Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

Chương 37: Người lớn tuổi đê hèn




Bùi Nam đi tắm, trong phòng tắm có hai bộ áo choàng ngủ, một của nam và một của nữ, cậu cố tình mặc áo ngủ nam đi ra. Áo tắm quá lớn, cậu mặc vào như một đứa trẻ đang mặc đồ của người lớn vậy. rộng thùng thình, cho dù có buột dây lưng lại thì vẫn để lộ ra một mảng ngực trắng như tuyết, ngay cả vạt áo cũng quét xuống sàn nhà.

Sàn nhà rất sạch sẽ, lại có thảm lông trải ở trên, rất thích hợp để lăn mấy vòng. Bùi Nam đi chân trần ra ngoài, vừa ra khỏi đã vội nhào lên đùi người đàn ông, mè nheo nói, "Thuốc vẫn chưa đưa tới sao?"

Tề Phong Bắc cầm vỉ thuốc đặt bên cạnh, bóc ra một viên rồi nhét vào miệng cậu, "Nhai đi."

Thuốc là viên nén bao đường, có vị ngọt, Bùi Nam cố tình nhai rộp rộp, hai má phồng lên, trước khi nuốt xuống còn nũng nịu, "Vẫn còn sưng á." Cậu cầm lấy tay của Tề Phong Bắc mò vào trong áo ngủ, "Sưng lên vì bị ngài chơi đó."

Da mặt cậu mỏng nên lúc quyến rũ người khác cũng tự nhiên mà đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ rất tự nhiên như thể đã quen rồi vậy.

Bởi vì cậu đã quen làm nũng trước mặt người đàn ông này, mặc dù đã từng trải qua cơn ác mộng trước kia khiến cậu thay đổi rất nhiều nhưng giờ đây cảm giác được chiều chuộng đó đã rất nhanh đã quay trở về.

Cậu áp lòng bàn tay của hắn lên bụng, không cần phải cởi dây lưng áo choàng thì Tề Phong Bắc cũng biết phía dưới của cậu nhất định là không mặc gì cả, đến cả quần lót cũng không mặc. Hắn chậm rãi xoa xoa khiến Bùi Nam thoải mái rên hừ hừ, còn nheo mắt lại trông khá giống một con mèo nhỏ.

Xung quanh rất yên tĩnh, căn phòng được cách âm rất tốt, chỉ cần đóng cửa sổ thuỷ tinh lại thì không nghe bất cứ tiếng động gì ở bên ngoài nữa. Chiếc giường đã quá bừa bộn vì bọn họ đã lăn lộn cả đêm, đầu giường bày một sáp nến thơm mùi hoa hồng, ánh đèn màu hồng nhạt rất thích hợp để làm chuyện gì đó. Bùi Nam vùi trong ngực người đàn ông, lười biếng nhìn xung quanh, sau khi xem xong liền nhận xét: "Cũng không có gì đặc biệt."

Giọng nói của Tề Phong Bắc vang lên trên đỉnh đầu "Muốn thứ gì đặc biệt?"

"Con chưa đi thuê phòng với người khác bao giờ, làm sao con biết được." Bùi Nam ngẩng mặt lên, giận dỗi nhìn hắn, "Con không có nhiều kinh nghiệm như ngài đâu, ngài còn có Mục tiểu thư, lúc đi với cô đó chắc chắn sẽ đến chỗ tốt hơn đúng không?"

Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, những ngón tay của Tề Phong Bắc đặt trên eo cậu bỗng cong lại. Cái cảm giác xấu hổ này suốt ba mươi bảy năm nay hắn đều chưa từng trải qua, nhưng lúc này đây hắn mới cảm nhận rõ ràng được cái cảm giác đó, trong phút chốc không biết phải đáp trả thế nào.

Bùi Nam vẫn còn diễn, diễn rất chân thành, "Thậm chí ngài còn không đi tắm, đến cả quần áo cũng không thay, có phải ngài còn định đi với cô ta đúng không? Ngài hư lắm, rõ ràng đã ở bên con mà sao vẫn còn định đi hẹn hò với người ta?" Cậu xoay xoay cái mông, cố ý để nó cọ qua d.ương vật của người đàn ông, động tác không thành thục nhưng đủ để làm cho người đàn ông cương lên vì cậu.

Tề Phong Bắc mím môi, qua hồi lâu mới mở miệng: "Làm sao em biết?"

