Tiểu Muội Không Phải Sợ

Chương 2




“Oa a a a ──”_Tiếng hét thê lương chói tai từ trên cao đi xuống, truyền khắp khoảng không khoáng mộ thất, hình thành tiếng phản hồi bén nhọn

Một cái ảnh người đang nhanh chóng rơi xuống đất, gọn gàn từ trên không trung trở mình vài vòng, xinh đẹp không thức mà rơi xuống mặt đất, một cọng tóc cũng không thương.

Cho dù nhát gan khiếp sợ,nhưng mà dù sao sinh tại đạo mộ thế gia,nên thân thủ, Vân tiểu muội vẫn có, mặc dù cá tính nhát gan, chính là từ độ cao ngã xuống đối với nàng mà nói hoàn toàn không phải vấn đề.

Chỉ là, nàng áp sát bàn tay run rảy không ra hình dạng gì, một đôi mắt cũng hoàn toàn không dám mở ra, nhưng bởi vì mắt đóng lại,nền lỗ tai của nàng càng linh hoạt nhạy cảm.

Nàng nghe trên đầu truyền tới tiếng vang phịch phịch, không cần nghĩ cũng biết, mở miệng ra trên đầu đã bị bốn vị tỷ tỷ không lương tâm phủ lên rồi.

Ô…cả bốn nàng đúng là quỷ!

Vân tiểu muội run rẩy theo, cái lỗ tai nghe không đến một tia tiếng vang,ngay cả tiếng gió cũng không có, an tĩnh đến mức làm người lông tóc dựng đứng.

Nàng nuốt nuốt nước miếng,run rẩy lấy tay cầm bọc vải sau lưng, tay bận chân rộn mở bọc vải ra, sờ sờ sờ, mò lấy một chiếc hỏa dập tử.(hình như là cây nến)

Nàng rất nhanh đưa ngọn nến đốt lên, cảm giác được trên tay có lửa ấm áp, hít sâu khẩu khí, mới chậm rãi mở hé mắt.

Không phải sợ! Không phải sợ! Trước mắt cái gì cũng không có…

Nàng vừa an ủi chính mình,vừa sợ hãi mở mắt ra.

Ánh lửa mỏng manh làm nàng nhìn thấy bóng tối, cũng làm nàng nhìn thấy trước mắt có một đôi hài ──

Vân tiểu muội ngược lại rút ra khẩu khí,trái tim mạnh mẽ kích động.

Là, Tại sao trước mắt sẽ có hài? ! Tâm nàng khẽ rung động, cầm lấy hỏa dập tử tay chậm rãi dời hướng lên trên, đôi mắt cũng cháy sáng chậm rãi hướng lên trên xem.

Chân, thân… Rồi mới ánh lửa chiếu ra một gương mặt xa lạ.

“Oa ──” Vân tiểu muội thét một tiếng chói tai, trên tay hỏa dập tử rơi xuống.”Quỷ Quỷ quỷ…

Thi thể biến đi! Đừng đến gần ta ! Tướng quân đại nhân, tiểu nhân là vô tội nha! Tiểu nhân là bị đá xuống đây nha! Tiểu nhân không phải muốn đến đây trộm đồ đâu ── “

Vân tiểu muội sợ hãi khóc lớn rống to, nước mắt cuồng tiêu( như gió cuồng), tiếng kêu bén nhọn vang khắp bốn phía, hình thành tiếng phản hồi chói tai

“Ầm ĩ chết đi được!Im miệng!”

“A a a ──”Không nghe thấy!không nghe thấy! Nàng cái gì cũng không nghe thấy!”Ô ô… Đừng giết ta, ta là không… đừng.đừng.đừng ──” Những gì còn lại đều bị bàn tay to đột nhiên che lại.

A a ── nàng bị quỷ đụng phải!

Vân tiểu muội trợn mắt to, hai mắt một phen, muốn bất tỉnh tại đây.

“Nếu nàng bất tỉnh tại đây… Hừ! Kết cục như thế nào ta nhưng không dám đảm bảo.” Thanh âm trầm thấp thản nhiên,nhưng mà uy hiếp đắc ý vị lại nồng nặc xấu xa.

Nghe uy hiếp kinh khủng này, Vân tiểu muội vội vã mở hé mắt, tiếp tục sợ cũng không dám bất tỉnh nữa, bình tĩnh theo mắt to trừng khuôn mặt trước mắt

“Đừng,đừng,đừng…” Nàng không ngất, còn tỉnh theo.

