Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 49: Làm người phải kính già yêu trẻ




"Hàn Hàn, ngươi làm xong. . . ." Nghe thấy tiếng cửa mở, Tiêu Nguyên Bồi kinh hỉ từ trên ghế đứng lên, nhìn thấy thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Ý, trên khuôn mặt tròn tròn lộ ra vẻ thất vọng, đầu nhìn nhìn về phía sau Mộ Dung Ý, "Thế nào chỉ một mình ngươi, tỷ tỷ ngươi đâu?"

Đối với tên ăn hàng này, Nhiếp chính vương đại nhân tỏ vẻ hoàn toàn không thấy, bước chân nhỏ đi thẳng qua, vững vàng ngồi trên ghế.

"Ặc, ngươi gọi là Thanh Phong phải không?" Mắt Tiêu Nguyên Bồi rơi xuống trên người Mộ Dung Ý, nhìn Mộ Dung Ý tinh xảo đáng yêu, nhịn không được đưa tay muốn xoa bóp.

Cảm nhận được động tác của Tiêu Nguyên Bồi, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý hơi lóe lên, giống như một núi băng phủ đầy bụi vạn năm nứt ra một khe hở, mạnh mẽ lạnh lẽo tỏa ra hàn khí khắp người, trong nháy mắt đóng băng vạn dặm.

Tiêu Nguyên Bồi nhịn không được toàn thân run run, tay cứng nhắc giơ ở giữa không trung, hắn mặc dù thích ăn, nhưng cũng không ngốc, tốt xấu gì cũng là đứa nhỏ lớn lên trong đại gia tộc, năng lực quan sắc vẫn có, chỉ cảm thấy cái nhìn này của Mộ Dung Ý so với cha mình còn muốn khủng bố hơn, miệng nước bọt, lùi tay về, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, tròng mắt loạn chuyển, liếc ra phía ngoài cửa, không dám lộn xộn nữa.

Chỉ liếc mắt một cái, Mộ Dung Ý thu hồi lại ánh mắt, vững vàng ngồi ở bên cạnh bàn im lặng.

Đông Thanh đứng ở phía sau Tiêu Nguyên Bồi, không nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Ý, chỉ cảm thấy công tử nhà mình đột nhiên trầm mặc nên có chút kỳ quái, phải biết rằng từ đầu theo tiến vào phòng, công tử không chỉ kêu đói, chỉ cần ngoài cửa có tiếng động, liền dẫn đến cái đầu kia nhìn về phía cửa ngó lung tung, hiện tại đột nhiên yên tĩnh lại, cũng làm cho hắn nhất thời không hiểu nổi.

Hai mắt kỳ quái nhìn công tử nhà mình, thấy Tiêu Nguyên Bồi vẫn thành thành thật thật ngồi như cũ, trong lòng nhịn không được nói thầm, thế nào công tử bỗng nhiên an tĩnh vậy, chẳng lẽ đột nhiên đổi tính?

Trong lúc nhất thời, trong phòng im ắng không người nói chuyện. di.e,n,,da/nnlq.đonnn

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tiêu Nguyên Bồi hít hít mũi, con ngươi loạn chuyển trong nháy mắt yên ổn lại, trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, xoay người một chút từ trên ghế đứng lên, mấy bước chạy đến cửa chợt kéo cửa ra: "Hàn Hàn, rốt cuộc ngươi đã quay lại rồi!" Mắt rơi vào trên chiếc khay trong tay tiểu nhị đi theo phía sau Hàn Hàn.

Hàn Hàn bất thình lình bị hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy khuôn mặt tròn vo kia của Tiêu Nguyên Bồi cười vô cùng xán lạn. Nhịn không được đỡ trán, mũi người này cũng quá linh đi, ngửi mùi cũng biết là mình đã trở lại, cầm tinh con chó sao?

Gật gật đầu: "Ừ, ta đã trở lại, đã rất đói phải không?" Cất bước đi vào bên trong.

"Không sao, ta vẫn uống nước." Tiêu Nguyên Bồi vội vàng thối lui một bước, nhường tiểu nhị theo sau cùng nhau đi vào, mắt tròn vo nhìn chằm chằm mỹ thực không nháy mắt một lần, khóe mắt thoáng nhìn vào Hàn Hàn đi tới bên cạnh bàn, vội vội vàng vàng mấy bước chạy tới, giật lại một cái ghế: "Hàn Hàn, ngồi."