Bùi Nam quyến rũ người đàn ông đến nghiện, thuốc lại phát huy tác dụng nên dạ dày cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, muốn quấn lấy làm tiếp thêm một lần, lúc nghe hắn nói vậy liền nghệch ra, "Gì cơ?"

Tề Phong Bắc yên lặng nhìn cậu, "Tây Tân Hải đã nói với tôi."

Lúc vừa nghe xong câu nói kia thì hắn đã cúp điện thoại, cũng không hề hỏi lý do.

Bùi Nam lúc này mới tỉnh ra, mặt lại đỏ như gấc, tức giận kêu lên, "Rõ ràng đã bảo đừng nói lại với ngài rồi mà! Sao anh ta lại nói mà không giữ lời?"

"Tôi mới là người phát lương cho cậu ta."

Bùi Nam xấu hổ, Tề Phong Bắc cũng có nhưng chỉ là hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ cần giữ vẻ mặt vô cảm thì chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì. Bùi Nam lẳng lặng nhìn hắn, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Trước khi ngài tới thì con đã thấy cô đó hẹn hò với người đàn ông nào đó. Con tưởng cô đó phản bội ngài, muốn chụp hình cho ngài xem nhưng sau đó thư ký Tây đã nói cho con biết."

Tề Phong Bắc im lặng vài giây mới nhẹ giọng ừ một tiếng.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Động tác xoa bụng đã dừng lại từ lâu, Bùi Nam thấy hắn yên lặng như vậy cũng cảm thấy hơi sợ, lúc đang không biết phải làm sao thì Tề Phong Bắc chợt nói: "Sao cậu còn giả vờ không biết?"

Ánh mắt hắn không sắc bén, ngữ khí cũng không phải kiểu chất vấn, nhưng càng như vậy thì càng khiến người ta thêm sợ hãi. Bùi Nam không dám nhìn hắn, cũng không dám trả lời, "Không phải là do ngài thích như vậy sao?"

Tề Phong Bắc nói: "Vậy sao? Còn diễn chuyện gì nữa?"

Thanh âm của hắn lạnh nhạt, là hắn cố ý như vậy. Tề Phong Bắc cũng biết mình quá đáng, rõ ràng là hắn là người khởi đầu mọi chuyện, lợi dụng Mục Hương, người mà hắn đã chia tay từ lâu để kích thích Bùi Nam, làm cho cậu mỗi lần như vậy đều tủi thân phát khóc, nhưng sau khị bị phơi bày vẫn có thể sử dụng năm ba câu chiếm lấy lý lẻ, cứ thể như Bùi Nam mới là người làm sai vậy.

Người lớn tuổi bỉ ổi.

Nhưng hắn không kiềm chế được, hắn không chịu được sự lừa dối lần nữa, lúc biết Bùi Nam giả vờ, ngoài sự xấu hổ vì bị vạch trần thì còn lại chính là cảnh giác.

Hắn không muốn Bùi Nam chỉ vì để ở lại mà diễn kịch bày ra tất cả như thế này.

Bùi Nam bị hắn doạ sợ, nước mắt đong đầy hai hốc mắt. Cậu không nghĩ tới trò đùa của mình lại bị tra hỏi gay găt như vậy, như thể những ái tình cháy bỏng vừa nãy đều là giả tạo. Cậu khịt mũi, giọng nói đã hơi khàn, "Không có, con không có diễn... Con không hề diễn gì cả, tất cả đều là thật mà, muốn ngủ với ngài, muốn làm vợ ngài, muốn sinh con cho ngài... Con mãi mãi cũng không muốn rời xa ngài..."

Nước mắt chảy dài trên má, âm thanh càng ngày càng khàn, nức nở trông rất đáng thương. Bùi Nam thấy hắn vẫn dùng thái độ hoài nghi nhìn mình chằm chằm thì càng tủi thân hơn, "Cái gì con cũng cho ngài hết rồi, con cũng chỉ có ngài thôi, sao ngài còn nghi ngờ con? Con mới là cái người được ăn cả ngã về không kia kìa, nếu ngài không muốn con thì ngài có tiền như vậy, lại đẹp trai, ngài muốn bao nhiêu người mà không có chứ. Coi như ngài đã ngủ với con thì ngài muốn không chịu trách nhiệm cũng có thể phủi bỏ thẳng, con đâu thể đi đâu kêu gào bắt ngài phải chịu trách nhiệm được... Còn con chẳng có cách nào rời xa ngài..."

