Tam thiếu không tốt, về sau nhớ kỹ đừng cho Tam thiếu uống rượu.”

“…… Là.”

“Tiểu bạch ——” Giang Dạ nhíu mày, nhưng không ngăn cản người phụ vụ nhận ly rượu mang đi.

Đường Mộ Bạch thay đổi cái đề tài: “Trong công ty,đám đồ cổ kia có phải hay không bắt đầu sinh sự?”

Tin tức tới tai anh ta thật nhanh.

Giang Dạ cười một chút, đáy mắt dựng lên vẻ lạnh lẽo: “Mấy người trong công ty một hai muốn xây dựng công trình kia, trình tự còn chưa xong hết, trong đầu chỉ nghĩ đến tiền.”

“Anh không đồng ý?”

“Như thế nào lại không đồng ý?” Đôi mắt Giang Dạ híp lại, ánh mắt nặng nề: “Vấn đề xảy ra,ai xuống đài.”

Đường Mộ Bạch chỉ chỉ ngón tay lên mặt bàn, “Chỉ cần có tiền, cái gì đều có thể?”

Giang Dạ: “Giang Úc Nam cuối tuần tới Tây Thành.”

Tây thành là một trong bốn thành phố lớn,nằm ở vùng duyên hải, gần thủ đổ.

Thị trưởng trước làm việc thất trách gây ra rắc rối lớn, không cần nói cũng biết, thị trưởng mới nhận chức khẳng định sẽ toàn tâm toàn ý với Tây Thành.

Đường Mộ Bạch tiếc hận cho nhóm đồ cổ một giây đồng hồ, sau đó đổi đề tài: “ Việc của Phó Tinh Thần sao rồi?”

Anh ta giơ tay lau khóe môi, đem đĩa bánh ngọt đẩy về phí Giang Dự: “Tiểu cô nương kia lớn lên xinh đẹp như vậy, anh cũng tính kế được?"

Ý chỉ bằng lái xe của Phó Tinh Thần ai thu hồi và tiêu hủy.

Giang Dạ nhướng mày, không giải thích, chỉ cắt khối bánh ngọt bỏ vào trong miệng nếm thử.

Quả nhiên, Đường Mộ Bạch nhắc nhở nói: “Cậu không lẽ đã quên bằng lái xe là ai thu hồi và tiêu huỷ?”

“Không quên” Giang Dạ nhấp môi, sau đó lấy điếu thuốc ra châm “Không phải cậu là người thu hồi và tiêu huỷ sao?”

Đường Mộ Bạch cảm thấy hắn như tự lấy đá đập chân mình

Anh ta cười nhạt một tiếng, nhìn điếu thuốc trong tay Giang Dạ, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, ngược lại hỏi anh: “Tam ca, anh đoán xem trong sách cổ A ngộ, Nam cô nương nói với A ngộ câu gì?”

Giang Dạ giương mắt nhìn qua, mắt hai mí thâm thúy đẹp kinh người “Nói cái gì?”

Đường Mộ Bạch: " Hút thuốc nhiều sẽ làm cho tính cách lãnh đạm”

Giang Dạ: “……”

Đường Mộ Bạch cười cười, giọng nói pha lẫn ý cười: “Nhưng không sao, tính cách lãnh đạm thì vẫn sài được.”

Giang Dạ: “Lăn mẹ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.