Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 33: Lâm Vũ Dương




Editor: Ôp

Bên trong trấn Trăm thước, cùng nổi danh với tửu lâu Như Ý là một tửu lâu thực khách khác.

Hai tửu lâu một đông một tây nằm trên con đường chính của trấn Trăm Thước, mỗi bên bá chủ một phương, nhiều năm qua, minh tranh ám đấu không ít, nhưng không bên nào thắng được bên nào.

Nhưng loại cục diện này lại bị phá vỡ trong nửa tháng nay.

Kể từ sau khi tửu lâu Như Ý cho ra hai món ăn mới là cá chần nước sôi và thịt xào khô, lưu lượng khách bên thực khách cư thẳng tắp trượt xuống, giống như hôm nay.

Trong sương phòng cao nhất ở lầu ba, Tiền chưởng quỹ lặng lẽ xoa cái trán ra đầy mồ hôi, xem nam nhân mặc tử y hoa bào đang đứng trước cửa sổ sương phòng nhìn chằm chằm xuống đại sảnh tửu lâu im lặng không lên tiếng.

Trong lòng âm thầm kêu khổ, biết nói thế nào bây giờ, Tam công tử Lâm Vũ Dương đã đến!

Hiện nay buôn bán trong tửu lâu ngày càng lụn bại, hôm nay nhìn vào giống như không có vị khách nào, vị trí khách quý trong sương phòng trên lầu hai tất cả đều trống không, dưới đại sảnh lầu một chỉ có ba bốn bàn đang ăn uống, chọn món ăn đơn giản nhất.

Thật là sợ cái gì, tới cái đó! Lát nữa Tam công tử hỏi tới, nên trả lời thế nào đây!

Bên này hắn đang lo lắng, đã nghe cửa sương phòng “két” một tiếng vang lên, Tiền chưởng quỹ giật mình, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy gã sai vặt thiếp thân Minh Ngọc của Lâm Vũ Dương đưa cái hộp đựng thức ăn ra rồi đi vào: "Công tử, đã mua đồ ăn về."

Nam tử y phục tử y hoa bào quay người lại, hé ra khuôn mặt nhu hòa dịu dàng ôn nhuận như ngọc, gật đầu: "Để trên bàn đi."

Minh Ngọc đáp một tiếng, Minh Kim vội vàng tiến lên giúp một tay đặt thức ăn nóng hổi lên trên bàn.

Tiền chưởng quỹ vừa nhìn thức ăn được bưng ra từ trong hộp đựng, mặt trở nên xanh lè, đây không phải là mấy món ăn mới ra của tửu lâu Như Ý sao!

Món đầu tiên đặt trong chiếc bát nhỏ bằng men sứ hình lá sen xanh, nửa bát nước canh tươi mát đỏ au trôi lềnh bềnh, thịt cá màu trắng chìm nổi ở giữa, nhìn thấy ngửi mùi thơm đã khiến cho người ta muốn lập tức động đũa, chính là màu sắc hương vị đều đủ - cá chần nước sôi, miếng thịt tươi non trơn nhẵn, ăn trăm lần không thấy chán.

Món thứ hai là cắt vuôn vuông thẳng thẳng ngăn nắp mấy khối thịt được đặt cây cải dầu nhỏ xanh mượt ở trên, xanh nhạt hợp với tương hồng, làm cho người ta trước mắt sáng lên, đúng là thịt non da mỏng, vị thuần nước nồng, hương mềm dẻo không ngấy - thịt xào khô, ăn một nghĩ hai.

Món thứ ba bưng ra chính là những khối tròn trịa vàng óng vàng óng đặt nghiêm chỉnh trên cái đĩa, theo động tác, khối vàng óng nhẹ nhàng chuyển động qua lại, giống như sóng biển màu vàng kim, phía trên trang trí mấy cọng hành xanh biếc tươi mới, vô cùng đáng yêu đẹp mắt.

Lông mày Lâm Vũ Dương hình như hơi nhướn lên: "Đây là cái gì?"

"Kim Ngọc Mãn Đường" Minh Ngọc bĩu môi, "Nói là cho ra món ăn mới, tổng cộng chỉ có năm mươi bàn, đưa cho mọi người miễn phí thưởng thức. Chúng ta may mắn, đúng lúc lấy được." Hắn tình nguyện không lấy được, ai mà hiếm lạ ăn ở tửu lâu Như Ý gì đó chứ!