Bảo bối khóc nức nở, đuôi mắt đỏ ửng lên, trên mặt toàn là nước mắt, thân thể cũng co giật nhẹ.

Tề Phong Bắc nheo mắt nhìn cậu, lúc cậu chuẩn bị nói tiếp thì rốt cuộc cũng nhịn không được mà hôn lên đôi môi cậu, hai tay cũng siết chặt lấy eo của cậu.

Bùi Nam bắt đầu nấc lên, rồi dần dần ngừng lại khi bị hắn dùng lưỡi quấn lấy, đầu lưỡi khẽ đáp lại, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, cả cơ thề mềm oặt nằm bẹp dí trên người hắn.

Cậu không còn tính nết tiểu thiếu gia nữa, bị đối xử như vậy cũng không dám nổi nóng, hay cũng do trong nụ hôn của người đàn ông còn có nhiều điều chất chứa hơn là lời xin lỗi nên khiến cậu quên mất phải tức giận. Cậu bây giờ chính là chó con ngoan ngoãn, chủ nhân bảo sao thì nghe vậy, chỉ cần đối xử tốt một chút thì liền ngoan ngoãn bám theo.

Áo choàng ngủ trên người cậu rất nhanh đã bị cởi ra, trong phòng có bật điều hoà, nhiệt độ vừa phải, cho dù có cởi hết cũng sẽ không bị lạnh. Tề Phong Bắc bế cậu lên, cũng không lên giường mà bế thẳng vào phòng tắm.

Lúc bị đặt ở trên bồn vệ sinh, Bùi Nam hoang mang chẳng hiểu gì.

Tề Phong Bắc thả cậu ra, cậu ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, sâu trong mắt vẫn còn dục vọng đang dâng trào mạnh mẽ. Cậu ngơ ngác nhìn Tề Phong Bắc mở tủ đứng trong phòng tắm, thấy hắn lấy một món đồ từ bên trong ra khiến cậu không khỏi thắc mắc, "Đây là cái gì?"

Tề Phong Bắc dừng một chút rồi nói: "Dụng cụ rửa ruột."

Bùi Nam ngơ ngác, lúc sau mới giật mình tỉnh lại, hai má hồng hồng, khẽ khép hai chân lại, đầu ngón chân cũng vì bối rối mà cong lại. Cậu khó mà tin được, "Sao ngài biết cái này để ở đây?" Trong nháy mắt cậu lại bắt đầu ghen tỵ, "Ngài đã tới đây với người khác đúng không?"

Thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ bộc lộ những tính cách trước đây của mình.

Tề Phong Bắc nhìn cậu như đồ ngốc, "Phòng tình nhân sẽ có những thứ như thế này, lúc ôm em vào tôi đã thấy rồi."

Lông tóc trên người Bùi Nam rụt trở về, hoá thành thấp thỏm và thẹn thùng, còn có sự hiếu kỳ về đồ vật lạ lẫm kia. Cậu không biết rửa ruột là làm sao, bên trong phim con heo cũng không có quay đoạn này. Sau khi Tề Phong Bắc mở bao bì ra, lấy từ trong đó ra một đoạn ống nhỏ thì cậu mới nhận ra thứ đó sắp được nhét vào trong hậu môn của cậu.

Cậu có hơi sợ.

Nhưng những ngọt ngào của tình dục đã từng nếm qua nên cậu không hề có ý nghĩ trốn chạy, cậu đã từng xem qua rất nhiều phim heo gay, mỗi lần những người đó bị chơi hậu môn đều thể hiện ra kiểu sướng ngất ngây, đôi khi còn dâm đãng hơn cả nữ chính phim AV khiến cho Bùi Nam cho là chơi hậu môn là cái gì đó rất thoải mái.

Bởi vì bướm non của cậu đã hưởng thụ qua khoái cảm của tình dục, đúng là sướng đến nghiện.

Nếu mỗi lần Tề Phong Bắc ** cậu có thể tiết chế một chút, chỉ làm một lần thì có thể cậu sẽ chủ động quấn lấy người đàn ông làm nhiều hơn. Nhưng Tề Phong Bắc làm dữ quá khiến cậu không dám dốc hết sức quyến rũ hắn thêm nữa.

