Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Quyển 1 - Chương 24: Khởi điểm mới




Chỉ Yên chỉ ngủ hai canh giờ đã tỉnh, nhìn vị trí mình đang nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một chút hồ nghi. Làm thế nào mà mình có thể về được phòng vậy? Lắc đầu, nàng quyết đoán xuống giường, lòng thầm nghĩ, không biết bây giờ phụ thân thế nào rồi.

"Chỉ Yên tiểu thư, Văn thừa tướng ở tiền thính chờ đã lâu." Thấy Chỉ Yên từ trong phòng đi ra, một gã nô bộc lập tức tiến lên nói.

Văn thừa tướng? Con ngươi mê mang chợt lóe, nhất thời nhớ tới lão nhân mình đã cứu ba ngày trước ở tửu lâu kia.

"Uh, ta đã biết." Gật gật đầu, ý bảo nàng sẽ ra gặp.

Tai tiền thính của Nam Uyển.

Văn Thừa một thân y phục giản dị đang ngồi trên chủ vị, bên cạnh là gia chủ Âu Dương Phong với người thừa kế Âu Dương gia, Âu Dương Cẩn. Lúc này mấy người bọn họ đang chuyện trò vui vẻ, tán gẫu thật cao hứng.

Chỉ Yên vừa tiến vào, bầu không khí nhất thời cương một giây, ý cười trên mặt Âu Dương Phong đọng lại, ánh mắt nhìn Chỉ Yên giấu giếm lợi hại.

"Tiểu thần y!" Văn Thừa thân thể run lên, lập tức từ chỗ ngồi đứng dậy, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên thần sắc vui mừng, cõi lòng đầy kích động nghênh đón Chỉ Yên.

"Tiểu thần y ngủ ngon giấc không?" Thanh âm ôn hòa, không lộ nửa điểm cao ngạo, giống như đối đãi với người cùng thế hệ với mình vậy.

"Uh, đi theo ta." Chỉ Yên thản nhiên gật gật đầu đối với Văn Thừa nhẹ giọng nói, căn bản không để ý đến sắc mặt ẩn sát khí của Âu Dương Phong. Văn thừa tướng vốn cũng không thích khách sáo với người khác nên chỉ gật nhẹ đầu với Âu Dương Phong, rồi lập tức đi theo Chỉ Yên.

"Vị này không phải là người đi cùng thần y ân nhân sao?" Nhìn Âu Dương Bằng nằm trên giường, Văn thừa tướng rồi đột nhiên kinh ngạc nói. Lần trước tuy hắn nhắm hai mắt, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng Âu Dương Bằng nói Chỉ Yên ra tay cứu giúp. Bất đắc dĩ lúc ấy tay chân hắn không thể nhúc nhích nên không thể cảm tạ hai người được, lại không nghĩ rằng lần gặp lại này người kia cũng là nằm trên giường.

"Ngài gọi ta Chỉ Yên là tốt rồi, vị này là cha ta, Âu Dương Bằng, cũng là thứ tử của Âu Dương gia chủ Âu Dương Phong." Chỉ Yên kéo ghế qua, ý bảo hắn ngồi. Thời điểm khi nàng nói đến Âu Dương Phong ánh mắt rõ ràng hiện lên lạnh lùng, cùng sát ý.

"Hắn đây là?" Văn Thừa híp mắt lại, một tay vỗ về chòm râu bạc trắng của mình, một bên bình tĩnh hỏi. Trong đôi mắt hắn hiện lên từng đợt từng đợt ánh sáng cơ trí. Thần sắc điềm đạm, trong vô hình lại lộ ra một cỗ uy áp của người có địa vị cao.

"Vì cứu ta, lấy thân mình làm bia chắn!" Chỉ Yên vô cùng đơn giản nói ra vài chữ, hơn nữa vừa rồi khi nhắc tới Âu Dương Phong trong mắt nàng đã hiện sát ý, nên không khó để một người như Văn thừa tướng vốn đã trà trộn lâu trong chốn quan trường nhanh chóng hiểu thấu đáo ngọn nguồn trong đó. Xem ra tất cả mọi chuyện đều do Âu Dương Phong làm ra a.