“Tốt lắm!” _Môi nam nhân gợi lên, liền theo hỏa dập tử rơi trên mặt đất phát ra ánh lửa mỏng manh xem xét mặt của nàng,lông mày đẹp dày hơi hơi vén lên.

Vân tiểu muội cũng khẩn trương nhìn hắn, lúc này mới mơ hồ cảm thấy có chút không đúng ──Tại sao bàn tay thi thể khô cứng lại nóng nóng, mềm mại?

Nàng nheo mắt lại,đường hoàng nhìn khuôn mặt trước mắt này

Tuấn mi đẹp,con ngươi đen sâu, sống mũi rất thẳng dưới vốn là một khuôn mặt đẹp môi mỏng, ngũ quan bất ngờ tuấn tú đẹp.

Mà lúc này, Khuôn mặt khêu gợi kia cánh môi hơi hơi gợi lên,con ngươi đen xinh đẹp thẳng tắp nhìn nàng, hơi bất chính lại có chút hình dạng du côn( không đàng hoàng), làm lòng của nàng trẻ con thẳng thắn đập.

Ông trời!Đâu năm này quỷ đều có khuôn mặt đẹp như thế sao?

Thấy rõ mặt của nàng, Chử Nhật Dương có chút nghi hoặc lên tiếng.”Vân huyền vũ?”_Khuôn mặt này, thoạt nhìn rất giống,nhưng mà tại sao có cảm giác là lạ?

“Không?” Vân tiểu muội nháy mắt mấy cái, nghe tên tỷ tỷ song sinh, không khỏi kinh ngạc.

Ai nha nha, ngay cả quỷ cũng biết tên Huyền Vũ à! Không nghĩ đến vân gia thanh danh đã truyền đến âm giới a… Không đúng nha! Tại sao tay quỷ lại có thể ôn hòa nha? Vân tiểu muội hồ nghi nhíu mày.

Chử Nhật Dương đưa tay từ ngoài miệng nhỏ rời khỏi, con ngươi đen nhìn chòng chọc Vân tiểu muội mắt phải phía dưới có nốt ruồi, “Nàng không phải Vân Huyền Vũ.” Hắn nhớ kỹ Vân Huyền Vũ trên khuôn mặt nốt ruồi là ở dưới phía mắt trái

“Không phải, ta là vân tiểu muội.” Vân tiểu muội lắc đầu, mắt to khẽ nghi hoặc nhìn hắn, sợ hãi lên tiếng, “Ngươi… Là người?”

“Vân tiểu muội?” Chử Nhật Dương nhắc tên của nàng.”Cũng họ vân à… Vậy cách ta ra một chút .” Hếch lên khóe miệng đẹp, hắn xoay người muốn đi.

Thấy hắn muốn rời khỏi, Vân tiểu muội vội vã bắt lấy hắn.”Ngươi muốn đi đâu?” Nàng vừa nắm lấy hắn,vừa sợ hãi nhìn xem bốn phía.

Âm khí dày đặc, nàng mới không muốn một mình chờ đợi ở đây!

Chử Nhật Dương cúi đầu xuống, nhìn quần áo bị chặt chẽ bắt lấy, tiếp tục dương mâu nhìn về phía nàng, tuấn mi dương nhỏ.”Nàng là đến đạo kiếm à?”( đạo kiếm= ăn trộm kiếm)

Hắn vốn ở phía trước mộ thất, lại nghe từ phía sau truyền tới tiếng thét chói tai thê lương, ở nơi mộ thất tối tăm âm u này,nghe tiếng thét chói tai khinh khủng như vậy,làm người khác không dựng lông cũng khó

Bất quá hắn đây nếu không phải quen mắt thấy nơi này, cũng không tin quỷ thần, bởi vậy hắn tìm đến nơi âm thanh phát ra, liền chứng kiến một nét thoáng hiện ánh lửa, chiếu ra một bóng người nhỏ bé đáng yêu.

Hắn mới đứng lại, còn chưa lên tiếng,xem chút nữa bị kia tiếng thét chói tai kia lộng đến tai.

Sách! tiếng kêu của nàng có thể giết chết toàn bộ yêu ma quỷ quái.

Cứ tưởng chính là cái không sợ chết đến đào mộ,chẳng qua là khuôn mặt kia lại cùng Vân Huyền Vũ giống như đúc, hơn nữa lại họ Vân, xem cũng biết cùng Vân gia có quan hệ; chỉ cần cùng Vân gia có quan hệ, chính là đến cùng hắn cướp nẩy sinh ý địch nhân.