Bùi Nam nhìn hắn lấy nước thì hoảng hốt bảo, "Ngài có biết làm không?"

Tề Phong Bắc nói, "Xem hướng dẫn xong thì đã biết."

Bùi Nam ngẩn ngơ, "Xem lúc nào vậy?"

"Mới vừa nãy."

Tề Phong Bắc đưa tờ hướng dẫn được dán trên bao bì, còn kèm theo một ít hình vẽ chỉ dẫn đơn giản. Bùi Nam nhìn hồi lâu mới sâu sắc cảm nhận sự chênh lệch về chỉ số IQ giữa hai người, bởi vì cậu chẳng hiểu gì hết.

Mà Tề Phong Bắc cũng không cần cậu hiểu, vì hắn sẽ tự mình làm tất cả.

Hắn để Bùi Nam quỳ gối trên bồn cầu, nâng hai cánh mông lên. Bướm non lộ ra trước, bởi vì bị làm quá mạnh bạo nên đã có hơi sưng lên, hai cánh hoa vừa non vừa hồng mấp máy như dụ dỗ người ta đến cưỡng hiếp một lần nữa vậy. Tề Phong Bắc cố nén cơn kích động mà đẩy hai chân Bùi Nam ra, để lộ ra một lỗ nhỏ mềm mại khác.

"Có thể sẽ hơi khó chịu một chút.", hiếm lắm mới thấy Tề Phong Bắc dịu dàng đến vậy, kề bên tai Bùi Nam thấp giọng nói, "Cố chịu một chút, ngoan."

Bùi Nam nghe chữ "ngoan" xong liền mềm oặt người, màu đỏ lan từ mặt xuống cổ, vành tai cũng đỏ chót như tích máu. Cậu cảm thấy hình như mối quan hệ của hai người vừa thay đổi sau trận khóc lóc kể lể vừa nãy, dường như đã thân mật hơn một chút.

Hơn nữa sau khi Tề Phong Bắc phát sinh quan hệ với cậu thì sau đó liền chia tay với Mục Hương, đây là ý muốn chịu trách nhiệm.

Chắc là ba ba có yêu cậu chút chút đó.

Vì thế Bùi Nam có hơi lo lắng nhưng cậu cảm thấy hẳn là mình có thể chịu đựng được. Thế nhưng lúc bắt đầu rửa ruột thì cậu vẫn khó chịu mà khóc thành tiếng, theo bản năng muốn chạy trốn, "Bụng sắp nổ tung rồi, a... Ba ba đừng cho nước vào trong nữa mà..."

Dòng nước chảy xuôi theo ống vào trong đường ruột, bụng bị nước làm căng phồng lên, nơi bị nước rót vào rất khó chịu khiến Bùi Nam chảy mổ hôi ròng ròng. Cậu vừa muốn chạy trốn thì Tề Phong Bắc đã bóp chặt lấy eo cậu lại, không cho cậu trốn đi đâu cả.

"Khó chịu quá... A...Con không muốn chơi phía sau... Ba ba, ba ba... Bướm nhỏ cho ba chơi... Có được không? Làm sưng lên cũng không sao hết, ngài muốn làm bao nhiêu lần cũng được... Con, con có thể liếm cho ngài mà... Khó chịu quá... Aaa..." Bùi Nam khóc đến đáng thương, nức nở xin tha nhưng vẫn không khiến Tề phong Bắc mềm lòng chút nào.

Nếu là ngày thường, chỉ cần Bùi Nam rơi một giọt nước mắt thì cái gì có thể đồng ý, hắn sẽ đồng ý hết mà không cần do dự, nhưng lần này thì không được.

Không phải do lòng dạ ác độc, mà là do dục vọng chiếm hữu đang quấy phá điên cuồng.

Tề Phong Bắc cũng không thoải mái gì cho cam, thật lòng hắn cũng không muốn nhìn thấy Bùi Nam chịu tội như thế này, nhưng cái này giống với lúc phá thân vậy, chỉ cần hắn có ham muốn thì Bùi Nam nhất định phải trải qua cái bước này.

Tề Phong Bắc nói: "Không được." Giọng hắn trầm xuống, mang theo mùi vị sắc tình dày đặc, "Trên người em có bao nhiêu cái động tôi đều muốn hết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.