Mộ Dung Ý ở một bên nhìn một loạt hành vi chân chó của Tiêu Nguyên Bồi, thật sâu trong con ngươi hẹp dài xẹt qua một tia xem thường —— quả nhiên giống như điều tra, gặp được ăn liền hóa thân làm nô!

Theo tin tức Ám Cửu điều tra đưa tới, trước năm tuổi Tiêu Nguyên Bồi tất cả đều bình thường, lúc năm tuổi mất tích một khoảng thời gian, sau khi tìm trở về quần áo tả tơi không còn hình dáng, sau đó liền trở nên siêu cấp yêu thích ăn, nhất là thích ăn ngon.

Tiêu lão gia chủ cùng Tiêu lão phu nhân đau lòng tôn tử, không những không ước trói buộc gì, còn dung túng mọi cách. Bởi vậy, mới có Tiêu Nguyên Bồi hiện tại này trở thành bộ dáng ăn hàng.

Liếc mắt nhìn tiểu nhị đứng ở một bên: "Đã không đói, liền đưa đồ ăn ra, để cho đỡ nóng rồi hẵng bưng vào."

Tiêu Nguyên Bồi đang ngồi ở một bên nhìn chằm chằm vào mỹ thực, nghe nói thế cuối cùng cũng kéo ánh mắt ra, khuôn mặt tròn bày ra vẻ suy sụp, liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý không có biểu tình gì, lại vội vàng đem ánh mắt về phía Hàn Hàn: "Hàn Hàn ——"biểu tình đáng thương giống như như con chó nhỏ bị vứt bỏ.

Hàn Hàn nhịn không được buồn cười, vẫy tay với tiểu nhị: "Để thức ăn xuống, ngươi cũng lui ra ngoài đi."

Hôm nay Hàn Hàn làm ba món ăn một canh, một món là Chưởng Thượng Minh Châu, một món cá hấp quế, một món là cà chiên cùng với canh rau xanh đậu hủ.

Chỉ ngửi thấy mùi, đã khiến người khác thèm ăn.

Thấy đồ ăn được đặt trên bàn, Tiêu Nguyên Bồi rốt cuộc vui vẻ ra mặt, lộ ra hai hàm răng đều: "Thơm quá, sắc hương vị đều đủ, Hàn Hàn, thủ nghệ của ngươi quá tuyệt vời!"

Mộ Dung Ý vô cùng xem thường liếc nhìn hắn một cái: "Heo!"

Tiêu Nguyên Bồi kỳ quái quay đầu: "Làm sao ngươi biết ta cầm tinh con heo? Nãi nãi ta nói cầm tinh con heo thích ăn là chuyện hiển nhiên, có thể ăn là phúc, ta cũng cho là như vậy."

Mộ Dung Ý: "..." Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhíu chặt hơn.

di.e,n,,da/nnlq.đonnn Hàn Hàn ở một bên không nín được cười, ăn hàng này cũng quá ngốc đi?

Tiêu Nguyên Bồi quay đầu nhìn Hàn Hàn, dịch dịch mông, miệng nuốt nước bọt: "Cái kia, hiện tại có thể ăn chưa?" Món ăn là do Hàn Hàn làm, nên lễ phép, mình hẳn là phải hỏi Hàn Hàn một chút.

Hàn Hàn lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt vào trong bát Mộ Dung Ý, mặt mày cười đến cong lên: "Đói thì ăn đi, không cần phải khách khí." Làm khó tên ăn hàng này đói thành như vậy còn có thể nhịn được.

"Vậy ta liền không khách khí!" Tiêu Nguyên Bồi hoan hô một tiếng, nắm chiếc đũa lên gió cuốn mây tan bàn ăn, động tác vẫn rất nhanh mà ưu nhã như cũ, mắt tròn vo thỏa mãn nheo lại thành một đường.

Hàn Hàn phát hiện, cùng một tên ăn hàng như vậy dùng cơm cũng là một chuyện không tệ, nhìn đối phương vui vẻ ăn, cũng có thể làm cho khẩu vị mình đỡ hơn một chút, ăn nhiều một chút.

