Tiểu Ma Vương Tiên Tôn Tiên Giới Nuôi

Chương 36




Sở Khanh mở mắt ra lần nữa đã là ba ngày sau.

Tuy hắn hôn mê, nhưng lúc mơ màng vẫn còn chút ý thức, đồng thời biết rõ mình sống sót bằng cách nào.

Dựa vào ăn máu người.

Rất nực cười, nhưng sự thật là hắn dùng năm mươi năm rời nhà xa xứ diệt trừ thế lực Ma tộc mới ăn máu người làm hại Tiên giới, nhưng trong chớp mắt, hắn đã thành tên kéo dài mạng sống bằng máu của người khác.

Yến Yến trông coi hắn từ sau khi hắn hôn mê không rời nửa bước thấy hắn tỉnh lại, kích động kêu lên, bay ra ngoài kéo lão ma y vào phòng: "Chíp chíp chíp chíp chíp!!"

Như đã dự đoán trước được, Hoa Khê cười nhẹ nhõm: "Tỉnh rồi?"

Sở Khanh không trả lời, tùy lão ma y điều khiển tay chân làm kiểm tra toàn thân.

"Không có trở ngại lớn gì, chỉ cần tịnh dưỡng vài hôm, nếu từ từ không đi vội thì từ đây về tới Tiên giới không thành vấn đề, cơ thể chịu được."

Nam nhân trên giường vẫn im thin thít, ngay cả ánh mắt cũng tan rã.

Biết Sở Khanh chịu cú sốc không nhỏ, Hoa Khê không thúc giục, đặt một bình thuốc dinh dưỡng xuống bàn rồi đi.

Cuối cùng cũng chờ được chủ nhân tỉnh lại, Yến Yến lập tức chui vào lòng Sở Khanh, sau đó không ra nữa.

Một người một chim ở yên một buổi chiều, Sở Khanh ôm Yến Yến tựa trán nó: là báu vật hoạn nạn có nhau với hắn.

Thân thiết sau khi đại nạn không chết kết thúc, điểu yêu ngậm ngọc bội và khăn tay tận tâm bảo quản thay hắn tới.

Nhìn bảo vật khi xưa hắn dốc hết sức bảo vệ, Sở Khanh lảng tránh ánh mắt, không đưa tay nhận lấy.

Cảm thấy hắn của hiện tại, chạm vào cũng sẽ làm bẩn chúng.

Mặc dù vừa mới tỉnh táo, nhưng hắn gần như cảm nhận được cơ thể mình đã trở nên khác đi ngay.

Hắn chẳng cảm nhận được chút tiên khí nào, ngược lại, ma khí bởi vì đã uống máu người dần dần khôi phục chiếm lĩnh cả cơ thể.

Trong lòng lạnh toát, nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy đây là kết quả đã lường trước được.

Vào lúc hắn tiêu cạn tiên khí đâm tiên kiếm thủng lồng ngực Tân Thụy, hắn đã biết hắn không phải Sở Khanh sư tôn yêu nhất nữa.

Hắn bây giờ là một tên Ma hoàn toàn.

Về cơ thể, lẫn hành vi đạo đức.

Có lẽ trong lòng Sở Yến hắn vẫn là tiểu ma vương không đành lòng đuổi mèo con lang thang đi, song không biết những năm qua hắn đã phóng hoả đồ bao nhiêu thành trì mà chẳng hề chớp mắt.

Hắn của trước đây thỉnh thoảng đá cầu, hắn của bây giờ có thể dùng đầu người thay thế, hơn nữa không có một chút cảm giác tội lỗi.

Sau khi có thể xuống giường hoạt động, Sở Khanh theo lão ma y sinh hoạt, giúp ông nấu cơm giặt đồ.

Hôn mê rất nhiều ngày, sau khi tỉnh dậy lại làm người câm, câu đầu tiên hắn nói là: "Ta không có cách nào để báo đáp ông, chờ mai sau ông già không đi được nữa, ta lo ma chay cho ông nhé."

Lão ma y cầm muôi cơm đánh lên người hắn: "Phì phì phì! Lo ma chay cái gì! Ta còn đang chờ tham gia hôn yến của ngươi và sư tôn ngươi đây!"

Không gật đầu cũng không lắc đầu, Sở Khanh chỉ cười hỏi: "Nam nhân và nam nhân cũng có thể thành hôn sao?"

Hắn nhớ trước kia trưởng lão liên tục giới thiệu cô nương xinh đẹp cho sư tôn.

"Chỉ cần hai ngươi bằng lòng, tại sao không được? Ngại ai?" Lão ma y nói rất hiển nhiên.

Sau này hắn dần bình phục, nhưng không hề nhắc đến chuyện về Tiên giới.

Cuối cùng lão ma y không nhịn được hỏi: "Lúc nào thì ngươi đi?"

Thẳng thắn không khách sáo.

