Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

Chương 18: Nữ chủ nhân và tiểu thiếu gia tương lai




Cuối cùng cũng đã đến ngày mời mẹ con Mục Hương tới nhà làm khách, chú Trung đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả. Tiệc rượu được trang trí tinh xảo và không thiếu phần xa hoa, mọi thứ từ cửa chính đến bên trong nhà đều được tân trang lại như mới, chú Trung còn mở cửa phòng tiệc đã lâu không dùng đến ra nữa.

Những bông hoa thơm ngát được bày trên bàn dài, khăn trải bàn cũng là những chiếc được lựa chọn màu sắc cẩn thận, mỗi chiếc đĩa đựng thức ăn đều được đặt ở khoảng cách vừa phải, đều tăm tắp như thể đo bằng thước kẻ, bộ đồ ăn bằng bạc đặt trên bàn cũng toả ra một ánh sáng rực rỡ.

Mọi sự sắp xếp đủ cho thấy nhà họ Tề coi trọng bữa tiệc này đến mức nào.

Khách đến tham dự không nhiều, sợ nhà gái lúng túng và ngại ngùng nên cả cha mẹ của Tề Phong Bắc đều không tham dự, chỉ có hai người em gái dẫn theo bọn trẻ đến.

Lúc mẹ con Mục Hương, chú Trung yêu cầu tất cả mọi người làm trong nhà đều phải ra chào đón, bao gồm cả Bùi Nam.

Chú Trung an bài như vậy như thể thuận đường thông báo với Bùi Nam rằng nữ chủ nhân mới của ngôi nhà này đã chính thức xuất hiện. Trước đó chú cũng đã cảnh cáo cậu: "Làm cho tốt việc của cậu, lời không nên nói thì đừng nói, cũng không được phép vào quấy rầy tiên sinh, cũng không được gọi danh xưng kia trước mặt cô Mục. Cậu phải nhớ cho kĩ, cậu đã không còn là thiếu gia của nhà này nữa!". Lời nói của chú có chút ác ý, "Nếu như tiên sinh thành công tái hôn, nhà họ Tề gia sẽ nghênh đón một vị thiếu gia mới vào ở, tương lai còn có thể có một vị thiếu gia nhà họ Tề chân chính ra đời!"

Bùi Nam cúi đầu không nói lời nào, hôm nay cậu cũng được phát một bộ vest đơn giản, bộ vest không đắt tiền nhưng mặc ở trên người cậu lại trông rất nổi bật, làm cho cậu trông như một hoàng tử nhỏ.

Chỉ là không còn đám đông nào vây xung quanh cậu nào nữa.

Lúc tiếp đón thì Bùi Nam đứng ở hàng sau cùng, đây là bổn phận của người hầu, nhưng bây giờ thân phận của Bùi Nam cũng tương đương như vậy cho nên cậu không thể tỏ ra bất bình được.

Mà cậu cũng không thể so sánh với người hầu được, những người làm việc ở đây đều có thể tự do đi lại trong khu nhà giàu nhờ hợp đồng công việc, cho dù có gặp phải bảo vệ cũng không phải là chuyện đáng sợ gì hết.

Nhưng cậu không được, một khi bị bắt được, cậu sẽ bị trục xuất về khu ổ chuột ngay lập tức, rồi sẽ lại trở thành một "con chuột" bẩn thỉu và hôi hám với một cuộc sống vô hồn.

Mục Hương hơi kinh ngạc khi nhìn thấy dàn tiếp đón như vậy, cô đi cùng với Tề Tịnh Tịnh đến, sau khi xuống xe, có một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi đứng bên cạnh cô. Hai mẹ con ngày hôm nay đều ăn mặc chỉnh tề, Mục Hương mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, đi giày không quá cao, tóc được chải chuốt rất gọn gàng và buộc cao lên trông rất sang trọng, vừa xinh đẹp lại pha chút gì đó dịu dàng. Bé trai bên cạnh cô mặc một áo sơ mi và quần tây, trên cổ còn thắt một cái nơ con bướm. Cậu bé trông rất giống mẹ, nước da trắng ngần, khuôn mặt bầu bĩnh, ngũ quan thanh tú, khi cười rộ lên đôi lông mày hơi cong cong, rất vừa mắt.