Nếu như Hàn Hàn ở đây, nhất định sẽ cười rất vui, cái gì Kim Ngọc Mãn Đường, thật ra chính là canh gạch cua đậu phụ. Nhưng mà suy nghĩ... nhóm người cổ nhân này đều mê tín, cho nên khi nói tạm thời nảy ra ý sửa lại cái tên Cát Tường thôi.

"Kim Ngọc Mãn Đường?" Lâm Vũ Dương gật đầu, "Cái tên này cũng thật có chút ý tứ." Chờ sau khi đặt món cùng là một lồng bánh bao hấp lên bàn, Lâm Vũ Dương vén bào tử ngồi xuống, liếc mắt nhìn Tiền chưởng quỹ đứng một bên mồ hôi lạnh chảy ròng, "Ngươi cũng ngồi đi, cùng nhau nếm thử một chút."

Tiền chưởng quỹ cả kinh, nhất thời gương mặt trở nên đau khổ: "Công tử?" Đừng nhìn Tam công tử một bộ dáng ôn hòa khiêm nhường, thật ra thì tâm tư thâm trầm, hành sự quả quyết ngay cả lão gia hỏa bọn họ cũng cảm thấy không bằng ..., nếu không, sản nghiệp gia tộc Lâm gia cũng sẽ không giao trên tay Tam công tử, không tới ba năm đã nhảy lên vị trí thủ phủ kinh thành.

Lâm Vũ Dương liếc hắn: "Tiền chưởng quỹ không muốn ăn?"

Lời nói nhẹ nhàng rơi vào trong lỗ tai của Tiền chưởng quỹ giống như một tiếng nổ vang dội, hắn vội vàng ngồi vào chỗ, không dám nói nhiều hơn một câu.

Lúc này Lâm Vũ Dương mới cúi đầu, chiếc đũa kẹp lấy miếng thịt xào khô cách mình gần nhất, bỏ vào trong miệng tinh tế nhai: "Mùi hương thuần thúy thơm ngon, thịt bị cắt vụn nhưng bề ngoài không nát ra, cái hay nhất chính là không có mùi tanh của thịt heo, đúng là mỹ vị, Tiền chưởng quỹ, ngươi cũng nếm thử một chút đi."

Lúc này Tiền chưởng quỹ như đứng đống lửa như ngồi đống than, nghe công tử từng chút từng chút một phê bình món ăn trên bàn, trong lòng không ngừng kêu khổ, không hiểu ý của công tử là gì. Chỉ có thể cố gắng tự bản thân trấn định nghe Lâm Vũ Dương thưởng thức nhận xét từng chút một mỹ vị trên bàn.

Rốt cục, giống như là Lâm Vũ Dương đã ăn no, để đôi đũa trong tay xuống, nhận lấy khăn Minh Kim đưa tới lau tay, "Tiền chưởng quỹ cảm thấy mùi vị mấy món ăn này như thế nào?"

"Ăn ngon." Tiền chưởng quỹ cân nhắc trả lời.

"Ồ, Tiền chưởng quỹ cũng cảm thấy ăn ngon sao?"

Không biết công tử hỏi như vậy là có ý gì, Tiền chưởng quỹ giương mắt nhìn công tử của mình một cái, chỉ thấy khuôn mặt của hắn vẫn bình thản như cũ nhìn mình, nhanh chóng cúi đầu: "Đúng là ăn ngon."

"Vậy hương vị bánh bao này như thế nào?"

"A, ăn cũng khá tốt." Tiền chưởng quỹ cảm giác mình trừ việc không dám ăn ra, hình như cũng không biết nên nói thêm gì nữa.

"Nghe nói phương pháp làm bánh bao hấp này là bí quyết gia truyền của một cô nương tên gọi Mạc Hàn Hàn??"

"Vâng, lúc đầu cửa hàng bánh bao của tiểu nha đầu kia chính là ở trước quán trà đối diện với tửu lâu Như Ý, à, chính là nhà bán chao hiện tại kia." Rốt cuộc đã có một chút hiểu rõ, Tiền chưởng quỹ cuống quít nói.

"Thì ra là Tiền chưởng quỹ đối với lai lịch của bánh bao này lại rõ ràng như thế, vậy lúc trước Tiền chưởng quỹ đã từng ăn qua bánh bao hấp này chưa?"

