Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 69




Đỗ Phương? Đỗ Tam Nương mím môi, lại là nàng ta? Nghĩ đến Đỗ Phương và nàng vẫn luôn không có hợp nhau, từ nhỏ đến lớn đều không thích nàng, cái gì cũng muốn đè lên đầu nàng! Từ sau khi Đỗ Phương đính hồn, vẫn luôn ở trong thôn đợi gả. Nàng ta là cô nương lớn lên ở trong thành, khác biệt về nhận thức, ăn mặc cũng không giống với những cô nương trong thôn, mấy tiểu cô nương tập hợp lại đi nịnh nọt nàng ta!

Quả nhiên Đỗ Phương hận nàng như thế? Hận không thể hủy hoại nàng? Đều là người một nhà, Đỗ Tam Nương tự nhận mình chưa hề đắc tội với nàng ta chút nào, cũng biết nàng ta vẫn luôn khinh thường bọn họ, nên luôn cố gắng né tránh bọn họ, nhưng con người nàng ta lại ác độc như vậy! Nghĩ đến có khả năng người đứng phía sau bày kế cho cả chuyện này chính là Đỗ Phương, một cỗ lãnh lẽo tràn ra từ bàn chân của Đỗ Tam Nương, Đỗ Phương chỉ mới có 16, 17 tuổi, tuổi nhỏ như thế, mà thủ đoạn lại độc ác như vậy, sau này còn lớn lên thì còn sẽ đến đâu đây?

Đỗ Tam Nương hít một hơi thật sâu, nàng còn chưa mở miệng,  Thu thị vừa nghe mấy cái tên của các cô nương liền ầm ĩ lên. mấy người nhà của cô nương đó đều đang có mặt tại đây, Thu thị lập tức đi lên không buông tha! Thu thị không biết sao nữ nhi của mình lại đem chuyện nhà nói lung tung cho người bên ngoài.

Mấy nhà kia cũng cảm thấy xấu hổ, từng người đều đi gọi nha đầu của nhà mình đến. Đỗ Phương là cháu gái ruột của Đỗ Hoa Thịnh, tối hôm nay cả nhà Đỗ Hoa Luân đều không có ai đến, Dương thị nghe thấy Đỗ Phương còn có ở bên trong đó, bà nghiến răng nghiến lợi nói với Đỗ Hoa Thịnh: “Ông nhìn xem, đó chính là cháu gái ruột của ông mà!”

Qua  không bao lâu, mấy tiểu cô nương bị người lớn gọi đến, khóc sướt mướt một trận,  Đan Thanh Thu nhìn thấy bọn họ thì tức giận, liền chạy thẳng đến hỏi sao các nàng lại đi nói lung tung. Thu thị cùng Dương thị đều trừng mắt, bộ dạng như muốn ăn thịt người, người chung quanh nhìn mấy tiểu cô nương, lại nói thầm tuổi còn nhỏ mà đã chạy đi nói lung tung bịa đặt, sau này còn ai dám cưới nữa chứ, nghe những lời này mấy cha mẹ của tiểu cô nương đều cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đẩy thẳng bọn họ ra để xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!

Một vài người trong đó đã khai Đỗ Phương ra. Sau khi nghe Đan Thanh nói, vốn dĩ mấy người bọn họ cũng không để trong lòng, nhưng sau khi Đan Thanh Thu đi, Đỗ Phương đã mời bọn họ đến nhà nàng ta, còn tặng cho mỗi người một đóa hoa lụa, sau đó để bọn hô truyền chuyện của Đỗ Tam Nương và Đan Thu Thật ra bên ngoài, còn nói dù sao đây là sự thật, nên bọn họ cũng cầm đồ của nàng ta và làm theo.

Thu thị nhìn chằm chằm Dương thị nói: “Cái này còn có cái gì mà nói nữa, rõ ràng chính là trong nhà bà giở trò quỷ!”

Dương thị nghe thấy thật sự là Đỗ Phương, trong lòng vô cùng tức giận, có điều bà không thể yếu thế trước mặt Thu thị được: “Chuyện này nếu không phải là nữ nhi của bà nói ra, sẽ có những chuyện này sao? Nếu chuyện này mà do Đỗ Phương nói, đương nhiên ta sẽ đi đòi một lời giải thích.”

