Tiểu Mơ Hồ

Chương 3




Bạn bè trong Wechat của Cố Khâm tổng cộng chưa tới ba trăm người, đều là những người anh quen biết, xưa nay anh không bao giờ thêm người lạ. Số người chờ được đồng ý thì nhiều, mà anh lại rất thích xóa bạn, La Tiểu Tố có thể trụ tới bây giờ, sợ chỉ là ngoài ý muốn.

Mà nguyên nhân Cố Khâm giữ cô lại chẳng qua chỉ là cảm thấy thú vị, cô ngốc như vậy, cuộc sống cứ giống như một câu chuyện tiếu lâm.

Hai năm sau, Cố Khâm về nước, tại sân bay Anh quốc, trong một khoảnh khắc nào đó bỗng cảm thấy có chút cô đơn. Mở khung chat ra, lần đầu tiên anh chủ động gửi tin nhắn cho La Tiểu Tố, chỉ đơn giản mấy chữ: "Tôi muốn về nước."

Lần đầu tiên La Tiểu Tố nhận được tin nhắn chủ động của Cố Khâm, phấn khởi một hồi, còn cẩn thận từng li từng tí hỏi lại: "Auto gửi sao?"

"Không phải, chỉ gửi cho cô."

"Tôi đi đón anh được không?"

"Có thể."

Sau này, La Tiểu Tố thường xuyên nhớ tới ngày đó, nếu như trong một mối quan hệ nhất định phải có chất xúc tác, La Tiểu Tố cảm thấy chất xúc tác đó nhất định là lần Cố Khâm chủ động này.

Mà câu muốn về nước kia đã khiến La Tiểu Tố thích Cố Khâm, giống như một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời cô.

Thái độ của La Tiểu Tố đối với vị học trưởng lạnh như băng này vẫn luôn không nóng không lạnh, cô cũng không thích anh, mãi cho tới khi cô ở sân bay nhìn thấy vẻ phong trần mệt mỏi của anh, tại khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau giữa biển người mênh mông này, giống như họ đã yêu nhau được nhiều năm.

Nếu như trên đời tồn tại thứ tình cảm gọi là nhất kiến chung tình, La Tiểu Tố nguyện ý dùng từ này để hình dung thời khắc gặp nhau sau hai năm này, mặc dù nghe có hơi khó tin, nhưng cô vào đúng ngày hôm đó, yêu anh.

Những ngày sau, cô thường tạo rất nhiều lần vô tình chạm mặt trong trường học, rất nhiều lần cùng anh chào hỏi, có cơ hội liền đi tới lớp của anh. Mấy trò vặt này anh liếc mắt là nhìn ra, nhưng anh không vạch trần, còn ngầm cho phép hành động của cô.

Dù sao người ngốc nghếch như cô có thể sống tới bây giờ chắc chắn là do xã hội này quá khoan dung, cho nên anh quyết định cũng khoan dung với cô.

La Tiểu Tố thích anh, cũng không hề phô trương, ngược lại rất uyển chuyển. Cô quan tâm anh cũng tốt, bảo vệ cũng được, tựa như hoa anh đào ngày xuân, rực rỡ nhưng không hề khiến đối phương cảm thấy áp lực.

La Tiểu Tố lên đại học năm thứ tư, Cố Khâm tốt nghiệp, tới làm cho công ty của nhà mình, tuy nhỏ nhưng thực lực không tệ. Công ty này được La Tiểu Tố viết vào nhật ký của mình, trở thành lựa chọn đầu tiên của cô về nơi công tác trong tương lai.

Chờ mãi mới tới kì thực tập của năm thứ tư đại học, La Tiểu Tố không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp gửi sơ yếu lí lịch cho công ty nơi Cố Khâm làm việc.

Kì thực tập kết thúc, ngoài điểm đánh giá thái độ đi làm mỗi ngày thì còn phải làm một bài khảo sát, thành tích bài thi viết và phỏng vấn của cô không quá tốt, không ngờ cuối cùng vẫn thuận lợi trúng tuyển, trở thành nhân viên chính thức. Cũng vào ngày cô trúng tuyển đó, Cố Khâm chính thức kế nhiệm vị trí giám đốc công ty, đây là công ty của gia đình Cố Khâm, mặc dù không lớn nhưng thực lực luôn rất mạnh.

Việc này khiến La Tiểu Tố cảm thấy khoảng cách của cô và Cố Khâm ngày càng xa, thế nên cô đem phần tình cảm đối với anh giấu kĩ trong lòng.

Không ngờ rằng tối hôm qua mối quan hệ của hai người đột ngột thay đổi, khiến cho La Tiểu Tố không biết nên làm thế nào. Có lẽ việc cô thích anh không thể tiếp tục giữ bí mật được nữa, hoặc có lẽ cô sẽ mang bí mật này rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.