Tề Phong Bắc cũng mặc một bộ quần áo rất trang trọng, bộ vest cao cấp màu xám tro, bởi vì có một số hoạ tiết nhỏ nên nhìn không quá nghiêm túc nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp trai.

Khi hai người đến gần hơn, Bùi Nam có thể nghe thấy tiếng chú Trung thở một hơi rất vui vẻ.

"Không cần phải khách khí như thế, Tề tiên sinh cẩn thận chuẩn bị như vậy, cũng làm cho tôi rất ngượng ngùng." Mục Hương nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối vướng trên trán, vẻ khẩn trương trên mặt không có cách nào che giấu, hiển nhiên là thật sự không thích ứng được. Cô nhanh chóng làm quen rồi giới thiệu, "Đây là con trai của tôi, Mậu Mậu. Mậu Mậu, mau gọi chú Tề đi con."

Bé trai không có chút ngượng ngùng nào, đôi mắt sáng ngời, âm thanh cũng vang giòn, "Con chào chú Tề ạ!".

Bùi Nam cảm thấy khó chịu cực kỳ.

So với Mục Hương thì cậu càng để ý đến đứa trẻ kia hơn, vừa nghỉ đến tương lai nó sẽ thành thiếu gia của nhà họ Tề thì trong lòng cậu liền ghen tỵ không thôi.

Thậm chí còn rất đau lòng.

Cậu quan sát đối phương một hồi, vừa nhìn vừa đánh giá. Cảm thấy cậu ta quá béo, không sánh được với mình lúc nhỏ. Lại thấy ngũ quan cậu ta quá nhỏ, mũi hơi tẹt, không giống chính mình trời sinh đã đẹp, từ nhỏ đã đẹp hơn nhiều so với những đứa trẻ khác. Cậu còn ác ý nghĩ rằng có lẽ đối phương mà khóc lên nhất định rất xấu, không như cậu cho dù khóc cũng rất đẹp, nước mắt như mưa dễ khiến người ta đau lòng...

Nhưng cho dù cậu có oán thầm cỡ nào thì Tề Phong Bắc vẫn bế đối phương lên, trên môi nở nụ cười hiền hòa, còn nhéo má cậu ta.

Bầu không khí liền trở nên thoải mái và dễ chịu hẳn. Họ đi tham quan khắp ngôi nhà, nhà họ Tề phòng ốc rộng rãi, dù sao cũng từng là nơi ở của một đại gia đình, một toà nhà lâu đời nhưng được bảo trì rất khá. Mục Hương là nhà thiết kế, không chỉ thiết kế phòng triển lãm mà còn thiết kế phòng ở, chỉ riêng ở phương diện này cũng có rất nhiều chủ đề để tán gẫu. Bọn họ còn đi ra vườn hoa để uống trà và cà phê, tiện thể còn ngắm nhìn cả vườn hoa. Cây hoa cẩm chướng vốn bị Bùi Nam lầm thành cỏ dại mà nhổ hết, bây giờ cũng đang nở thành từng bông hoa màu đỏ tươi, còn có những loại hoa khác, vừa ngắm hoa vừa nói chuyện phiếm, thời gian cũng đã trôi dần đến giờ ăn trưa.

Bùi Nam không thể ngồi bất cứ chỗ nào trong bữa tiệc.

Hai vị tiểu thư của nhà họ Tề cũng coi cậu như không tồn tại, Tề San San nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, Tề Tịnh Tịnh lộ ra vẻ chán ghét không thèm che giấu, như thể cậu là một thứ gì đó rất ghê tởm, chỉ cần nhìn nhiều hơn một chút cũng có thể dính lấy xui xẻo.

Bùi Nam không thể vào bàn, mà cũng không cần ở bên cạnh hầu hạ. Cậu lựa lúc nhà bếp không bận rộn mà ăn hết phần cơm trưa của mình, trong lúc đang buồn chán thì chú Trung lại đến tìm cậu, nói: "Cậu dẫn tiểu thiếu gia đi chơi một lát đi, lên lầu ba chơi."

Bùi Nam vẫn chưa quen, nhất thời không biết "tiểu thiếu gia" là nói ai, mãi đến tận khi nhìn thấy đứa trẻ mặt tròn đi tới.

Mậu Mậu nhìn cậu cười, cười vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, còn gọi cậu một tiếng: "Anh trai."

Bùi Nam nghe mà phát tởm.