Cuối cùng chuyện này cũng có chân tướng, Diêu quang Minh Nghĩ đến nữ nhi của mình cũng bởi vì cái chuyện không đáng này mà tự vẫn, trong lòng cũng cực kỳ tức giận. Diêu Quang Hoa cảm thấy rất là xấu hổ, cũng bởi vì mấy đứa nhỏ đồn bậy bạ, mà làm cho bọn họ chạy đến bạch phòng thôn ầm ĩ, mất hết mặt mũi, Diêu Quang Hoa nhìn huynh đệ của mình nói: “Ngươi cũng vậy, sao không chịu hỏi Ngũ Nương nhiều vào, đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây, ta nhìn xem ngươi kết thúc chuyện này như thế nào đây!”

Diêu Quang Hoa chỉ cảm thấy gương mặt tối tăm, lập tức cũng không muốn ở lại đây nữa, liền dẫn theo con trai và đám cháu bỏ đi. Đan Trường Qúy đi lên đỡ Diêu Quang Minh, mặc dù trong lòng ông ta cũng rất tức giận, có điều dù sao cũng là thông gia, chuyện này nói thế nào đi nữa, đều là việc xấu trong nhà! Đan Trường Qúy nói với lý chính: “Cố thúc, chuyện này cũng đã rõ ràng rồi, còn những chuyện còn lại là của Cố gia, chúng ta liền đi trước “

Nói xong Đan Trường Qúy nhìn những người trong thôn khác: “Chuyện này dừng ở đây, sau này mà còn để cho ta nghe thấy những lời đàm tiếu như vậy nữa, dao mổ heo của ta sẽ không nhận người đâu! Thu Thực, còn không đến đây đỡ Diêu thúc của con!”

Lý chính cũng nói: “Sau này mọi người cũng đừng đồn những chuyện không có này nữa, các ngươi nhìn xem, cũng là bởi vì các ngươi đồn lung lung, ồn ào đến mức làm cho khuê nữ nhà ta phải tự vẫn. Nếu thật sự chết người, các ngươi cũng không khác gì là hung thủ! Đi, đi, mọi người đều về hết, về hết đi.”

Đỗ Tam Nương mím môi, người Diêu gia nói đến là đến, nói đi là đi, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, còn làm cổng nhà nàng bị hư, bây giờ lại coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, Phủi mông một cái liền muốn đi? Mặt mũi thật là lớn nha!

Đỗ Tam Nương mở miệng nói: “Đan thúc, chỉ sợ Diêu gia không thể đi được. Mặc dù đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng giữa đêm khuya Diêu gia bọn họ chạy đến đây ầm ĩ, người cũng thấy đó, viện nhà ta biến thành như vậy, cổng sân cũng bị sụp đổ, chẳng lẽ cứ tính như thế sao?”

Vẻ mặt của Đan Trường Qúy cũng không biết làm sao, ông ấy quay đầu nói: “Tam Nương, ngươi thấy đó, gương mặt của Diêu thúc dính đầy máy, ta dẫn bọn họ về nhà xử lý trước. Còn chuyện làm hư đồ nhà các ngươi thì để nói sau đi.”

Đỗ Tam Nương nói: “Ngoài ra, chẳng lẽ Diêu gia bọn họ không nên nói một câu xin lỗi sao? Không biết từ đâu chạy đến nói nhà chúng ta muốn giết con gái nhà họ, rốt cuộc là ai mới giết ai chứ?”

Vừa rồi Diêu Quang Minh thật sự rất là tức giận, lúc này cơn tức giận đã tiêu tan, cũng biết mình đã làm chuyện vô lý, ông ta nói: “Ta đã làm hư cổng nhà ngươi, sau khi về sẽ sửa lại!”

Thấy ông ta lại muốn đi, Đỗ Tam Nương hô lên: “Ông còn chưa có xin lỗi!”

Diêu Quang Minh dừng lại, buồn bực nói: “Hôm nay là chúng ta đã sai, xin lỗi!”

Nói xong cũng không thể ở lại được nữa, liền quay đầu bước ra ngoài.