Nếu là địch nhân, hắn không đánh bất tỉnh nàng cũng là may lắm,người gọi là Vân tiểu muội lại còn giữ chặt hắn,hỏi hắn muốn đi đâu?

Người sống ở trong mộ người chết có thể đi đâu?Cũng muốn biết để đi lấy vật có giá à!

“Ngươi tại sao biết ta là đến đạo kiếm?” Miệng mở to,Vân tiểu muội trừng mắt nhìn, một khuôn mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Chử Nhật Dương trừng mắt nàng, xem xét trên khuôn mặt kỳ lạ của nàng là thật hay giả,Nhưng mà nhìn tuyệt đối không giống giả,đôi nước sáng lên mắt mở to thật sự rất kinh ngạc.

“Nàng.. Là người Vân gia đi đạo mộ sao?” Hắn thực hoài nghi hỏi,tứ chỉ quỷ Vân Gia kia đúng là trộm mộ nổi danh trong giới là khôn khéo giảo hoạt, mà trước mắt này chỉ là tiểu bất điểm, một bộ dạng đơn thuần ngu ngốc, kém nhiều so với người Vân gia xem ra một bộ dạng đơn thuần ngu ngốc, so với người nhà Vân gia còn kém nhiều lắm.

“Là đúng a!”_ Vân tiểu muội gật đầu, mắt mở to, con mắt sáng tò mò nhìn hắn hỏi: “Còn ngươi? Ngươi là ai?”

“Chử Nhật Dương.” Hắn ở trên báo tên. Nếu là người nhà Vân gia,cũng nên nghe qua tên của hắn chứ?

“Chử Nhật Dương… Tên này rất quen thuộc…” Vân tiểu muội nghiêng đầu nghĩ một chút, “A! Ngươi chính là người đại tỷ từng nói,cái tên trộm đáng chết lén vượt quá ranh giới!”

Nàng nhớ ra rồi! Các nàng vân gia chỉ đạo mộ, bất quá mấy năm nay, lại có cái tên trộm họ Chử luôn luôn đến làm loạn.

Nghe nói là trên giang hồ nổi tiếng thần thâu, hình như còn cùng thần bí trộm thần bộ tộc có quan hệ, đã vừa thần bí lại vừa là cái thứ đến không ảnh đi không tung

Bất quá đây là chuyện trên giang hồ, cùng vân gia không quan hệ, không nghĩ đến thần thâu này lại lớn mật đến mức cùng bọn nàng nẩy sinh ý đến cướp, có việc không sự lại chạy đến trộm dị bảo quý hiếm trong mộ , vài lần đều cướp đồ các tỷ tỷ đạo được, tức đến răng các nàng ngứa ngứa.

Nàng lúc đó sẽ nghe đại tỷ buột miệng ba chữ “Chử nhật dương”, nguyền rủa kẻ trộm đáng chết, tuyệt muốn lấy đi mộ của hắn

“Đúng vậy, ta chính là cái tên trộm đáng chết.”_ Chử Nhật Dương khinh điệu giơ lên tươi cười, đưa tay nàng kéo ra.:”Rồi sao, ta hiện tại muốn trộm kiếm, mà nàng muốn đạo kiếm, cho nên…không hẹn mà gặp!”

Hắn không thấy thích lại tiếp tục cùng nàng nói lời vô nghĩa,khó bảo toàn tiểu bất điểm này không phải đang kéo dài thời gian của hắn, thừa dịp tốt đi đạo kiếm.

Nói lầm bầm, Vân gia đê tiện cùng giảo quyệt gian trá, hắn Chử Nhật Dương chính là ăn qua vài lần thiếu buồn bực, sớm đã có cảnh giác.

“A! Đừng có đi!” Thấy hắn muốn rời khỏi, Vân tiểu muội tâm quýnh lên, vội vã ôm lấy hông của hắn.”Đừng như vậy! Cầu ngươi đừng bỏ ta lại một mình như vậy!”

“Này! Nàng làm cái gì?” Chử Nhật Đương nhíu mày, đưa tay muốn kéo nàng ra.”Nàng đạo của nàng, ta trộm của ta,Đừng có quấn lấy ta!”

Hắn dùng lực kéo nàng ra, vì tránh lại bị quấn ở trên, động tác hắn nhanh hơn, một phen đưa tay nàng kéo ra, bóng dáng lập tức bước nhanh muốn lánh ra

“A! Không cho phép đi!” _Vân tiểu muội kêu to,thấy bóng dáng hắn quá nhanh, đến không kịp suy nghĩ, nàng dùng sức sà vào, bắt lấy chân của hắn.

