Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng

Chương 43: Hạnh phúc bong bóng (1)




“Tiểu Nhược!”. Đằng Phong vất vả đi vào khoảng trống nhỏ trong phòng bếp theoTiểu Nhược. Đã đi theo cô vào nhưng không biết nên mở miệng nói thế nào, có phải là đã quá để tâm. Dù sao thì người kia cũng có quyền đến Paris, mình khẩn trương như vậy thì làm được cái gì?

Nhưng anh thật lòng thích Tiểu Nhược, hơn nữa cũng muốn nhìn xem tên “sư tử” kia coi chừng cậu ta như thế nào.Nhưng dường như anh có dự cảm không tốt rằng sắp tới sẽ có rất nhiều truyện phát sinh.

“ Là anh?” Nhìn thấy anh đi vào, trong lòng có chút vui mừng, thế nhưng sau đó nghĩ đến việc anh vừa nhìn thấy những dấu vết xấu hổ kia thì không biết nên nói gì tiếp.

“Đúng vậy, là anh!” Nhìn cô thật đáng yêu, sao có thể dễ dàng đỏ mặt như vậy chứ. Tên họ Thẩm kia bỏ lỡ cô gái này thì thật đáng tiếc, cậu ta sẽ tự trách vì sự lạc quan vào tình cảm của cô dành cho mình.

“Anh có một chuyện muốn nói cho em biết.” Anh nghĩ hay là nói cho cô biết sớm một chút cũng tốt để cô chuẩn bị tâm lí. Tuy là tên kia sẽ không ra tay nặng với cô nhưng lúc nào cũng nên đề phòng thì tốt hơn.

“Chuyện gì vậy?” Cô giương đôi mắt to tròn vô hại lên nhìn anh khiến cho anh không nén được ý muốn thương hại cô.

Giờ phút này khiến anh muốn từ bỏ ý nghĩ sẽ nói ra. Hít một hơi thật sâu rồi mới mở miệng nói: “Hãy nghe anh nói, anh tới là…”

“Anh chờ một chút, em gọt xong ngay đây.” Cứ nghĩ rằng anh không đợi kịp, cô cắt ngang lời anh rồi xoay người đi gọt trái cây.

“Không phải, việc này…” Đằng Phong rất muốn nói câu tiếp theo nhưng chỉ có thể để lại trong cổ họng. Rất nhiều năm sau anh vẫn còn hối hận vì lúc đó không đem hết những băn khoăn trong lòng nói ra, nếu như nói cho Tiểu Nhược biết được sự tồn tại của người đàn ông kia thì có phải giữa hai người bọn họ sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy chăng.

Nhìn đám người trong phòng khách ăn trái cây, Tiểu Nhược dường như nhớ tới việc Đằng Phong còn đang có chuyện gì đó muốn nói với mình, liền hỏi: “Anh Đằng Phong, vừa rồi có chuyện gì muốn nói với em phải không?” Bộ dạng giống như cô vừa ngắt lời người khác.

“À, không, không có chuyện gì đâu.” Anh chỉ còn biết cười gượng, lúc này anh cũng không biết phải nên nói như thế nào. Thẩm phu nhân vẫn còn đang ở đây, anh thật không muốn sống nữa mới dám nói.

“Ồ, em nhìn anh giống như có chuyện muốn nói, chắc là em nhìn nhầm rồi. Vậy không có gì là tốt rồi.”

“Uh, anh chỉ muốn biết cái tên “sư tử” kia gần đây có gây ra chuyện gì khác thường không thôi. Hì hì, em cũng biết tính tình hắn rất nóng nảy, khó chịu mà.” Anh vừa nói vừa cười lại còn khoa trương làm điệu bộ minh họa.

“Haha. Đừng khoa trương như vậy chứ!” Tiểu Nhược thật sự bị bộ dạng cường điệu của anh chọc cười đến rơi nước mắt, khiến cho vẻ mặt dở khóc dở cười.

“Có hả? Em cũng không biết đấy thôi, hắn…” Anh giống như muốn chứng minh điều gì đó, lời nói vui đùa không dứt………..

Nếu như người kia cũng được như vậy thì tốt rồi, giống như thế này cùng cô nói chuyện phiếm. Nhưng mà đó là chuyện không thể, cô làm sao có thể mong chờ người kia sẽ giống như một người bình thường kia chứ, anh luôn thích ra lệnh cho người khác, cô sao có thể không nghe theo được chứ? Xem ra là đã tự mình nghĩ quá nhiều rồi, tất cả những chuyện trước mắt đều có cảm giác không chân thực, không chân thực đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.