Tiểu Mỹ Nữ

Chương 15




Ngày Phó Tinh Thần đi thử kính, vừa vặn là ngày cuối cùng của tháng năm.

Tây Thành đã sang mùa hạ, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.

Sáng sớm Phó Tinh Thần đã rời khỏi giường, mặc một chiếc áo T-shirt cùng quần đùi, còn dành thời gian trang điểm nhẹ, thoạt nhìn như cô sinh viên mới ra trường.

Thời gian trước công ty có an bài cho cô một người trợ lý, tên là Lâm Hoan, là sinh viên hàng thật giá thật, còn mấy ngày nữa mới lấy được bằng tốt nghiệp.

Lúc 9 giờ, Phó Tinh Thần cùng Lâm Hoan đi đến phim trường, tuy rằng không phải thời gian cao điểm, nhưng đoạn đường lại ngoài ý muốn bị kẹt xe.

Lâm Joan có chút đứng ngồi không yên, ở trên xe nhìn đông nhìn tây, vừa chuyển đầu thấy chóp mũi Phó Tinh Thần toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô giảm tiếng nhạc, sau đó quay đầu hỏi Phó Tinh Thần: “Chị Thần Thần, nếu không em mở đều hòa nhé……”

Cô nàng nói chuyện mang theo giọng mũi đặc sệt, mấy ngày hôm nay thời tiết nóng lạnh thay đổi thất thường,nếu không chú ý sẽ bị cảm mạo.

Phó Tinh Thần lắc đầu cười: “Không cần, nếu em sinh bệnh thì chị lại không có trợ lý.”

Lâm Hoan cảm thấy băn khoăn, vừa lúc thấy bên đường đang bày bán loại quạt nhỏ làm bằng tay, thừa dịp kẹt xe đi xuống mua một cái.

Cây quạt được làm bằng tay, không biết làm từ chất liệu gì,quạt ra gió mát lạnh, trên quạt còn vẽ hình mấy ngôi sao nhỏ, Phó Tinh Thần thật lâu không chạm qua những đồ vật thiếu nữ như vậy, mãi cho đến phim trường còn lúc có lúc không không mà quạt.

Trì Minh là một đạo diễn nổi tiếng, tới thử ống kính có hàng trăm người, Phó Tinh Thần ngồi ở trong một góc chờ, lần thứ một trăm đem kịch bản mở ra, nhưng một chữ cũng chưa nhét được vào đầu, cằm cúi xuống một chút.

Tối hôm qua giấc ngủ không được tốt, báo hại lúc này thân thể mệt rã rời.

Lâm Hoan chỉ sợ cô ngã xuống, ngồi ở bên cạnh một phút cũng không dám rời đi.

Phó Tinh Thần buồn ngủ gần một giờ, một giờ sau, cô bị người bên cạnh đánh thức

Lâm hoan ở một bên vỗ vỗ cô: “Thần, chị Thần Thần, tới lượt chị rồi.”

Phó Tinh Thần mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, sau đó thấy một gương mặt bị phóng đại, người đối diện cong cong môi, đột nhiên vươn tay tới, đem ngôi sao ngỏ dính ở má cô hái xuống, ngữ điệu mềm nhẹ ôn hòa: “Vào đi thôi.”

“Trì, Trì Minh……” Lâm hoan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, trong mắt Phó Tinh Thần còn mê mang, hai chữ “Trì Minh” trước sau chui vào lỗ tai, cô xích gần lại một chút, sau đó đem khoảnh cách hai người kéo ra, cong môi nói câu: “Chào đạo diễn.”

Trì Minh hướng về phía cô gật đầu, anh ta có gương mặt ôn nhu hài hòa, cho dù nhìn thẳng vào mắt người khác cũng không làm người ta cảm thấy đột ngột.

Phó Tinh Thần đáp lại nụ cười, đem ánh mắt hình như có thâm ý mà ngăn cách, đứng dậy vào phòng thử kính.

Trì Minh ngồi xuống chỗ ngồi của cô vừa ngồi, không tới nửa phút, bên cạnh liền vang lên giọng nữ: “Cô ấy là người trong nội bộ?”

“Vì sao nghĩ như vậy?” Trì Minh cười một chút, “Cô ấy không phải.”

Nữ nhân ngồi xuống ở bên cạnh, thanh âm có chút nhẹ, mang theo nửa phần dụ dỗ: “A minh,anh còn thích em chứ?”

“……”

“Vậy giúp em một việc.”

Phó Tinh Thần phát huy hết khả năng của mình, lúc đi ra không thấy Trì Minh, chỉ có Lâm Hoan ở bên ngoài chờ, thấy cô ra tới lập tức đưa qua một chai nước: “Chị Thần Thần, chị khẳng định được chọn!”

Phó Tinh Thần chỉ cười, không nói lời nào.

