Phó Tinh Thần không tự giác mà nhấp môi dưới.
Ánh mắt anh sáng quắc, như muốn đốt lửa ở trên môi cô.
Phó Tinh Thần giơ tay chắn miệng, nhìn rõ được ý tứ của anh, mặt vẫn luôn hồng từ cằm tới trán, "Anh đừng xằng bậy......"
Mặt cô lớn bằng bàn tay, trắng nõn lại tinh xảo, bị tay chắn một chút, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước.
Giang Dạ nâng đôi mắt, sau đó một tay đem tay Phó Tinh Thần bỏ xuống dưới, cúi đầu hôn lên.
Phó Tinh Thần bị anh đẩy lui về phía sau vài bước, sau đó thân mình đột ngột nhẹ bẫng, bị anh ôm tới trên bàn, đáy mắt Giang Dạ là những ngôi sao nhỏ, môi từ khóe miệng Phó Tinh Thần chuyển qua vành tai, "Buổi chiều anh đi công tác."
Cách trong chốc lát, Phó Tinh Thần mới "Ừ" một tiếng.
Lại nửa phút qua đi, Phó Tinh Thần cảm thấy không rất hay lắm, lại hỏi nhiều một câu: "Đi bao lâu vậy?"
"Một tuần."
Phó Tinh Thần không trả lời, tay Giang Dạ buộc chặt: "Cho nên tính toánđem nụ hôn trong một tuần này giải quyết hết trong hôm nay."
"......"
Tay Giang Dạ còn tính quy củ, nhưng miệng vẫn dọc theo đường cổ cong cong của cô đi xuống mà đốt lửa, đôi tay Phó Tinh Thần nắm lấy cạnh bàn, sáng sớm đã gặp phải một đốm lửa.
Cô đẩy Giang Dạ một chút: "Anh nên đến công ty."
Từ cuộc điện thoại lỡ dở khi nãy, khẳng định Giang Dạ còn chưa bàn giao hết công việc.
Quả nhiên, động tác người đàn ông dừng một chút.
Phó Tinh Thần còn chưa kịp nói may mắn, nút áo sơ mi đã bị anh mở ra.
Nụ hôn còn tiếp tục đi xuống, Phó Tinh Thần nhẹ nhàng mà "A~" một tiếng, như mèo kêu, đầu nóng cô lên, sau đó nghe được Giang Dạ cười một tiếng: "Hiện tại có bao nhiêu thích anh?"
Hô hấp Phó Tinh Thần ngừng lại, hít thật sâu vào một hơi, không chính diện trả lời: "Nếu anh không hành hạ tay của em, em sẽ càng thích anh."
Anh không nói chuyện, tay vòng đến sau lưng cô, sau ba giây đã đem nút gài nội y mở ra, giây tiếp theo, cô bị anh đẩy ngã ở trên bàn.
Nhiệt độ buổi sáng cũng không là tính cao, huống chi mấy ngày nay thời tiết bắt đầu âm u, thoạt nhìn như có trận mưa lớn.
Phó Tinh Thần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy không trung, ngay sau đó, là mặt Giang Dạ, cô cọ cọ một chút, thanh âm có chút suyễn, lại có chút câu người: "Giang Dạ, anh còn như vậy công ty có khả năng đóng cửa mất thôi."
"Đóng cửa cũng nuôi được em."
"......"
Lúc này hỏi, thật đúng là chọn lúc tật xấu của anh ra tới.
Phó Tinh Thần không nói nữa, Giang Dạ cũng không tiếp tục động tác, tiếng hít thở của anh ở bên tai cô, sau đó ở trên vai nhẹ nhàng mà cắn vài cái.
Đầu Phó Tinh Thần nâng lên một chút, sau đó mới mở miệng nói: "Ngôi sao kia là khi còn nhỏ, ba em xăm lên, khi đó em còn nhỏ, cho nên rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ ràng lắm. Sau lần ba mẹ ly hôn, mẹ em không muốn nhắc tới người này, em liền không hỏi."
Trước kia tên cô gọi "Hứa tinh", một chữ cái độc nhất "Tinh", cứ như vậy, có thể nghĩ ra nguyên nhân của hình xăm này.
Cổ áo Phó Tinh Thần chạy đến vòng eo, gió lạnh thổi tới, trên da thịt xkk đều nổi lên một tầng da gà.
Giang Dạ chú ý tới người dưới thân run rẩy một chút, anh thở nhẹ, duỗi tay đem nút thắt áo cô gài lại.
"Có việc gì gọi điện thoại cho anh."
"Ừ."
"Tìm không thấy anh, liền trực tiếp gọi cho mẹ anh hoặc là tiểu Bạch."