Cậu không hề muốn chơi với đứa trẻ này chút nào, nhưng cậu không có cách nào từ chối. Bùi Nam không hề nghĩ tới sau khi trở lại, lần đầu tiên được lên lại lầu ba lại là do dính nhờ "ánh sáng" của thằng nhóc xa lạ này. Trong lòng cậu có hơi mong chờ, nhưng khi đến lầu ba, tất cả mong chờ dường như vỡ vụn trong khoảnh khắc.

Những đồ vật vốn cho rằng sẽ được cất giữ, sớm đã biến mất sạch sành sanh.

Chú Trung không hề lừa cậu.

Phòng ngủ đã từng là của cậu đã bị thay đổi hoàn toàn, đồ chơi mà cậu thích, những hình dán ngẫu nhiên và những mô hình trên giá sách toàn bộ biến mất không còn tăm hơi, không chỉ có như vậy, ngay cả bức tường cũng đã thay đổi màu sơn mới.

Đồ của cậu bị tiêu huỷ không còn tung tích, nhưng chú Trung đã chuẩn bị lại cả một phòng toàn đồ chơi, chính là để chiêu đãi cho tiểu thiếu gia tương lai này.

"A, là mô hình máy bay nè! Em thích lắm đó!" Mậu Mậu vỗ tay vui mừng, ôm lấy một cái hộp trong đó, ngửa mặt lên nhìn Bùi Nam, "Anh trai có thể chơi cùng em không ạ?"

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Trong lòng Bùi Nam tràn đầy tâm sự, không có cách nào khơi dậy hứng thú được, cậu mệt mỏi nói: "Em tự chơi đi."

"À, được ạ." Lúc Mậu Mậu cúi đầu liền thu lại nụ cười trên mặt ngay lập tức, cậu ta chậm rãi mở đồ chơi ra, đem linh kiện thả đầy trên thảm trải sàn, thản nhiên nói: "Em rất thích nơi này đó."

Bùi Nam nhăn mày.

Mậu Mậu nhìn cậu cười, "Người ở đây ai cũng tốt với em lắm nha, phòng ở cũng đẹp nữa, còn chuẩn bị cho em thật nhiều đồ chơi như vậy, em thật sự rất thích." Cậu ta cười thật ngọt ngào, âm thanh mềm mại, "Em cũng rất thích chú Tề, nghĩ đến không lâu nữa thì chú sẽ trở thành ba của em, em vui lắm đó."

Bùi Nam rốt cục cũng nhận ra được ý khiêu khích trong lời nói của cậu ta, cả người nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Ngài ấy không phải ba của mi!" Cậu tức giận đến mức mặt đỏ rần, đôi tay cũng nắm chặt thành một nắm đấm nhỏ, "Ngài ấy là ba ba của tao!"

Mậu Mậu không có vẻ gì là bị doạ sợ, còn cười càng vui vẻ hơn, "Tôi đã nghe mẹ nói qua, việc đó xưa rồi." Cậu ta đưa mắt nhìn Bùi Nam từ trên xuống dưới, tầm mắt thành thục không giống một đứa con nít, có lẽ là do người cha mất sớm nên khiến cậu ta trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Ngữ khí cậu ta tràn đầy tính xâm lược, "Chẳng qua bây giờ anh được chú Tề thuơng xót nên mới có thể ở lại được nơi này. Tôi đã nghe dì Tịnh Tình nói rồi, mấy ngày nữa anh sẽ bị đưa đi, không bao giờ được phép ảnh hưởng đến việc kết hôn của mẹ và chú Tề đâu. Chờ cho đến sau khi hai người kết hôn rồi, tôi và mẹ sẽ chuyển vào đây ở, lúc đó mẹ sẽ là nữ chủ nhân của nơi này, và đương nhiên tôi sẽ tiểu thiếu gia ở đây, sau này sinh thêm một đứa em trai nữa là tốt rồi, người một nhà tụi tôi ở cùng một nơi sẽ rất hạnh phúc."

Mồm miệng cậu ta lưu loát rõ ràng, cả một câu dài như vậy mà không nói sai lấy một chữ, đủ để thấy rõ ngôn ngữ thiên phú cũng rất tốt.

Bùi Nam tức điên người, mặt lại càng đỏ hơn, cả người cũng run lên.

Cậu bị chọt trúng điểm uy hiếp.