Được chọn hay không không phải vấn đề bọn họ có thể định đoạt được, quyền quyết định vẫn là ở trong tay đạo diễn, nếu mở rộng phạm vi một chút …… Khả năng cũng sẽ ở trong tay Giang Dạ.

Phó Tinh Thần quản không được chuyện này, chỉ giơ tay vỗ nhẹ ót Lâm Hoan “Chờ lát nữa chị sẽ đánh xe trở về, em về công ty báo một tiếng, buổi chiều chị không tới công ty.”

Lâm hoan gật đầu, trước khi đi được Phó Tinh Thần đưa mấy chục đồng làm tiền taxi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Tinh Thần tiến vào công ty, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ban đầu còn không có để ý, thẳng đến khi lên lầu, Mạc Văn Ngữ đem theo một bó hoa hồng ném xuống bàn: “Cậu cùng Trì Minh sao lại thế này?”.

“Làm sao vậy?”

Phó Tinh Thần bị một trăm đóa hoa hồng kia làm khủng hoảng lui về phía sau nửa bước, “Tớ cùng anh ta không thân ——”

Mạc Văn Ngữ cười nhạt: “Không thân? Không thân anh ta cho người đưa hoa làm cái gì?”

Phó Tinh Thần nheo mắt, thấy được hoa bên trong hoa kẹp một tấm card, mặt trên rồng bay phượng múa mà viết một hàng chữ: Hy vọng em thích.

Xuống chút nữa, ký tên Trì Minh.

Mạc Văn Ngữ: “Cậu cảm thấy anh ta là muốn chơi đùa,hay muốn theo đuổi cậu?”

Phó Tinh Thần có chút buồn bực, mặc kệ là cái nào, đều không phải việc tốt.

Trì Minh gióng trống khua chiêng mà đưa hoa, chắc hẳn mọi người trong công ty đều biết.

Phó Tinh Thần chuyển hoa qua tay phải, vươn tay trái lấy di động của Mạc Văn Ngữ: “Tớ phải gọi điện hỏi anh ta.”

Rất nhanh, Phó Tinh Thần từ trong điện thoại Mạc Văn Ngữ tìm được số của Trì Minh.

Nửa phút sau, bên trong vang lên giọng nữ ôn nhu —— Thuê bao hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại lần sau.

Phó Tinh Thần căn bản không biết Trì Minh có tâm tư gì, cô cùng anh ta gặp qua một lần,nói qua một câu, thậm chí tự giới thiệu đều không có, như thế nào lại nhận được hoa hồng của hắn ta?

Cô đem điện thoại nhét trở lại tay Mạc Văn Ngữ, không nói một lời mà ôm bó hoa ra cửa, sau đó ở chỗ ngoặt thùng rác tạm dừng vài giây, đem hoa ném vào.

Trên người Phó Tinh Thần dính không ít mùi hoa, cánh tay còn dính sương sớm, cô duỗi tay lau một phen, di động không đúng lúc mà vang lên, báo biểu hiện cũng chưa xem, trực tiếp bắt máy để bên tai: “Xin Chào?”

“Không thích hoa, vậy em thích cái gì?”

Hô hấp Phó Tinh Thầncứng lại, đem điện thoại lấy ra nhìn thoáng qua, ở trên màn hình thấy được tên Giang Dạ.

Cô trầm mặc, đứng ở tại chỗ không động đậy.

Giang Dạ lại mở miệng: “Tiểu mỹ nữ, đừng đem lời tôi nói như gió thoảng bên tai.”

“Giang Dạ,” Phó Tinh Thần rốt cuộc không nhịn được, “Anh có ý tứ gì?”

“Cách xa Trì Minh một chút.”

“Tôi không hề lại gần hắn.” Tai Phó Tinh Thần nóng lên, tim đập nhanh hơn một ít, cô tạm dừng vài giây, “Còn có, tôi kêu Phó Tinh Thần.”

Cô mới không gọi là tiểu mỹ nữ.

Bên kia tựa hồ cười khẽ một tiếng, Giang Dạ thấp thấp nói: “Ngẩng đầu.”

Phó Tinh Thần theo bản năng ngẩng đầu.

Phía trước mười mét, Giang Dạ đang đứng ở ngoài cửa thang máy, hẳn là đang đợi thang máy,anh nghiêng đầu nhìn qua, môi mỏng hơi cong lên: “Tôi đánh cuộc một cái hôn, hắn sẽ tiếp tục đưa hoa cho em, mặc kệ em có nhận hay không.”

Suy nghĩ vài giây, Phó Tinh Thần hỏi: “Nếu anh thua thì sao?”

“Vậy huề nhau.”

Giang Dạ nói xong câu đó sau trực tiếp cắt đứt điện thoại, nhấc chân vào thang máy.

Phó Tinh Thần hiểu ý tứ của anh, cô sửng sốt một lúc lâu, sau đó đem tấm card kẹp ở bó hoa đem ra, nắm chặt ở lòng bàn tay.

Liên tiếp vài ngày, mỗi buổi sáng Phó Tinh Thần đều sẽ nhận được một bó hoa.