Vốn là ôm lấy chân, nhưng mà nàng lại giống như đụng vào vật nào đó trên mặt đất rồi mới nghe rắc vậy một tiếng ──

Hai người mắt đối với mắt, trong tâm đồng thời toát ra hai chữ ──

“Chết rồi”

Hai người đứng yên một chỗ đột nhiên mở ra một động.

“Oa ──” vân tiểu muội thét chói tai.

Hai đạo bóng dáng lập tức rơi xuống, bốn phía thạch bích cũng bắn ra mủi tên bén nhọn.

“Đáng chết!”_ Chử Nhật Dương cúi đầu nguyền rủa,rõ là là gặp được suy nữ!( giống như con gái kém cỏi)

Hắn vội vã ôm lấy Vân tiểu muội, rút ra nhuyễn kiếm bên phần eo,nhanh chóng vạch ra một đường kiếm võng, che lại hai người, rồi mới bắn đến mũi tên chém một đường

“A a ──” _Vân tiểu muội phóng thanh thét chói tai, thê lương kêu gào theo.”Không muốn như vậy! Ta không muốn chết ở ở đây như vậy ── “

Tiếng kêu chói tai kia đánh thẳng vào cái lỗ tai Chử Nhật Dương,làm cho hắn xem thủng tai.

“Ồn ào chết đi được,im miệng!” Hắn nhịn không được rống to.

Không phải bởi hắn rống,Vân tiểu muội cũng kêu không ra nữa, hoa một tiếng, hai người ngã xuống dòng sông chảy xiết lạnh như băng, trong nháy mắt bị nhấn chìm.

“Kêu càu nhàu ục ục…” Vân tiểu muội hai mắt một phen, lần này thật sự hôn mê bất tỉnh rồi.



Ông trời phù hộ, hắn còn sống!

Chử Nhật Dương chật vật từ trong nước leo ra, chậm rãi leo đến trên bờ, lúc này mới nhả ra khí, ho ra nước trong cổ họng.

Nghỉ ngơi, hắn từ trong ngực lấy ra nửa hỏa dập tử ẩm ướt, làm phải một lát, hỏa dập tử cuối cùng cháy lên, hơi hơi chiếu sáng lên bốn phía âm u

Nhân tiện ánh lửa cháy, hắn nhìn được hắn gắp theo suy nữ bên người

hai cành cây dài vươn ra đã sớm quấn lấy rối loạn,trên khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt không sắc máu, cánh môi cũng bị đông lạnh đến mức lộ ra xanh tím, hơi thở mặc dù mỏng manh, chính là còn sống.

Chử Nhật Dương khẽ bĩu vành môi, dùng sức vỗ vào thịt thịt mặt nhỏ.

“Này! Tỉnh.” _Nữ nhân này, vừa đến trong nước liền làm hắn té xỉu, đem cả sức nặng toàn bộ giao cho hắn,nước lại xiết như vậy, hại hắn dùng thật lớn khí lực mới bò lên bờ.Hừ!Nàng thật khéo, có thể ngất đến thuần thục như vậy

“Đừng.. Đau!” Má bị đánh đến đau quá, Vân tiểu muội sâu kín mở hé mắt.”Đại tỷ, Đừng đánh,muội đau quá!”

Nàng Ô ô kêu gào, mở hé mắt, nhìn qua lại không phải đại tỷ, mà là một khuôn mặt đẹp tuấn tú, nàng giật mình.

“Tỉnh rồi?”_ Chử Nhật Dương hơi thở không tốt trừng mắt nàng.Vân tiểu muội trừng mắt nhìn, “Chử Nhật Dương… Chúng ta không chết hả? !” Biết mình còn sống, nàng phóng thanh khóc lớn.

“Ô ô… Thật đáng sợ, ta còn tưởng mình chết chắc rồi, oa oa…” _Nàng vừa khóc vừa dùng sức ôm lấy hắn, “Ô… Ta thật sợ, dọa chết ta vậy…”

“Này!” Chử Nhật Dương sửng sốt, vốn muốn đẩy nàng ra, nhưng mà thấy nàng khóc đến thảm như vậy, thân mình ướt nhẹp luôn luôn run rẩy,ngay cả hình dạng cũng vậy làm người ta không tàn nhẫn hạ tâm.

Hắn không đường chọn lựa thở dài khẩu khí, chỉ đành phải nhẹ chụp lưng của nàng.”Đừng….. đừng khóc!”