...... Gọi cho Cố Niên?
Cô cũng không dám.
Nhưng Phó Tinh Thần cũng không phản bác, đặc biệt nghe lời mà "Ừ" một tiếng, sau đó ngẩng đầu ở khóe miệng anh khẽ hôn một cái: "Em không phải trẻ ba tuổi."
Giang Dạ cười khẽ, đem cô từ trên bàn kéo lên, "Tốt nhất đừng gọi cho anh."
Phó Tinh Thần ngẩng đầu.
Bước chân Giang Dạ không dừng lại, thậm chí đầu cũng chưa quay: " Anh sợ anh nhớ em quá sẽ đặt vé máy bay quay lại đây tìm em."
Phó Tinh Thần cong khóe miệng cười cười, trong miệng như ngậm một viên đường, vẫn luôn theo giọng nói của anh ngọt tới rồi trong lòng.
Phim mới của Trì Minh sẽ chính thức khởi động vào ba ngày sau, Phó Tinh Thần lại không có việc gì, cho nên từ khách sạn đi ra, đến ba ngày sau, Phó Tinh Thần trên cơ bản đều nhàn đến nhàm chán.
Buổi chiều cô đi đến văn phòng của Mạc Văn Ngữ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Mạc Văn Ngữ mới thở dài: "Ngày hôm qua dì Phó hỏi tớ, cậu ở bên nhau với ai."
Cô cùng Phó Tinh Thần có một loại ăn ý, giúp đối phương đánh yểm trợ chưa bao giờ thất thủ, đương nhiên đây là trước kia.
Ngữ khí Mạc Văn Ngữ có chút buồn bực, tràn ngập sự thất bại khi sự tình bại lộ.
Phó Tinh Thần gật gật đầu: "Mẹ tớ đã nói qua."
Mạc Văn Ngữ giương mắt nhìn cô, "Cho nên cậu ở với ai?"
Phó Tinh Thần cười tủm tỉm: "Giang Dạ."
Mạc Văn Ngữ nửa ngày không có phản ứng, cô nàng không thể tin được.
"Các ngươi......"
Biểu tình Mạc Văn Ngữ thay đổi bất thường, nháy mắt từ rồi rối rắm thành tò mò cùng hưng phấn, Phó Tinh Thần theo bản năng che người lại, "Cái gì cũng không phát sinh."
Không phát sinh mới là lạ.
Mạc Văn Ngữ không nghi tính chân thật của lời này, cô nàng vỗ vỗ bả vai Phó Tinh Thần: "Không cần nóng lòng, càng đồ tốt, càng làm sai."
Phó Tinh Thần: "......"
Chẳng lẽ nơi nào của cô biểu hiện sự thất vọng cùng sốt ruột...... Cho nên khiến Mạc Văn Ngữ hiểu lầm?
Sốt ruột...... Rõ ràng là Giang Dạ!
Biểu tìnhPhó Tinh Thần cứng đờ, cô có chút mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, sau đó nghe được Mạc Văn Ngữ dời đề tài: "Vừa rồi cậu vẫn luôn nhìn lòng bàn tay đến xuất thần, làm sao vậy, trên tay nở ra hoa?"
Mắt thấy Mạc Văn Ngữ đi lại đây, Phó Tinh Thần "Cọ" một chút mà đứng lên: "Đột nhiên nhớ tới có cuộc hẹn, cậu tiếp tục làm việc đi, tớ đi trước."
Phó Tinh Thần nói xong xoay người liền đi, thẳng đến khi đóng cửa lại mới nhẹ nhàng mà thở ra.
Lời nói vừa rồi không tính là nói bừa, cô xác thật hẹn người.
Tuy rằng cuộc hẹn này, cô không muốn đi cho lắm.
Phó Tinh Thần buồn bực, cảm thấy đôi tay này đã không còn là của mình, giống như Parkin, không chịu sự sai bảo của đại não.
Cô bình phục tâm tình, sau đó mới mở tin nhắn, nhớ rõ địa chỉ hẹn gặp Tạ Cảnh Phi.
Nửa giờ sau, quán cà phê Hán Giang lầu B.
Lúc Phó Tinh Thần, Tạ Cảnh Phi đã ngồi ở bên trong chờ cô.
Cậu đeo một chiếc kính gọng vàng nhìn cực kỳ thư sinh, Phó Tinh Thần đánh giá vài lần, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Tạ Cảnh Phi đã mở miệng nói: "Chị, chị có lại gần Trì Minh không?"
Phó Tinh Thần nhíu nhíu mày, sau đó lắc đầu.
