Tiểu Muội Không Phải Sợ

Chương 9




Tiểu bất điểm!

Chử Nhật Dương khẩn trương chạy gấp, đuổi theo ra ngoài thành,chạy rất nhanh truy đuổi theo vết bánh xe ngựa lưu lại, chỉ sợ chính mình truy đuổi chậm.

Mới truy tiến một chỗ rừng cây, hắn liền lờ mờ nghe tiếng kêu gào, tâm nhanh chóng, hắn nhanh chóng theo tiếng chạy đi.

Xa xa, hắn chứng kiến hai nam nhân áp chế theo một nữ nhân ──

“Chử Nhật dương…”

Một tiếng thút thít kêu gào khiến tim của hắn siết chặt, đáng chết!

Chử Nhật Dương giận mắt đỏ, bóng dáng rất nhanh lóe lên, giống như quỷ mỵ nhanh chóng phi đến, dùng sức đưa hai người Hồng Hổ đá đi.

Đột nhiên bị đá đi, hai người Hồng Hổ ai rống xuất thanh.”Ai! Là ai hỗn láo…”

Hồng hổ gầm lên giận dữ,lời chưa nói xong, mũi nhọn bạc nhanh chóng lóe lên, hắn trừng lớn mắt, cổ họng rạch qua một đạo vết máu, nổ lớn ngã xuống đất.

“A a ──” _Thấy Hồng Hổ đầu rơi xuống đất, A Bang kinh rống, sợ đến đánh rắm chảy nước tiểu, sợ hãi nhìn Chử Nhật Dương, liều mình dập đầu lạy.”Tha, tha mạng… Đại hiệp tha mạng…”

Chử Nhật Dương không để ý tới hắn, vội vã ôm lấy Vân tiểu muội.

“Không muốn…” Vân tiểu muội khóc rống, liều mình vùng vẫy.

Chử Nhật Dương đau lòng dùng sức ôm lấy nàng, nhu thanh dỗ dành nói : “Hư… Đừng sợ, là ta, Chử Nhật Dương, ngoan… Có ta ở đây, sẽ không ai sẽ bắt nạt nàng.”

Hắn khẽ dỗ dành theo, bàn tay to vuốt nhẹ theo nàng, đưa ấm áp của mình truyền cho nàng.

Vân tiểu muội trừng mắt nhìn, ấm áp quen thuộc khiến nàng tĩnh táo xuống, “Chử, Chử Nhật Dương…” Nàng run rẩy theo tiếng gọi hắn.

“Ừm! Ta ở ở đây.” Hắn đau lòng nhìn nàng khuôn mặt sưng đỏ, bàn tay to vuốt nhẹ theo, chỉ sợ làm đau nàng.”Ngoan, không việc gì.”

Hắn hôn mắt nàng, mũi của nàng cùng cái miệng nhỏ nhắn run nhẹ, nhu thanh an ủi, “Không việc gì, không phải sợ…”

Chứng kiến hắn, vân tiểu muội biết theo miệng, khóc.”Ô… Ngươi đến, ta thật sợ, Phương Vũ Thiến nàng… Ô…” Nàng dùng sức ôm chặt hắn, ô yết theo, lời nói không rõ ràng lắm.

“Ta biết, không việc gì.” Chử Nhật Dương đau lòng hống theo nàng, nghe tiếng khóc nàng kinh sợ, đã gặp nàng trên người ứ thương, đau lòng đến không khác nào chính mình.

Là hắn rất sơ sót, mới sẽ để Phương Vũ Thiến có cơ hội xuống tay.