Lúc trước? Tiền chưởng quỹ sửng sốt, mặc dù lúc trước nghe người ta nhắc qua bánh bao hấp này, nhưng suy nghĩ đến chỉ mất có hai mươi văn một lồng gì đó, có thể nào ăn ngon được, nhưng chắc là do những bọn tiện dân kia chưa từng được nếm thử qua đồ ăn ngon, cho nên mới truyền thần kỳ diệu như thế mà thôi, nên lúc đầu hắn hoàn toàn không đếm xỉa tới, làm gì chịu đi ăn, chẳng qua là lúc này thiếu gia hỏi như vậy, ngẩng đầu đối diện với Lâm Vũ Dương lại giống như bản thân bị nhìn thấu hoàn toàn trong con ngươi kia, trong lòng run lên: "Chưa, chưa từng ăn."

"A, nghe nói Tào chưởng quỹ tửu lâu Như Ý ngày thứ ba đã phái người đi mua một lồng trở về thưởng thức, ngày thứ mười đã mua bí truyền bánh bao hấp, đồng thời,… " Nói tới chỗ này, liếc mắt nhìn đầu Tiền chưởng quỹ thấp xuống gần như chạm cả đáy bàn, "Cùng ký kết khế ước hợp tác lâu dài với Mạc Hàn Hàn kia... Những thứ này, Tiền chưởng quỹ biết không?"

Lúc này Tiền chưởng quỹ còn không hiểu ý tứ của công tử là gì, thì sống uổng phí số tuổi lớn như vậy, nghe công tử nói như thế, trong lòng cũng hối hận không ngừng, thật ra hắn đã sớm hối hận, sớm biết bánh bao hấp này được hoan nghênh như thế, sớm biết Mạc Hàn Hàn đó còn chưa lộ ra hết sở trường các món ăn, hắn đã sớm đi qua cướp người, làm gì có chỗ cho tửu lâu Như Ý, nhưng mà, trên thế giới vô dụng nhất chính là sớm biết, bây giờ nói gì nữa thì cũng đã muộn!

Lúc này nghe công tử giết người không thấy máu từng câu hỏi đến, khuôn mặt Tiền chưởng quỹ từng đợt đỏ bừng, còn kém phải chui xuống dưới gầm bànmà thôi.

Thấy Tiền chưởng quỹ biết hối hận, Lâm Vũ Dương thu hồi ánh mắt: "Tốt lắm, việc đã đến nước này, ngươi cũng không nên tự trách, sau này chú ý là được." Sau chuyện kia biết hối hận là được, có lần dạy dỗ này, sau này sẽ quan sát thấu triệt hơn.

Nghe thấy công tử không phạt mình, trong lòng Tiền chưởng quỹ càng thêm áy náy, "bụp" một tiếng quỳ trên mặt đất: "Là nô tài có mắt không tròng, mới bỏ lỡ cơ hội tốt, xin công tử trách phạt."

Lâm Vũ Dương khoát khoát tay, để cho hắn đứng lên: "Ngươi nhớ, 'Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi hướng', mặc dù không thể quan sát kỹ càng, nhưng sau này cũng có thể là người có tầm nhìn. Chuyện này ngươi không cần phải để ý đến, suy nghĩ làm thế nào để xử lý tốt chuyện khách nhân trong thực khách cư, coi như là lấy công chuộc tội đi."

Nói xong, từ trên ghế thong dong đứng lên đi ra ngoài: "Đã lâu không đến trấn Trăm Thước đi dạo một chút, không nghĩ tới phong cảnh càng đẹp hơn xưa, tốt nhất là bây giờ bổn công tử nên tham quan một lát."

Mạc Hàn Hàn sao? Nghĩ đến tin tức người làm thăm dò được, con ngươi xinh đẹp dịu dàng của Lâm Vũ Dương hơi nheo lại, một cô nương nhỏ ở thôn quê lại học Khương Thái Công câu cá (*), con cá này còn bị nàng câu đến tay, quả là rất thú vị!

(*)Nói về điển tích “Câu cá chờ thời” của Khương Thái Công chỉ cho mọi người thấy được đức tính kiên nhẫn của người làm việc lớn.

Còn cả việc chỉnh lão bản quán trà kia, hoàn hoàn là cùng một người, ý định quỷ quyệt, đây thật sự chỉ là một thôn cô sao? Hắn cũng phải đi nhìn một chút mới đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.