Cô cố ý giữ khoảng cách với Trì Minh, từ khi biết dụng tâm của anh ta.
Tạ Cảnh Phi nhấp một ngụm cà phê: "Nửa tháng trước, Trì Minh đưa cho em vài bức ảnh."
Phó Tinh Thần: "Ảnh anh ta đưa hoa cho chị?"
"Thông minh," Tạ Cảnh Phi búng tay một cái, " Anh ta muốn em đăng lên Weibo, một bức mười lăm vạn...... Đáng tiếc em không thiếu mười lá m vạn này, cho nên lúc ấy không đăng, cho dù đăng, hẳn là công ty của chịu cũng dìm xuống?"
Phó Tinh Thần còn nhớ rõ chuyện này, không đợi cô nói chuyện, Tạ Cảnh Phi đã hướng về cô, "Hôm nay em hẹn chị là muốn nói cho chị một tin tốt."
"......"
Tuy rằng Phó Tinh Thần cảm thấy, tinh tức tốt Tạ Cảnh Phi cơ bản cùng cấp với đánh rắm, nhưng vẫn cảm thấy có chút tò mò.
Tạ Cảnh Phi: "Trì Minh là học trò của cô em, cho nên hôm nay em nghe nghe cô nói--"
Cậu vừa nói vừa chỉ phía sau Phó Tinh Thần, "Chị đoán cô của em kêu anh ta ra đây, nói cái gì?"
Phó Tinh Thần theo ngón tay cậu ta nhìn qua, sau đó cách mấy bàn, thấy được Trì Minh cùng Cố Biên đang ngồi đối diện nhau, hẳn là đang nói cái gì đó.
Khoảng cách quá xa, Phó Tinh Thần không nghe thấy.
Đột nhiên cô nhớ tới cuộc nói chuyện lần đó ở thang máy giữa Giang Dạ và Trì Minh, giây tiếp theo, Tạ Cảnh Phi th xác định suy đoán của cô -- "Chú Trì lá gan cũng không nhỉ, dám đánh chủ ý trên người tiểu tỷ tỷ, cô của em nhìn không thuận mắt, cho nên nhắc nhở anh ta vài câu."
Chú Trì......
Tuổi trẻ thật là tốt, còn có thể không chút cố kỵ mà gọi người khác là chú.
Phó Tinh Thần nhấp một ngụm cà cà phê, còn chưa nuốt xuống, trước mặt đã xuất hiện một khuân mặt phóng đại, Tạ Cảnh Phi thò qua, đôi mắt sáng long lanh: "Chị, nơi đó của chú ba được không?"
Cà phê nghẹn ở cổ họng, cô nuốt xuống lập tức quay đầu đi, ho khan vài cái, nhưng vẫn không chịu dừng lại, cô dứt khoát rút khăn giấy đứng dậy: "Chị đi toilet một chuyến."
Tạ Cảnh Phi đá đá chân, sau đó đem tin nhắn Cố Niên mới gửi qua ra xem.
"Hẳn là không được."
Phó Tinh Thần ho khan nửa ngày, mặt nghẹn đến mức phát đỏ.
Toilet, cô đối diện với tấm gương tít mấy hơi, sau đó lại rửa mặt, nhiệt độ trên mặt đã xuống thấp, nhưng tim vẫn đập nhanh.
Cô lấy di động ra nhìn vài lần, đem thông tin trong danh bạ lướt qua lướt lại, sau đó lại từ dưới kéo đi, qua lại mấy lần, cô gọi cho Mạc Văn Ngữ.
Không ai nhận.
Phó Tinh Thần cắt đứt, sau đó gọi cho Phó Hinh Vân.
Vẫn là không ai nhận.
Phó Tinh Thần cảm thấy không được rồi.
Cô ở cửa toilet xoay vài vòng, người đi lui tới đều theo bản năng nhìn cô vài lần, ánh mắt khác nhau, trừ tò mò, còn mang theo nửa phần đồng tình.
Phó Tinh Thần làm bộ không thấy, ngón tay cô ở trên màn hình gõ vài cái, sau đó gọi cho Giang Dạ.
Anh nói nói chiều nay đi công tác.
Hiện tại là ba giờ, chắc vẫn chưa lên phi cơ.
Quả nhiên, điện thoại vang lên hai tiến, bên kia ấn nghe.
Giọng nói của anh từ bên kia truyền tới, cùng với âm thanh nhắc nhở đăng ký đăng ký, "Nhớ anh?"
Cổ họng Phó Tinh Thần khàn khàn, trong giọng nói tia nức nở như ẩn như hiện: "Giang Dạ, hình như em mắc bệnh rồi."