Hắn không được tự nhiên an ủi nàng, nhịn không được vỡ vỡ suy nghĩ : “Thỉnh cầu!Người cần khóc chính là ta chứ? Không sự bị nàng kéo xuống nước.” Nghe hắn bảo thế, Vân tiểu muội hít hít khóc đến hồng hồng cái mũi, sợ hãi ngẩng lên mắt nhìn hắn.

“Đúng vậy, xin thứ lỗi, ta không phải cố ý.” Nàng biết nếu không phải nàng đụng tới cơ quan, hai người cũng không sẽ rớt xuống cạm bẫy.

Thấy bộ mặt này của nàng hình dạng đáng thương, Chử Nhật Dương làm sao mắng tiếp nữa, chỉ có thể nhận.”Quên đi, bất quá nàng thật là người nhà Vân gia sao?”hắn lần đầu tiên đụng đến người của Vân gia- có thể xưng là truyền kì trong giới đạo mộ mà lại không có lấy một điểm hữu dụng, chỉ biết thét chói tai.

Vân tiểu muội cắn cắn môi, dò xét hắn liếc mắt một cái, mất thể diện dấu dưới đôi mắt, nhỏ giọng biện giải thích.”Ta, ta là lần đầu tiên đạo mộ.”

Chử Nhật Dương nhíu mày, không lịch sự chút nào mà chọc phá ngang ngạnh của nàng.”Ta nghe nói vân gia kia tứ chỉ quỷ lần đầu tiên đạo mộ, chính là kinh động cả đạo mộ giới, một lần liền sấm nổi danh tiếng.”Bị vạch trần lý do, Vân tiểu muội hồng má, cong lên cái miệng nhỏ nhắn.

“Người, người ta cũng không phải tự nguyện đến đây, người ta là bị đại tỷ đá xuống đây.” Nàng thực ủy khuất lải nhải

“Đá xuống đây?” Chử Nhật Dương nghi hoặc nhìn nàng.

Vân tiểu muội biết theo miệng, nhỏ giọng nói: “Ta, ta tuyệt không muốn đạo mộ nha!Như thế xấu, còn âm u dày đặc, ta sợ muốn chết, nếu không phải các tỷ tỷ bức ta…” Nàng lải nhải đưa toàn bộ nguyên nhân của nàng ở nơi này bày tỏ ra.

Chử ngày dương càng nghe càng há hốc mồm.”Cho nên,nàng đã bị đá xuống đây? Còn đem đạo động phủ lên, làm nàng một mình ở nơi này tự sinh tự diệt?”( tự sinh tồn tự mất không màn sống chết)

Hắn không thể tưởng tượng ra nhìn nàng, hoài nghi tứ quỷ Vân gia rất tôn trọng nàng, chiếu theo thời gian quen biết ngắn ngủn này, không cần nói đạo kiếm,nàng ở trong mộ tuẫn táng còn tương đối mau hơn!

“Các tỷ có cấp cho ta thức ăn nửa tháng nè! Đại khái ta nửa tháng sau không xuất hiện, các tỷ liền sẽ xuống thay ta nhận thi thể…”

Đang nói đang nói, Vân tiểu muội phát hiện.”Da? Bọc vải của ta đâu?” Nàng trừng lớn mắt, hoảng loạn nhìn bốn phía.

“Nàng nói gì?” Chử Nhật Dương đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy một trận không lực, Tiểu bất điểm này còn thật sự giờ mới nhận thấy sau!Vân tiểu muội trừng mắt nhìn hắn, nghĩ đến gánh nặng vứt ở trên đầu, “Không có thức ăn..” _Có cái kia nàng tuyệt đối chống cự bất quá nửa tháng…

Nước mắt tụ , nàng dùng sức ôm lấy hắn, nước mắt Uông Uông(đầm đìa) nhìn theo hắn.”Chử Nhật Dương, ta cầu ngươi, Đừng có bỏ ta ở lại đây một mình,mang ta đi ra ngoài!”

Chử Nhật Dương trừng mắt nàng, thân bị nàng ôm phải rất chặt, hai người quần áo đều ướt nhèm, trên người nàng quần áo áp sát chặt lấy làn da,đường cong rõ ràng mà dụ người,làm hắn lập tức cảm giác được mềm mại của nàng.

Không hiểu, hô hấp của hắn có chút không thuận, dưới bụng nổi lên tao động quen thuộc… Thật sự là nhìn thấy quỷ! Hắn như thế chỉ bởi vì của nàng ôm chặt thì có phản ứng.