Mộ Dung Ý lại không cho là như vậy. Tay nhỏ trắng nõn cầm chiếc đũa, nhìn phương pháp ăn như châu chấu trong mùa Tiêu Nguyên Bồi trên bàn, chân mày nhỏ xinh đẹp nhịn không được hơi nhíu, ánh mắt thâm trầm không vui rơi vào trên người Tiêu Nguyên Bồi.

Tiêu Nguyên Bồi động tác cứng đờ, dường như lại cảm nhận được khí lạnh giống như lúc nãy, lui lui cổ, giương mắt len lén nhìn Mộ Dung Ý một cái, trong lòng nhịn không được ủy khuất, không phải là ăn nhanh một chút sao, có cần thiết phải hung ác nhìn mình như thế không? Động tác lại chậm lại.

Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt, chiếc đũa kẹp một quả cà bỏ vào trong bát Hàn Hàn: "Ăn nhanh đi, nhìn chằm chằm người khác ăn thì ngươi có thể ăn no sao!" Một tên ăn hàng có cái gì tốt mà xem, còn nhìn hài lòng như vậy, quả thực là không có ánh mắt!

Hàn Hàn quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý đang nhìn mình, nháy mắt mấy cái, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Đứa nhỏ này nghĩ như thế nào lại đi gắp thức ăn cho mình? Hắn sống với mình lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gắp thức ăn cho mình đi? Ừ, trừ nửa đĩa gừng bọc đường lần trước kia!

Mặc kệ vì sao, đây là một hiện tượng tốt, ít nhất đứa nhỏ này biết quan tâm người khác, cười híp mắt khen ngợi một câu: "Tiểu Phong Phong thật ngoan, biết đau lòng tỷ tỷ, thực sự là đã lớn! Đến, đệ cũng nhiều ăn một chút." Gắp một miếng cá để vào trong bát Mộ Dung Ý.

Mộ Dung Ý nhíu nhíu đầu lông mày, gắp thức ăn cho nàng chính là đã lớn? Cái logic gì thế? Đưa cá bỏ vào trong miệng, ừm, tay nghề con nhóc này thực sự là không tệ, cá làm ăn rất ngon.

Sau một khắc, Hàn Hàn lại gắp một miếng cá để vào trong bát Tiêu Nguyên Bồi: "Tiêu công tử ngươi cũng nhiều ăn một chút." Cha mẹ đứa nhỏ là lão sư tốt nhất, mình nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, tự thể nghiệm giáo dục Tiểu Phong Phong học được cách quan tâm người khác.

Tiêu Nguyên Bồi thụ sủng nhược kinh, vội vàng gắp trứng cút vào bát Hàn Hàn: "Sau này gọi ta Nguyên Bồi là được, ngươi cũng nhiều ăn một chút."

"Cảm ơn Nguyên Bồi." Hàn Hàn cười híp mắt cảm ơn. Còn dạy được Thanh Phong tiểu gia hỏa kiêu ngạo này học được cách lễ phép.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Mộ Dung Ý triệt để đen xì, Nguyên Bồi? Gọi thật đúng là thân thiết!

Lấy đũa lấy đi trứng cút trong bát Hàn Hàn bỏ lên trên bàn: "Ngươi gần đây mập rất nhiều, nên giảm cân, ăn cà!"

Mập rất nhiều? Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, than bùn, làm sao trong mắt ngươi thấy tỷ mập vậy! di.e,n,,da/nnlq.đonnn

Ý niệm trong đầu còn chưa nghĩ chưa xong, Mộ Dung Ý chỉ chỉ con cá trong đĩa: "Ta muốn ăn cá, xương nhiều quá, lấy ra đi!" Xem ngươi còn có thời gian gắp thức ăn cho tên ăn hàng kia không!

Hàn Hàn định mở miệng, đang muốn kháng nghị, liền nghe giọng nói nhàn nhạt của Mộ Dung Ý truyền đến: "Ngươi đã nói làm người thì phải kính già yêu trẻ. Ngươi không già, ta còn nhỏ, làm người đã nói là phải làm!"

Hàn Hàn một hơi nghẹn ở trong miệng, ý là mình cần bảo vệ hắn, cho nên phải gỡ xương cá cho hắn?

Cắn cắn răng, than bùn, tỷ nói nhiều như vậy, làm sao ngươi chỉ nhớ kỹ một câu này!

Rất muốn rống to một câu: "Ngươi giống thế kia sao đứa nhỏ đáng ghét này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.