Chử Nhật Dương không khỏi trách cứ chính mình, đều là lỗi của hắn, nàng mới gặp thương hại (thương hại này là bị thương,nguy hiểm,tổn hại….), hắn không thể tha thứ chính mình,thậm chí khiến nàng bởi vì hắn mà chịu thương, nếu hắn đến muộn một bước…

Đóng lại mắt,Chử Nhật Dương không dám tiếp tục, chỉ có thể ôm chặt Vân tiểu muội, khẽ dỗ dành theo, vỗ về sợ hãi của nàng, cũng an ủi lòng mình, để nàng không phải sợ,ngừng khóc…

Một bên A Bang thấy tình trạng đó, nuốt nuốt nước miếng,len lén đứng dậy, thừa dịp lúc Chử Nhật Dương không chú ý vội vã chạy về phía sau,nhưng mà hắn mới chạy vài bước, một nét thoáng hiện ngân quang liền tập hướng hắn, hắn muộn hừ một tiếng, không thanh ngã xuống đất.

Chử Nhật Dương làm như không thấy, đưa mặt Vân tiểu muội ôm chặt trong lòng, không để nàng nhìn thấy mọi thứ, ôn nhu ôm lấy nàng.

“Ngoan, ta mang nàng tìm chỗ nghỉ ngơi.” Hắn hôn nhẹ trán của nàng, ôm chặt nàng rời khỏi.



Vân tiểu muội ngồi ở trong thùng tắm, nước nóng tràn ngân nga mây mờ nhiễm hồng mặt nhỏ, cũng làm làn da tuyết trắng phiếm theo xinh đẹp hồng vựng.

Nàng khóc đến mắt hồng hồng, khuôn mặt cũng sưng nhỏ, nhìn trong nước chiếu ra chính mình,thật xấu lại thật chật vật, nàng hút hút cái mũi,đập đi chính mình chiếu ra trong nước

Chử Nhật Dương mở ra cửa phòng, bưng lấy bữa tối tiến đến.

Hắn tìm phòng trọ, muốn gian phòng hảo hạng, phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước nóng để Vân tiểu muội rửa mặt chải đầu.

Hắn nhìn tấm bình phong chiếu ra bóng đen, lên tiếng.”Tắm tốt lắm không?Nàng đói chưa? Muốn lên dùng bữa hay không?”

Nghe thanh âm hắn, vân tiểu muội không nói lời.

Không nghe câu trả lời của nàng,Chử Nhật Dương cố ý dương thanh đùa giỡn nàng.”Tiểu bất điểm,nàng tắm đến đi ngủ sao? Ta muốn đi qua à!” Hắn cử động bước chân đến tấm bình phong.

“Ta thật không dùng được.” Vân tiểu muội xuất thanh.

Chử Nhật Dương dừng lại bước chân.

“Ở trong nhà, ta thue kém tỷ tỷ, đạo mộ không được, võ công không được, cái gì cũng không được, chỉ có khí lực còn Đại Nhất điểm, ha ha…” Nàng cười, nước mắt lại nhịn không được rớt xuống.

Chử Nhật Dương không nói lời, chính là nghe thấy.

“Ta cái gì cũng không được, cái gì cũng không biết, thật sự thực không dùng được…” Nàng nói nhỏ theo, hạ xuống nước mắt rụng tiến trong nước, hóa thành lòng chua xót lăn tăn.”Ta vô dụng như vậy… Ngươi thật sự vui… Đừng!”

Không muốn tiếp tục nghe nàng nói lời tự ti,Chử Nhật Dương đạp tiến tấm bình phong, nâng lên mặt nhỏ, cúi xuống đầu dùng sức hôn cái miệng trương nhỏ nhắn kia.

Hắn hôn đến tuyệt không ôn nhu, lại cắn lại cắn, đầu lưỡi bá khí tham tiến cái miệng nhỏ nhắn,quấy phá lấy mật tân(nước bọt ngọt ngào), quấn lấy phấn lưỡi, liếm lấy, mút lấy, cuồng tứ hấp thu ngọt ngào của nàng

“Đừng,ừm…” Vân tiểu muội bị hôn đến sắp thở gấp bất quá tức, tay nhỏ bé ngăn lấy ngực của hắn, muốn đẩy hắn ra.”Không… Ừm…”

Nàng sắp không thể hít thở!Nhưng mà hắn lại không buông tha nàng, đầu lưỡi bá đạo quấn lấy nàng, hàm răng cắn môi của nàng, liếm láp lấy trong miệng nhỏ nhuyễn nộn, hôn đến nàng rốt cuộc không cách nào suy nghĩ.

