Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng

Chương 24: Nhất định không từ bỏ




Cửa phòng vừa mở ra, một cái gối ôm bất ngờ từ trong không trung bay tới, Tiểu Nhược nhanh mắt vội né sang một bên, may mắn không bị đập vào người.

“Ai cho cô vào đây, đi ra ngoài, cô nghe không hiểu đúng không!”

Đoán trước được tiếng gào thét.”Mặc kệ anh có muốn hay không, em vẫn sẽ ở lại đây.”

Bày ra bộ dáng dọa người này giống như trong trận chiến, hắn cho rằng nàng sẽ cứ như vậy mà lùi bước, bỏ về nước đúng không?

Nếu vậy lại khiến hắn thất vọng rồi! Nàng càng muốn ở lại nơi này, nhìn hắn muốn đem nàng giết đi mà lại không làm được.

Hạ quyết tâm không rời đi, nàng liền giống như một tráng sĩ nắm chặt tay, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía hắn.

“Không đi đúng không, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!” Nàng vậy mà lại không sợ chết còn dám tới gần, thật là khiến cho hắn không biết nên tức giận hay khâm phục nàng đây.

Mặc dù trong lòng nàng đã phát run, nhưng dưới chân bước đi cũng không dừng lại.

Nàng đã chuẩn bị tâm lí kĩ càng rồi, bất kể là hắn ném cái cốc hay cái gối.

Nhìn nàng ngày càng đến gần, Thẩm Hạo Ngôn càng thêm bực bội, cầm lên chiếc cốc trên chiếc bàn bên cạnh giơ lên.

Theo phản xạ nàng nhắm mắt lại chuản bị tiếp nhận cú ném này, nhìn lông mi run rẩy có thể thấy được nàng khẩn trương đến mức nào, sợ hãi, thực ra nàng không phải là không sợ.

Đợi đã lâu mà lại không có cảm giác gì, nàng chậm rãi mở mắt ra, đứng tại chỗ chống lại cặp mắt bùng cháy lửa giận kia, bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Hạo Ngôn nhìn đi nơi khác, vung tay một cái, chiếc cốc vang lên tiếng vỡ ở nơi góc tường.

Hành động kia của nàng muốn nói cái gì? Cho là hắn sẽ đánh phụ nữ sao? Xem Thẩm Hạo Ngôn hắn trở thành cái gì? Sẽ vô lại mà đánh phụ nữ? Quả thực là vũ nhục hắn!

Hắn bây giờ còn chưa bị tàn phế,nhưng cũng không thể làm gì được,là muốn luôn luôn nhắc nhở hắn bị đang bị thương sao, không có hiệu quả đâu?

Khó tránh lửa giận của hắn bốc lên cao.” Anh vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi đi, miệng vết thương sẽ lành nhanh một chút, đừng tức giận nữa “. Giọng nói giống như dỗ trẻ con lại làm cho người nào đó không thoải mái.

“Nghỉ ngơi thật tốt? Nếu cô không tới phòng tôi, tôi sẽ nghỉ ngơi tốt hơn! ” Chỉ cần nàng không xuất hiện, khiến hắn không đau đầu là tốt rồi.

Cái tên Đằng Phong kia cùng người phụ nữ khó chịu trước mắt đúng là như nhau.

“Em sẽ không gây ảnh hưởng đến anh, em sẽ rất im lặng, anh cần cái gì thì bảo em.” Nàng rất nghiêm túc gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế trong góc tường.

Hoàn toàn bất chấp Thẩm Hạo Ngôn ngồi trên giường mặt tái đi, nàng tự nhiên ngồi xem tạp chí, thẳng thừng coi thường cơn giận của hắn.

“Người phụ nữ này!” Bất kể hắn uy hiếp, đe dọa ra sao, nàng cũng làm ra vẻ không liên quan đến mình.

Kiên quyết không bỏ qua, dù ra sao cũng không đi, thật là làm cho người ta nổi điên! Mặt Thẩm Hạo Ngôn đã vặn vẹo không còn hình dáng như cũ.

“Với tư cách là một người bệnh, anh vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt đi, em sẽ không rời khỏi, anh nên tiết kiệm chút sức lực, bớt nói đi.” Từ trong chiếc miệng nhỏ nhắn thốt ra lời nói nhàn nhạt, lỗ tai của người phát điên nào đó nghe vào lại trở thành cười nhạo.

Hắn, có thể mặc kệ loại chuyện như vậy phát sinh sao?

Nhưng, bây giờ, hắn, chết tiệt cái gì cũng không làm được! Thật buồn nôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.