Vân tiểu muội thấy hắn không nói thoại, trong hốc mắt lệ ngã nhào xuống.”Ngươi đừng bỏ ta lại một mình, ta mà chết ở đây, oan hồn của ta sẽ luôn luôn theo ngươi, quấn ngươi cả đời á!”

Vân tiểu muội lo lắng uy hiếp, mắt của nàng khóc đến hồng hồng, khuôn mặt trắng noãn cũng bởi vì lo lắng mà lộ ra hồng vựng thật mỏng.

Cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn bị nàng khẩn trương cắn, nhìn lấy hắn lệ mâu xem ra đáng thương như vậy, sự uy hiếp của nàng tuyệt không đủ lực, ngược lại khả ái cực kỳ.

Chử Nhật Dương áp hạ phản ứng nam giới không nên có, nhưng mà vừa nhìn thấy bộ dạng nàng uy hiếp người khác, lại cảm thấy nàng thật khả ái. Tiểu bất điểm này… Một điểm cũng không giống như người nhà Vân gia.

Hắn thú vị nhìn nàng, ngón tay nhịn không được lau đi nước mặt trên khuôn mặt nàng,thấy nàng khóc đến cả khuôn mặt đều ửng hồng, làm hắn trở nên không đành lòng

“Được, ta sẽ không bỏ nàng lại một mình, cho nên đừng khóc.” Hắn nhịn không được bày tỏ lời nói này, không muốn tiếp tục thấy nàng khóc.

“Thật sao?” Nghe hắn sẽ không bỏ nàng lại, Vân tiểu muội bĩnh tĩnh mắt mở to, vừa ngạc nhiên vừa vui nhìn hắn, mặt nhỏ trở nên bừng sáng

“Thật sự.” Chử Nhật Dương gật đầu, thấy sắc mặt nàng nở ra nụ cười, như xuân dương giống như tươi cười xán lạn đến mức chói mắt,làm hắn nhất thời hoa mắt tâm trạng.

“Chử Nhật Dương, ngươi ngươi thật tốt!” Vân tiểu muội vui vẻ hô to, đưa tay ôm lấy cổ họng hắn, cả người mềm mại nhỏ nhắn chặt chẽ dính lấy hắn.Hương thơm mềm mại kia làm Chử Nhật Dương thật vất vả áp ở dưới dục vọng lần thứ hai dấy lên, hắn vội vã đẩy nàng ra , âm thầm thở sâu.

Thật sự là gặp quỷ, tiểu nha đầu này chính là ôm chặt hắn, hắn dĩ nhiên cũng trở nên xúc động, hắn là lâu lắm không chạm vào nữ nhân sao?

“Ngươi sao thế?”_Thấy hắn sắc mặt là lạ, Vân tiểu muội nghi hoặc nhìn hắn, quan tâm hỏi: “Ngươi,ngươi không thoải mái sao?”

“Không! Khụ khụ… Không sao.” Chử Nhật Dương ngượng ngùng ho nhẹ xuống, nhìn ánh mắt nàng thật sự thuần khiết,làm hắn cảm thấy mình như là cầm thú.! Hắn nhất định là lâu rồi không chạm vào nữ nhân, thoạt nhìn mới có phản ứng với tiểu nha đầu đen thui này, nhất định là như vậy!

“A!” Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Vân tiểu muội gãi gãi đầu, cũng không tiếp tục truy vấn. Nàng ngẩng đầu đi tới phía trước nhìn lại, vừa nhìn, ánh mắt của nàng lập tức trừng lớn.Nàng lôi kéo quần áo Chử Nhật Đương, chỉ chỉ phía trước, “Này! Chử Nhật Dương, ngươi nhìn một chú cái có phải một thất hay không?”

“Ửm?” Chử Nhật Dương thuận theo hướng nàng chỉ nhìn lại, vừa nhìn cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn đang phía trên tra xét một nửa nhiều thời gian,nhưng mà lại luôn luôn bị Thất Tinh Bát Quái trận vây khốn, tìm không thấy tiềm ẩn ở bên trong mộ thất.

Không nghĩ đến rớt xuống chỗ này,lại để hắn tìm được mộ thất Hắn mắt choáng váng, chuyển đầu nhìn về phía vân tiểu muội.Tiểu bất điểm này.. Phải nói nàng là suy nữ,còn là chó săn phân vận nha?( hình như cái này câu thành ngữ hay sao ấy nghĩa kì kì=.=)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.