Rất lâu, hắn mới rời khỏi môi của nàng, nàng mồm to thở gấp, má nhi càng hồng, cánh môi cũng bị mút cắn đến sưng đỏ, hắn lại đột nhiên dùng sức cắn phong nộn môi dưới của nàng.

“Đau!” Nàng nhíu mày buồn bực hừ.

“Tiếp tục để ta nghe những lời đục vẫn vừa mới nói kia, cẩn thận mông đít nhỏ của nàng, ta sẽ đánh nàng đến ba ngày không xuống giường được.” Hắn ác hung hăng cảnh cáo.

Vân tiểu muội nhìn hắn,con ngươi tròn lúng túng

Chử Nhật Dương trừng mắt nàng, không hảo khí nắm cái mũi nhỏ khả ái của nàng, “Tiểu đồ đần! Không sự đùa giỡn cái gì đa sầu đa cảm? Tuyệt không thích hợp với nàng”

“Đau quá!” Vân tiểu muội xoa lấy cái mũi, ủy khuất nhìn hắn.

“Nàng nha, chỉ cần duy trì như vậy thì tốt rồi, ta lại thích nàng như vậy, coi như trên đời này có nhiều mỹ nhân tốt so với nàng, ta cũng chỉ là tâm động nàng mà thôi.”

Hắn nghiêm chỉnh nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú không hề treo lên tươi cười ngả ngớn, con ngươi đen nhìn nàng có nhu tình không thể nhìn sai.

Vân tiểu muội ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, nước mắt lại rớt xuống.

“Ai,tại sao lại khóc nữa…” Chử Nhật Dương khẽ thở dài, “Nha đầu này,tại sao thích khóc như thế? Nước mắt giống như là chảy không hết.”

Hắn trong miệng vỡ niệm theo, bàn tay to lại cực ôn nhu giúp nàng lau đi nước mắt

“Ngươi quản ta!” Vân tiểu muội nhíu mũi,Lại lải nhải với hắn.

Gặp nàng cãi lại,Chử Nhật Dương nhíu mày, tà khí nở nụ cười, “Tiểu bất điểm, nàng không quên chứ? Hôm nay là ngày thứ ba.”

“A?” Vân tiểu muội sửng sốt, nhất thời phản ứng không được.

“Nói!Nàng trả lời đi?” Chử Nhật Dương bức vấn.

Vân tiểu muội trừng lớn mắt, lại nhớ tới, mặt nhỏ nở to càng hồng.”Ta, ta…” Nàng nói quanh co lên tiếng, đôi mắt không dám nhìn hắn.

Hình dạng e lệ rụt rè kia, đáp án hiện rất rõ

Chử Nhật Dương nở nụ cười, nâng lên mặt của nàng, không để nàng né tránh.”Nàng cũng thích ta,có đúng không?” Hắn khẽ hỏi, môi mỏng khẽ mút lấy nàng.

Đầu lưỡi khẽ liếm lấy cánh môi, bất đồng với mới vừa rồi thô lỗ, lần này hôn ôn nhu lại ẩn hàm khiêu khích, đầu lưỡi khẽ dò xét, dẫn dụ khéo léo Đinh Hương.(lưỡi phụ nữ)

Vân tiểu muội khẽ thở gấp, chịu không nổi hắn dụ dỗ, phấn lưỡi mút ngụ ở hắn, tay nhỏ bé nắm lấy cổ họng hắn, đầu lưỡi nhiệt tình cùng hắn giao quấn.

“Thích..” Phấn lưỡi mút lấy hắn, nàng e lệ rụt rè, nhỏ giọng nói ra ái ý.

Nghe tiếng nhỏ khẽ trả lời,Chử Nhật Dương trong lòng một trận áy náy, tăng thêm mút hôn.

Đốt nóng ngọn lửa cuồng tứ cuốn ở Đinh Hương, liếm mút theo trong miệng đỏ mật tân,quấy phá ra hơi thở như hoa lan,ngọt ngào của nàng khiến hắn gần như nổi điên.