Tề Phong Bắc có rất nhiều lựa chọn, hắn quả thật đối với mình có dục vọng, nhưng hắn đã khắc chế đến mức chưa từng chân chính làm ra chuyện gì, Bùi Nam không thể nào yêu cầu hắn đưa ra bất kỳ cam kết nào cho cậu.

Cậu sẽ bị đuổi ra ngoài, hoàn toàn bị trục xuất, sau đó mất đi chỗ dựa là Tề Phong Bắc.

"Tôi còn lo lắng chú Tề không thích tôi, nhưng mà lúc nãy vừa mới tiếp xúc, tôi thấy chú ấy rất thích tôi đó chứ." Mậu Mậu nghiêng đầu nhìn cậu, "Tôi cũng rất thích chú Tề, chú đẹp trai lắm, so với ba tôi còn anh tuấn hơn nhiều."

Bùi Nam không nhịn được nữa, cậu hét toáng lên, "Mi ngậm miệng!"

Mậu Mậu nở nụ cười, rụt cổ một cái, bày ra vẻ sợ sệt, "Anh hung dữ quá đi, anh trai muốn đánh em sao?"

Bùi Nam rất muốn xé miệng cậu ta, lại bị kích thích thêm câu nữa thì chắc sẽ thật sự nhịn không được mà ra tay.

"Không thể nha, chỉ cần anh đánh tôi thì ngay lập tức anh sẽ bị đuổi ra ngoài đó." Mậu Mậu thu lại nụ cười trên mặt, trở mặt cũng thật nhanh, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ.

Bùi Nam tức lắm, tức đến nỗi cả người run rẩy, dần dần vành mắt cũng đỏ lên, nước mắt không bị khống chế trào ra ngoài. Mậu Mậu không tiếp tục nói khích cậu, bắt đầu vui vẻ chơi đồ chơi, một phòng đồ chơi phù hợp ở độ tuổi này đều là chuẩn bị cho cậu ta, món nào cũng cao cấp, đủ để hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cậu ta.

Bọn họ vẫn tiếp tục ở lại nơi này dùng bữa tối, Mậu Mậu có học dương cầm, lúc tiệc tối liền đàn một bài khúc dương cầm, nhận được toàn bộ tiếng vỗ tay của mọi người.

Bùi Nam nghe được cậu ta đàn rất tệ, có vài nốt còn đàn sai. Vậy nhưng người trong phòng đầy năng lực đánh giá lại dường như không nhận ra được, giống như nhiều năm trước, khi Bùi Nam vẫn còn mang họ Tề thì bất kể cậu có làm thứ gì đi chăng nữa, dù có tốt hay không thì cũng sẽ được người khác vỗ tay chúc mừng.

Thì ra tất cả những lời khen tặng không phải dành cho cậu, mà là dành cho thân phận mà cậu đã từng có.

Thân phận không còn, cậu vẫn là cậu nhưng cũng chẳng là cái thá gì cả.

Bùi Nam đố kị không thôi, vừa khó chịu vừa thương tâm và tủi hổ cực kì, cậu không tiếp tục chịu trận trong phòng tiệc hắn, chỉ có thể ảo não trở lại nhà bếp.

Trong phòng bếp còn bật đèn, thấy mẹ Hoa ở trong bếp bận rộn, Bùi Nam liền ngồi thẫn thờ ở trên ghế nhỏ, mãi đến tận khi ngửi thấy được một mùi hương mới sực tỉnh lại. Cậu vừa ngẩng đầu, liền thấy mẹ Hoa bưng cái bánh kem nhỏ đứng ở trước mặt cậu, trên mặt bánh ngọt còn cắm một cây nến nhỏ có con số 17.

Bùi Nam trong nháy mắt mở to hai mắt, khoảnh khắc này xua tan đi cả một ngày mù mịt, biểu tình vừa mừng vừa sợ, "Mẹ Hoa còn nhớ sinh nhật của con sao?"

Mẹ Hoa có chút áy náy, bà cũng bận bịu quá nên quên mất, vẫn là có người nhắc nhở mới nhớ tới. Nhìn thấy trong mắt Bùi Nam lấp loé nước mắt, bà vốn là muốn nói ra sự thật, rồi lại nghĩ tới lời căn dặn của người kia, nhân tiện nói: "Nam Nam, sinh nhật vui vẻ."

Rồi lại thở dài nói: "Qua ngày hôm nay, Nam Nam đã trở thành người lớn rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.