Rồi tới ngày thứ bảy, không chỉ có ánh mắt của các tiểu muội, ánh mắt của Kỷ Thần Viễn nhìn cô cũng không thích hợp.

Trong công ty Phó Tinh Thần ít khi cham mặt Kỷ Thần Viễn, cũng không biết hôm nay là ngày thế nào,cô vừa ra thang máy liền thấy được anh ta.

Anh ta đứng ở bên ngoài thang máy, như là cố tình đợi cô đi lên.

Phó Tinh Thần chỉ coi như không thấy, vừa muốn vòng qua người anh ta,đã bị hắn kéo lấy cổ tay túm trở về.

“Thần Thần, em cùng Giang Dạ có quan hệ gì?”

Ngoài ý muốn, người anh ta hỏi không phải Trì Minh.

Phó Tinh Thần nhíu mày, sau đó ngẩng đầu hướng về phía anh ta cười, " Giám đốc Kỷ lấy thân phận gì hỏi tôi?”

Kỷ Thần Viễn ngẩn ra, như bị câu hỏi của cô làm khó.

Ý cười trên mặt Phó Tinh Thần đạm xuống, “Nếu thân phận bạn trai cũ, xin lỗi không thể trả lời, nếu là thân phận giám đốc, chúng ta đây chỉ là quan hệ chủ nhân viên.”

Cô nói xong liền rút tay về,Kỷ Thần Viễn không thả ra, ngược lại cầm thật chặt, “Đừng tiếp xúc với Giang Dạ quá gần gũi.”

Phó Tinh Thần cảm thấy đặc biệt có ý tứ, hai người này, một người kêu cô cách xa Trì Minh một chút, một người bảo cô đừng cùng tiếp xúc gần gũi với Giang Dạ, khéo môi châm chọc mà cười: “Kỷ tổng, tôi không hiểu ý của ngài lắm."

Từ trước đến nay, Giang Dạ và cô làm gì tiếp xúc gần gũi.

Kỷ Thần Viễn lại cho rằng cô không muốn nghe lời anh ta nói, nhấp nôi, bất đắc dĩ đưa ra lời nói mang theo vài phần cảnh cáo: “Thần Thần, em không phải trẻ ba tuổi, đừng nói em nhìn không ra Giang Dạ đối với em có ý tứ, em muốn tìm bạn trai thì có thể, nhưng đừng đi trêu chọc Giang Dạ.”

“Trừ bỏ anh ta, ai đều được.”

Phó Tinh Thần cũng không giãy giụa, chỉ là dựa nửa vào vách tường bên cạnh thang máy, cong cong khóe môi: “Dựa vào cái gì.”

Hầu kết Kỷ Thần Viễn giật giật, liền như vậy nhìn thẳng vào cô, đáy mắt ám ám, hắn không nói lời nào, Phó Tinh Thần liền hỏi lại câu: “Dựa vào cái gì quản tôi?”

Khi nói chuyện, bên cạnh cửa thang máy mở ra.

“Đáp không được liền buông ra.”

Cửa thang máy được mở ra nhưng không ai đi vào, cũng không ai đi, Phó Tinh Thần có trực giác không đúng, theo bản năng liền ngẩng đầu hướng về bên trong nhìn thoáng qua.

Bên trong chỉ có hai người, một là tiểu hoa đán mới nổi của công ty, một cái khác chính là người mà cô cùng Kỷ Thần Viễn vừa nói đến Giang Dạ.

Tầm mắt Phó Tinh Thần ngoài ý muốn hướng về phía Giang Dạ xẹt qua cô gái bên cạnh, sau đó nhìn về phía Kỷ Thần Viễn dùng thủ đoạn nhéo vào tay anh ta, bên môi cười khẽ mang theo tia hứng thú cùng trào phúng: “Công ty nhiều người như vậy, Kỷ tổng không cần thiết nhìn chằm chằm vào tôi.”

Nói xong không nhìn sắc mặt mấy người ở đây, Phó Tinh Thần rút tay về rời đi, thẳng đến chỗ rẽ, cô mới nặng nề mà thở một hơi, nhấc chân đi vào toilet.

Phó Tinh Thần ở toilet năm phút đồng hồ, cô dùng nước lạnh rửa mặt, lúc bước ra khỏi cửa, điện thoại của Mạc Văn Ngữ đánh tới.

Âm thanh của cô nàng có chút sốt ruột, còn dấu không được rối rắm: “Thần Thần, lúc cậu đi lên có nhìn thấy Trì Minh không?”

Phó Tinh Thần bước chân đều đều, vốn dĩ vừa định nói “Không có”, kết quả vừa đến cửa nghe được cách vách truyền đến giọng nam: " Con gái thì không nên quá chủ động ”

Sau nửa giây,tiếng bật lửa vang lên,Phó Tinh Thần chỉ nghe được nửa câu sau của anh ta: “Tôi không thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.