Bàn tay to thăm dò vào nước nóng, nâng…lên nhất đoàn trơn nhẵn nhuyễn nộn, năm ngón tay thu hợp theo, xoa bóp tuyết trắng ngọc phấn, ngón cái khẽ mài Bội Lôi.mẫn cảm

Vân tiểu muội khinh phì, kiều đỗng (thân mình yêu kiều)bởi vì hắn cầm tiếp xúc mà rét run, dưới bụng truyền tới một chút tê dại, quen thuộc hoạt dịch vi thấm.

Hai người lưỡi lẫn nhau giao quấn, kích mút ra nướt bọt tuyệt hảo, đốt nóng hơi thở quấn quít lấy, nhóm lửa chước người dục hỏa.

Bàn tay lớn thô ráp tăng thêm lực đạo vuốt ve,suồng sã chơi đùa trơn nhẵn non mềm, hai ngón tay kéo lấy Bội Lôi, một chút một chút ấn xuống đè cọ xát.

Kiều nhụy mẫn cảm sớm cứng ngắc hé mở, khẽ cọ theo lòng bàn tay, hắn thu hợp năm ngón tay, càn rỡ xoa bóp ngọc phấn mềm nhẵn.

Hắn rời khỏi cánh môi hồng diễm bị hắn hôn đến hồng, môi ướt, nóng dời xuống, khẽ cắn cổ ngọc theo tuyết trắng, liếm qua tỏa cốt, xuống chút nữa nhất nhất liếm mút, lưu lại vô số vết ướt

Vân tiểu muội ngẩng đầu, mâu nhi bởi vì tình dục mà nhân uân, phiếm theo hơi mỏng thủy quang, cảm giác chỗ kín truyền tới chút ngứa ngáy.

Nàng nhịn không được đưa tay đến chỗ kín, lấy ngón tay xoa nhẹ hai mảnh cánh hoa mẫn cảm, hưởng thụ vuốt ve khoái ý của mình.

Con ngươi đen đã gặp nàng phóng đãng cử động,Chử Nhật Dương dục hỏa càng nồng, dưới bụng nóng bỏng trong nháy mắt cổn nóng cứng ngắc, khẩn ngăn lấy đũng quần.

Hắn nâng…lên lưỡng đoàn ngọc phấn, mở miệng ngậm nhất đoàn nhuyễn nộn, dùng sức mút lấy Bội Lôi mềm mại, đưa chi liếm lấy diễm hồng sưng đỏ.

Mà bàn tay cũng không quên vuốt ve theo bàn tay trơn nhẵn mềm mại, bàn tay to dùng sức xoa bóp, đưa lưỡng đoàn tròn đầy đẩy đẩy đến không hình trạng.

Trước ngực không ngừng truyền tới tê dại khoái cảm,khoái ý kia làm Vân tiểu muội không ngừng khẽ than, ngón tay âu yếm chỗ kín không khỏi nuốt vào hoa phùng.

Ngón tay thon nhất tiến vào hoa huy*t, hoa khẩn trất thẳng đứng ngay lập tức co rút, đưa ngón tay hút được thật chặt, hoa vách tường mẫn cảm nhúc nhích động đậy, nàng không khỏi run nhẹ, thẹn thùng lại hưng phấn hưởng thụ cái khoái cảm kỳ dị.

Chử Nhật Dương dương mâu nhìn khuôn mặt nhỏ say kia với tình triều mê, môi mỏng gợi lên một chút tà nịnh, khẽ liếm qua ân hồng Bội Lôi, một tay đi xuống cầm tay nàng.

“Tiểu bất điểm, còn không đủ,để cả ngón tay ngay ngắn đều vào…” Hắn nhỏ tiếng, bắt lấy tay nàng hơi hơi dùng lực,để ngon tay nhỏ ngay ngắn vào một cái hoa huy*t, thuận theo thủy dịch cùng ái dịch,ngón tay nhỏ dễ chịu chen vào hoa vách tường, mẫn cảm thủy huyệt lập tức co chặt.