"Ta trị liệu cho ngài trước đi!" Chỉ Yên đánh gãy trầm tư của hắn, tin tưởng lấy trí tuệ của hắn có thể hiểu được ý tứ nàng muốn biểu đạt. Nàng không phải người lương thiện, lại càng không cao thượng đến mức thi ân bất đồ báo (làm ơn không cần trả ơn), dẫn hắn đến phòng Âu Dương Bằng đều là vì kế hoạch kế tiếp, một ngày nào đó nàng sẽ rời đi, chỉ có một điều nàng không bỏ xuống được đó là Âu Dương Bằng.

"Vậy xin đa tạ ." Văn thừa tướng tinh thần chấn động, đáy mắt xẹt qua một tia thâm ý, hơi hơi cúi người đa tạ Chỉ Yên.

Hơn nửa canh giờ đi qua, Chỉ Yên thu hồi ngân châm.

"Phong hầu tán ngoan cố bá đạo, xâm nhập vào máu thịt, không phải chỉ cần một hai ngày là có thể trừ hết. Sau này còn muốn vất vả Thừa tướng đại nhân hai ba ngày lại tới gặp ta một chuyến."

"Sao có thể vất vả được, nếu không phải nhờ Chỉ Yên cô nương, cái mạng già này của lão sớm đã không còn. Đừng nói là chạy qua chạy lại mấy lần, cho dù là mỗi ngày đến một lần cũng không có vấn đề gì. Lão chỉ sợ phiền toái cô nương, trong lòng thật băn khoăn." Văn thừa tướng liên tục lắc đầu, xin lỗi nói.

"Mấy lời khách khí gì đó thì không cần, đây là Bồi Nguyên dịch được cô đọng thành viên để dùng, đối với thân thể của ngài rất có lợi. Thật không dám đấu diếm, mặc dù phụ thân giống ngài đều là người mù tu luyện nhưng Yên Nhi rất bội phục một thân chính khí của ngài, hy vọng ngài ngẫu nhiên chiếu cố phụ thân một chút."

Chỉ Yên nói xong, đem một lọ bồi nguyên dịch đưa tới trong tay hắn. Văn Thừa chấn động mạnh, ánh mắt kinh hãi nhìn bình ngọc trong tay. Đây là Bồi Nguyên dịch gần đây được đồn đãi mạnh mẽ trong triều? Nghe nói thứ này vô cùng quý giá, ngay cả đương triều đế vương cũng chỉ có một lọ.

"Thứ này không phải do cô nương bán ra chứ?" Thấy vẻ mặt nàng bình thản, Văn Thừa hồ nghi nói. Lời vừa hỏi ra, hắn lập tức cảm thấy chính mình đa tâm rồi. Bồi Nguyên dịch có thể so sánh với Bồi Nguyên đan thì làm sao có thể do một tiểu oa nhi chỉ mới mấy tuổi này luyện ra?

Nhưng mà trả lời câu hỏi của hắn Chỉ Yên cũng chỉ thản nhiên gật đầu. Trong khoảnh khắc, không khí yên lặng, hắn cảm thấy huyết dịch cả người như đảo lộn. Vốn dĩ bình thường rất trấn định, giờ khắc này hắn cũng không thể làm như thản nhiên được. thật sự do nữ oa trước mắt luyện chế? Phải biết rằng một lọ dược thủy nho nhỏ thế này cũng có giá trị mấy trăm kim tệ a! Không, đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là nghe nói dịch thuốc này là do một vị luyện dược sư thần bí luyện chế! Vậy nàng là luyện dược sư trong truyền thuyết kia?

Oanh, lại là một đạo kinh lôi nổ vang trong lòng, hô hấp của Văn Thừa dồn dập. Gương mặt già nua của hắn nhiễm lên vẻ đỏ ửng hiếm thấy, lông mi trắng râu bạc trắng hơi hơi run run, ngơ ngẩn không nói nên lời.