Tâm sự bị vạch trần, Sở Khanh chỉ có thể làm bộ chơi xấu: "Muốn đuổi ta đi? Ta không đi đấy, muốn ở lại đây báo đáp ông!"

"Báo đáp ta? Ngươi báo đáp sư tôn ngươi còn tạm được." Lão ma y trợn mắt, "Đúng là không hiểu nổi ngươi, không muốn uống máu cũng đã uống, bây giờ tỉnh rồi lại không muốn về nhà? Có bệnh à?"

Sở Khanh gật đầu: "Có."

Quả thật có bệnh.

Chính là loại bệnh nhát cáy yêu đến tận xương tủy vậy nên sợ bị từ chối, bị ghét bỏ.

Lão ma y: "..."

Lúc Sở Yến tìm đến cửa, đúng lúc Sở Khanh đang ở trong thư phòng rỗi rãi lật tàng thư của lão ma y.

Mất mục tiêu không còn động lực, sau khi tỉnh lại hắn gần như không tiến hành tu luyện nữa, lúc rảnh thì làm ổ trong thư phòng đọc y thư hắn chỉ hiểu được một nửa.

"Nó chưa từng đến thật?"

Một câu năm từ ngắn ngủi khiến Sở Khanh trong thư phòng ngẩng phắt đầu lên.

Nhớ nhung đã hơn nửa thế kỉ, giọng của Sở Yến sợ là đầu thai lần nữa hắn cũng nhận ra.

"Ông nói cho ta biết, nó chưa chết."

"Nhất định là nó còn sống, nếu như nó không còn thật, chắc chắc ta cảm nhận được."

"Ông không cần che giấu, ta biết nó ở đây."

Sở Yến bên ngoài nói rất khẩn thiết, mà Sở Khanh trong nhà chỉ nghe thôi, viền mắt đã tự động tràn ra chất lỏng nóng hổi không thể ngưng được.

Từ đầu đến cuối lão ma y không lên tiếng, mà ông nghe Sở Yến nói tiếp:

"Sở Khanh."

"Sư tôn đến dẫn con về nhà đây, chúng ta về nhà có được không?"

Người Ma giới đều gọi hắn là Tân Nghiêu, hắn cũng sắp quên bản thân vẫn còn một cái tên thật.

Mà bây giờ qua nhiều năm lại lần nữa nghe thấy tên mình từ miệng người yêu dấu nhất, nước mắt của Sở Khanh tuôn rơi như thác.

Rõ ràng muốn nhào vào vòng ôm quen thuộc làm nũng khóc to, nhưng cơ thể ngoại trừ kích động run rẩy không ngừng, hai chân căn bản không thể nhúc nhích.

Từ nhỏ đến lớn, cũng không biết bởi vì mối liên kết gì, hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Sở Yến, mà đối phương cũng vậy.

Cũng tức là nói Sở Yến hoàn toàn biết mình đang trốn y.

Không rõ tại sao chủ nhân không muốn gặp sư tôn hắn yêu thương nhất, Yến Yến sốt ruột muốn bay ra ngoài, nhưng bị Sở Khanh bắt về bụm mỏ.

"Không được kêu." Hai mắt đỏ ngầu, hắn khàn giọng cảnh cáo.

Yến Yến vùng vẫy dữ dội, nhưng hắn chỉ rơi lệ thỉnh cầu từng hồi: "Yến Yến, nghe lời, đừng kêu, đừng để sư tôn phát hiện."

Nhận thấy giẫy giụa cũng vô ích, điểu yêu mệt mỏi bỏ cuộc, không cử động nữa.

Mà người bên ngoài đợi thật lâu không được đáp lại, cũng mất hồn mất vía rời đi.

Lão ma y nín nhịn một đống lời lập tức xuất hiện trong thư phòng, sau đó chửi ầm lên:

"Sư tôn ngươi đã đợi ngươi lâu như vậy, bây giờ ngươi bình phục lại không về tìm hắn, đến nỗi hắn tìm tới tận cửa rồi mà ngươi còn trốn! Coi chừng bị trời phạt!"

"Ta cứu ngươi về là để ngươi làm đồ bỏ đi như thế này à?!"

Chửi xong mới phát hiện thanh niên cắn môi dưới, khóc đến mức run vai, trong lòng còn túm tiểu điểu yêu của hắn không buông.

Ngẩng đầu lên, Sở Khanh lã chã nước mắt nức nở nói: "Bộ dạng quỷ quái của ta... Làm, làm sao mà về gặp sư tôn..."

"Đồ ngốc, ngươi cảm thấy hắn sẽ để ý mấy chuyện ngớ ngẩn mà ngươi quan tâm?" Nhìn hậu duệ giỏi giang của ma vương khóc ngon lành trước mặt như đứa con nít, lão ma y lập tức mềm lòng thở dài, lắc đầu, "Đừng nghi ngờ, sư tôn ngươi yêu ngươi hơn ngươi tưởng tượng đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.