” Ngón tay nàng cần nhớ kỹ di động.” Hắn nắm lấy tay nàng,để ngón tay nhỏ trong hoa huy*t lại di động, ở trong thủy huyệt kéo ra đưa vào.

Vân tiểu muội xấu hổ hồng theo má, cảm giác ngón tay của mình bị hoa vách tường chặt chẽ bao vây, như vậy làm nàng cảm thấy thật xấu hổ kinh khủng.

Chính là thân lại cảm thấy vui vẻ hưng phấn,khiến nàng không tự chủ được rên rỉ, thậm chí vặn vẹo lấy mông,để cho ngón tay đi vào lúc gia tăng ma xát khoái ý.

“A! tiểu đồ nhiệt tình.” Gặp nàng biểu tình hưởng thụ, yêu thích nàng nhiệt tình không biết tiềm ẩn thiên tính,Chử Nhật Dương rời khỏi tay nàng,ngón tay to khẽ giật lấy tiềm ẩn ở môi hoa phía trên nhụy châu.

Vân tiểu muội thân hơi hơi căng,ngón tay di động kéo ra đưa vào được nhanh hơn, mặc dù cảm thấy khoái ý, lại không khỏi cảm thấy hư không.

Tóm lại cảm thấy một ngón tay này còn không đủ…

“Còn không thỏa mãn sao?” Gặp mặt nhỏ lộ ra biểu tình không thỏa mãn ,Chử Nhật Dương mâu quang chuyển sâu,ngón tay dài thăm dò vào hoa huy*t, theo ngón tay nhỏ đang kéo ra đưa vào.

To dài tiến vào xóa bỏ đói khát của nàng, nàng khẽ thở gấp, dưới bụng bởi vì hưng phấn mà hơi hơi dùng lực, nhưng cũng khiến hoa vách tường một trận một trận co rút.

Ngón tay to theo ngón tay của nàng đang đi vào, mà ngón cái lại hướng lên trên ấn xuống đè lên nhụy châu mẫn cảm, làm sâu sắc khoái cảm của nàng.

Vân tiểu muội cắn môi, ái dịch bị ngón tay quấy phá ra, lợi hại khoái cảm tích lũy theo, cảm giác tuyệt vời làm thân mình yêu kiều nhịn không được run nhẹ.

Chử Nhật Dương híp mâu mắt, hơi thở vi trọng địa nhìn nàng biểu tình mê người, dưới bụng dục vọng khiến hắn đau đớn, mồ hôi sớm thấm.Ướt sau lưng. Hắn rốt cuộc áp lực không được, nhanh chóng rút ra ngón tay trong hoa huy*t.

“Không muốn…” Ngón tay dài rời đi làm Vân tiểu muội bật ra bất mãn kháng nghị, nàng khao khát nhìn hắn, muốn ngón tay của hắn tiếp tục ở trong tiểu huyệt kéo ra đưa vào

“Tiểu bất điểm, đừng gấp.” Chử Nhật Dương rất nhanh xé xuống y phục trên người, lộ ra thân thể khí phách chắc,khoẻ đẹp, theo đạp tiến trong bồn tắm.

Hắn ôm lấy nàng, để nàng giạng chân ở trên người, bắt lấy tay nhỏ bé của nàng, để tay nàng cầm nam giới to cứng rắn, “Ngoan, dùng tay nàng khuấy động thật tốt.”

Nàng cầm lửa nóng của hắn, khó chịu để chỗ kín cọ xát làn da,ở bên trong cơ thể thiêu đốt hư không làm nàng chịu không nổi.

“Ta biết, khuôn mặt này,nhỏ nhắn nhiệt tình kia làm ta lại….” Chử Nhật Dương cắn môi của nàng,ngón tay dài thăm dò vào hoa huy*t nhiệt tình

Ngón tay dài rất nhanh ở thủy trong huyệt rút ra đưa vào, thỉnh thoảng gập lại, gấp khúc, móc lấy theo hoa vách tường,với xoay tròn ma sát làm cho phương thức lần lượt đến lại kéo ra đưa vào

Ngón tay dài tháo gỡ ra khó chịu của nàng, hoa vách tường bởi vì khoái cảm mà co rút, cũng khiến tay nhỏ bé cầm lấy nam giới nóng thiết hơi hơi dùng lực.