Dương thị càng nghĩ càng tức giận, viện của nhà mình biến thành như vậy, bỗng nhiên họa từ đâu rơi xuống, tất cả đều là do Đỗ Phương! Dương thị vén tay áo lên, căm hận nói: “Ta cũng phải đi hỏi Đỗ Phương một chút, làm chuyện như vậy nàng ta cảm? Nếu hôm nay phu thê lão Tứ không cho ta một lời nói, chính là cho dù cả đời này không còn qua lại với nhau nữa thì cũng phải làm ầm lên!”

Đêm hôm khuya khoắt náo ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên cả nhà Đỗ Hoa Luân đều nghe được, nhưng mà nhà hắn ở trong thôn, lại thêm những người kia kêu đánh kêu giết, Đỗ Hoa Luân cũng không phải là người thích xem náo nhiệt. Ngược lại là Trương thị của ông ta muốn đi xem, cuối cùng bị Đỗ Hoa Luân mắng cho một trận, mới chịu đi ngủ.

Tinh thần của Vương thị rất tốt, mặc dù không có đi, nhưng mà giữa đêm khuya khoắt lại đứng ở trong sân cẩn thận nghe ngóng, đứng mới có một lúc lại nghe thấy Đan Thu Thực, lại kéo tới Đỗ gia, vội vàng chạy vào phòng, đi đến trước cửa phòng phu thê lão tứ, nói: “Lão tứ, hình như là nhà nhị ca nhà ngươi xảy ra chuyện, ngươi có muốn qua xem một chút không.”

Trương thị nói: “Đêm hôm khuya khoắt đi xem cái gì chứ,. Ngày mai chúng ta còn phải về thành, ai mà có tinh thần đi xem náo nhiệt gì chứ!”

Đỗ Hoa Luân cũng nằm, tuy là nghe thấy cả nhà nhị ca xảy ra chuyện, ông ta chẳng thèm lật người chút nào, Trương thị lại nói: “Hoa Luân đã ngủ rồi, người đừng có gọi ông ấy dậy, ông ấy không ngủ đủ giấc, ngày mai lại không có tinh thần, sao ông có thể làm việc được chứ! Người muốn đi thì cứ đi đi!”

Vương thị thấy xấu hổ, mặc dù bà ta rất muốn đi xem, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không có đi ra ngoài.

Đỗ Phương ngồi trong phòng, nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng ồn ào, nàng ta lấy chăn bao hết người lại, cười phát ra tiếng! Xem ra là nhà kia tìm đến Đỗ gia gây chuyện! Nàng ta biết chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, nếu không dạy dỗ được Đỗ Tam Nương, Đỗ Phương thật sự không nuốt được cơn giận này! Ai bảo bình thường Đỗ Tam Nương đều tự cho là đúng, chẳng qua chỉ là một người sa cơ thất thế, có gì đặc biệt hơn người chứ. Còn chẳng phải chỉ là một nam nhân không cha không mẹ, một thợ rèn thôi sao? Nhị thúc và Nhị thẩm của nàng ta nha, lại còn coi con rể nhà mình rất tốt, gặp người thì khen, nghe thấy đúng là phiền.

Nghĩ đến lúc trước phụ tử Tạ gia đến, lại coi Đỗ Tam Nương là mình, Đỗ Phương liền tức giận. Còn nữa, công tử nhà họ Tạ kia thật đúng là ngu ngốc, cùng với vị hôn phu trong tưởng tượng của Đỗ Phương chính là cách một trời một vực. trong lòng nàng ta người mà nàng ta muốn gả nhất chính là những công tử văn nhã kia, sẽ ngâm thi tác đối, là người rất có tài hoa, nếu không ít nhất tướng mạo cũng phải đoan chính, đầu óc của đứa con Tạ gia kia thì ngu ngốc, bộ dạng thì không tốt lắm, mặt thì rỗ, so với thợ rèn kia của Đỗ Tam Nương, đơn giản chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng không so sánh nổi rồi, sao Đỗ Phương có thể tiếp nhận được!