"Phốc xuy —— Có phải không giống như trong tưởng tượng của ngài? So với luyện đan sư thịnh hành trên đại lục, ta còn có rất nhiều điều cần học tập."

Chỉ Yên cười một tiếng, nghe đồn Văn Thừa trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, lời nói hòa nhã nhưng không mất uy nghiêm. Nhưng hiện tại hắn có chỗ nào giống với bộ dạng tôn quý được vạn dân kính ngưỡng? Điều này quả thực giống hệt lão gia gia nhà bên, thân thiết lại không mất đáng yêu, thật là khiến người ta buồn cười.

"Thứ này ta không thể lấy không, không biết cô nương có gì cần, lão hủ nhất định kiệt lực làm." Văn Thừa bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên hiện lên một tia kính sợ. Hắn, cuộc đời này không thích nhất chính là nợ ân tình, ân cứu mạng của Chỉ Yên còn không báo sao có thể lại nhận lấy dược thủy trân quý này của nàng được.

"Ngài vẫn nên nhận lấy đi, nếu thật muốn hỗ trợ, chẳng bằng giúp ta hỏi thăm vài loại dược thảo này." Chỉ Yên từ trong lòng lấy ra một tờ giấy viết đầy tên dược thảo, đem đến trước mặt hắn nói, con ngươi linh động hiện lên một đạo tia sáng hung ác nham hiểm. Nàng từng nói qua, cuộc đời này, nàng sẽ không tha thứ bất cứ ai khi dễ nàng. Những thương hại (thương tổn, tổn hạ) trước kia, nàng sẽ đòi lại từng cái một. Khóe môi khẽ nhếch, khuôn mặt tinh xảo hoạt nộn tạo nên một chút tà ác, thô bạo, khiến thời điểm Văn Thừa nhìn thấy nhịn không được run run.

Vừa tiễn bước Văn Thừa, nô bộc truyền lời nói Âu Dương Phong triệu kiến, nói là cố nhân tới tìm. Chỉ Yên trong lòng nghi hoặc, không phải lão nhân đáng giận này cố ý lấy cớ chứ. Nghĩ nghĩ, nàng vẫn đi theo nô bộc hướng về chủ viện.

Đây là lần đầu tiên Chỉ Yên đến chủ viện, quý khí xa hoa không nói, bối cảnh chung quanh cũng đều có một phen ý vị, bất quá cùng nàng không có quan hệ gì. Đi vào đại đường chủ viện, trong khoảnh khắc ánh mắt mọi người đều phóng về phía nàng phóng. Âu Dương Phong ngồi trên chủ vị, ánh mắt híp lại, yên lặng khóa trên thân thể nàng, trên mặt biểu tình khó lường.

Đôi mắt Âu Dương Cẩn không còn lạnh băng như ngày xưa nữa, lúc này ánh mắt nhìn về phía nàng nhưng lại lộ ra ôn nhu nhè nhẹ, ngạch, nàng không nhìn lầm chứ.

"Hừ, ngươi nghĩ mình là ai mà dám để chúng ta chờ đợi như vậy." Một tiếng hừ lạnh bất chợt vang lên, Âu Dương Cầm một thân quần áo vàng nhạt, vẻ mặt không hờn giận, hèn mọn châm chọc nói.

"Ta không nghĩ mình là ai cả, nhưng thật ra ngươi nghĩ chính mình là ai a." Chỉ Yên thản nhiên nhìn nàng ta một cái rồi chậm rãi chọn một vị trí ngồi xuống.

"Mấy ngày không thấy, ngươi vẫn khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn như vậy." Tiếng nói từ tính dễ nghe vang lên, Chỉ Yên hí mắt nhìn lại. Ngồi bên cạnh Âu Dương Cầm là một thiếu niên mặc cẩm bào. Tóc hắn buộc cao, khuôn mặt tuấn lãng, bạc môi khẽ nâng, hứng thú nhìn nàng. Đôi mắt hắn như có hào quang lóe ra, sáng ngời chói mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.