“Tiểu bất điểm, dùng tay nàng nhốt chặt nó,lại tiếp tục di động.” Chử Nhật Dương ách thanh mệnh lệnh,ngón tay dài kéo ra đưa vào theo, ngón cái không quên đi phía trước tìm đến nhụy châu mẫn cảm,lại quay về túm chuyển đè ấn xuống.

Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, nàng dùng hai tay nhốt chặt nam giới, tay nhỏ bé lại tiếp tục di động khuấy động, âu yếm lửa nóng to dài.

Tay mềm mại tâm thuận theo di động khẽ ma sát theo đâm nóng, hướng bụng thậm chí cọ xát theo đỉnh nam giới, nhẹ nhàng đè lên theo.

Chử Nhật Dương to suyễn lên, ” Tiểu yêu tinh này.” Hắn vui sướng thấp than,ngón tay tiếp tục thăm dò vào, hai ngón tay hợp lại, đang đút vào thủy huyệt.

Ngón tay dài mãnh liệt đi vào, quấy phá lấy hoa huy*t khẩn trất, rút ra đưa vào, nước tắm nóng ấm bị chen vào hoa huy*t, phát ra tiếng nước lãm động.

Nhấn chìm đích tình dục làm nàng ý loạn tình mê, không khỏi chủ động chắp lên thân mình, vặn vẹo lấy mông trắng, ngăn lấy ngón tay cọ xát theo, làm sâu sắc khoái ý.

Mà tay nhỏ bé nhốt chặt nam giới cũng khuấy động nhanh hơn, mềm mại lòng bàn tay một bên khuấy động một bên đè ấn xuống, thậm chí cầm phía sau hướng nhiệt thiết, xoa bóp lấy hai viên cầu tròn.

Hai người thở gấp càng lúc càng nặng, lưỡng đoàn mềm mại thuận theo lay động của nàng khẽ lắc, đỉnh hồng đẹp Bội Lôi dẫn dụ theo tầm mắt hắn.

Chử Nhật Dương cúi đầu, luân lưu ngậm xuống hồng đẹp dụ người kia, tiếp tục liếm mút tuyết trắng ngọc phấn, đưa lưỡng đoàn tròn đầy liếm lấy sưng to chìm điện.

Mà ngón tay dài cũng kéo đến nhanh hơn, thậm chí ngón tay tiếp tục thăm dò vào , ba ngón tay đưa khẩn trất hoa huy*t mở cả ra.

Vân tiểu muội nhéo mi, cảm giác được một tia đau ý,nhưng mà ba ngón tay cái lại mãnh liệt rất nhanh đi vào, cảm giác được hoa vách tường khẩn trất máu nộn, ngón tay khẽ khúc, áp đẩy theo hoa vách tường.

Vân tiểu muội run nhẹ, rõ ràng cảm thấy đau,nhưng màtrong đau đớn lại có một loại khoái ý nói không nên lời

Khoái ý kia miên mật tích lũy, kích thích lấy hoa huy*t mẫn cảm, dưới bụng co chặt, gian đóa hoa bắt đầu khẩn mật địa co rút nhuyễn động.

Cảm giác được hoa huy*t tần suất co rút, ngón tay dài kéo đến nhanh hơn,dùng sức mút cắn kiều nhụy hồng đẹp, kích thích mẫn cảm của nàng.

Vân tiểu muội bị kịch liệt khoái cảm nhấn chìm, nhịn không được phóng thanh phì kêu, tay nhỏ bé cầm nam giới cũng bởi vì hưng phấn mà dùng sức.

Lúc này,Chử Nhật Dương nhanh chóng rút ra ngón tay dài, nâng lên mông tròn, đưa to dài nam giới ngăn lấy môi hoa, dùng sức một cái, đảo nhập chấn động thủy huyệt ──

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.