Đỗ Phương cũng biết ngày thường vị hôn phu kia của Đỗ Tam Nương đều đến, mỗi lần đều mang theo không ít thứ, Đỗ PHương đứng từ xa đã nhìn thấy hai lần, càng nhìn trong lòng càng thấy tức giận! Dựa vào cái gì mà mệnh của Đỗ Tam Nương lại tốt như vậy. Nàng ta hận không thể mối hôn sự này của Đỗ Tam Nương bị hủy đi, đến lúc đó nàng ta bị hủy hôn, vậy mới tốt!

Cũng không biết bên Đỗ gia đã như thế nào rồi, chẳng qua nghe động tĩnh rất là dữ dội, nàng đều có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của nhị thẩm Dương thị, Đan Thu Thực… Ha ha, thật sự là tức cười đến chết! Đỗ Phương không dám cười to lên, nàng ta sợ bị cha mẹ nghe thấy, chỉ có thể ở trong mền cười trộm. Xem sau này Đỗ Tam Nương còn có tỏ vẻ nữa không, thanh danh sau này của nàng sợ sẽ thối đến không ngủ được!

Động tĩnh bên ngoài nhỏ dần, Đỗ Phương vô cùng cao hứng, nghĩ đến Đỗ Tam Nương xui xẻo, trong lòng nàng ta rất là thoải mái, cho dù bên ngoài vẫn còn ồn ào, nàng ta vẫn ngủ được, thậm chí trải qua mấy ngày nay gần đây thì đây là lần nàng ta ngủ ngon nhất.

Dương thị là người thuộc kiểu phái hành động, nói cái gì liền nhất định sẽ làm! Lập tức xông ra viện, Đỗ Hoa Thịnh hô: “Ai nha, bà đừng có đi, chờ trời sáng chúng ta sẽ đi tìm bọn họ nói chuyện.”

Đỗ Tam Nương mím môi, nói: “Cha, Đỗ Phương ở bên ngoài làm hỏng thanh danh của con, con sẽ không chịu thiệt thòi này đâu!”

Nói xong nàng cũng chạy theo ra ngoài, Đỗ Hoa Thịnh nhìn bọn họ từng người chạy ra ngoài, thở dài một cái, cũng đuổi theo.

Đi vào cổng của Đỗ Hoa Luân, Dương thị đưa tay gõ cổng, hô: “Đỗ Hoa Luân, ngươi mau ra đây cho ta!”

Cánh cửa bị đóng chặt, Dương thị kêu một lúc cũng không có ai đến mở, trong sân chẳng có một chút động tĩnh nào, Dương thị tức giận: “Đỗ Hoa Luân, ngươi còn muốn giả chết sao? Ta cho ngươi biết, hôm nay ta sẽ đứng ở chỗ này, ta xem các ngươi còn có chịu ra không!”

Sau khi Đỗ Phương đính hôn, Đỗ Hoa Luân đã sửa chữa lại phòng ốc, tường viện này cũng là dùng gạch xanh để xây. Phía trước cổng còn làm hai con sư tử đá. Lục Trạm nhìn tường viện cao này, hắn mím môi, lui về sau mấy bước, liền bổ nhào đạp vào vách tường, hai tay hướng lên phía trước tìm tòi, chụp lấy đỉnh của tường viện, lật qua lật lại hai lần liền xoay người đi vào, đi vào trong rồi mở cổng.

Dương thị đi vào trong phòng, chạy đến cửa chính dùng lực đập cửa, một bên hô: “Đỗ Hoa Luân, ngươi mau ra đây! Ta biết ngươi đã trở về, ngươi mau đi ra cho ta!”

Phu thê Đỗ Hoa Luân nghe thấy thanh âm của Dương thị, Trương thị tức giận ngồi dậy, mặc y phục vào chạy ra bên ngoài.

Soạt một cái mở cửa phòng, Trương thị nhìn chằm chằm  Dương thị và nói: “Ngươi hô cái gì hô, đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ được, nhưng người khác còn muốn  đi ngủ! “

Dương thị nhìn thấy Trương thị đi ra, nói: “Đỗ Phương a, Đỗ Phương ở đâu, bảo nó ra đây cho ta! Nó là yêu tinh hại người, mau ra đây cho ta!”

Trương thị chặn ở cổng không cho bà đi vào, chỉ là Dương thị suốt ngày làm việc, đừng nhìn bộ dạng không lớn, nhưng sức lực cũng không hề nhỏ, tuy bộ dạng Trương thị có chút cao lớn, bình thường không có hoạt động nhiều, càng sẽ không xuống ruộng làm việc, nếu mà đánh nhau, thật sự sẽ không phải là đối thủ của Dương thị. Trương thị bị bà đẩy té xuống dưới đất,  Trương thị hô: “Nương à, không được rồi, Nhị tẩu đánh người!”

Vương thị mặc y phục từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy lão nhị đến đây gây ầm ĩ, bà trưng ra khuôn mặt giận dữ: “Ngươi mau dừng tay cho ta, ngươi đang muốn làm gì hả!”

“Làm cái gì chứ, lão tứ nuôi khuê nữ thật là tốt, sau lưng còn đồn chuyện lung tung.”Dương thị tức giận vừa đập bàn, Đỗ Hoa Luân không còn cách nào khách, chỉ đành ngồi dậy, nói: “Nhị tẩu, đêm hôm khuya khoắt ngươi có còn muốn cho người ta ngủ không?”

Dương thị nhìn ông ta, chỉ vào nói: “Đỗ Hoa Luân, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không ra ngoài! Mau kêu Đỗ Phương ra đây cho ta! Ngươi nuôi con gái đúng là tốt, tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, ở bên ngoài làm bại hoại thanh danh của ta? Ta cũng muốn hỏi một chút, rốt cuộc nó hận Đỗ Tam Nương như thế nào, mà có thể sử dụng thủ đoạn bỉ ổi thế!”

Đỗ Hoa Luân cũng tức giận, nói: ” Nhị tẩu có ý tứ gì chứ,  gì mà làm bại hoại thanh danh của Tam Nương chứ? Tẩu nói chuyện phải khách khí một chút!”

“Khách khí? Ta chính là đã khách khí với cả nhà các ngươi rồi, mới để các ngươi khi dễ chúng ta sao!” Dương thị run rẩy, hận nhìn bọn họ: “Đỗ Phương nhà các ngươi ở sau lưng truyền đồn, nói chuyện của Đỗ Tam Nương và Đan Thu Thực, ta nói cho ngươi biết, hôm nay hai người các ngươi không chịu nói rõ ràng cho ta biết, ta sẽ không chịu buông tha đâu!”

Dương thị nghĩ đến nát đầu cũng không hề nghĩ đến người ở sau lưng gây sóng gió chính là Đỗ Phương! Cả nhà lão tứ có tiền, có tiền liền có thể chà đạp người khác sao? Những lời đồn đều có thể hại chết người, vậy mà Đỗ Phương lại có thể dùng thủ đoạn như thế! Dương thị duỗi ngón tay ra chỉ vào Đỗ Hoa Luân, lại nói: “Nó với Tam Nương là họ Đỗ! Thanh danh của Tam Nương bị hỏng thì nàng ta có chỗ tốt gì chứ? Hai người các ngươi đã dạy ra thứ vô liêm sỉ như thế nào chứ! Thứ đồ yêu tinh hại người, quay đầu gả đi, đó cũng là đi hại người!”

“Đỗ Phương, ngươi mau ra đây cho ta đi!”

Đỗ Phương trốn ở trong phòng không chịu đi ra, nàng ta không nghĩ đến nhị thẩm phải đến đây, thậm chí còn biết nàng ta tung tin đồn. Ngay lập tức Đỗ Phương cũng không dám ra ngoài, nàng ta trốn ở trong phòng, liền mong chờ cha mẹ đuổi nhị thẩm đi!

“Ngươi đừng có nói lung tung! Cái gì mà làm hỏng thanh danh Tam Nương chứ, Nhị tẩu, ngươi đừng có bô phân gì cứ đổ lên đầu con gái của ta!” Đỗ Hoa Luân cũng thật sự bị người ta chọc tức, ông ta xụ mặt, giận dữ, nhìn thấy nhị ca cũng đến đây, ông ta phất ống tay áo một cái, nói: “Ta sẽ không nói chuyện với một phụ nhân hồ đồ, ta sẽ cùng nhị ca nói chuyện!”

Nói xong Đỗ Hoa Luân đi đến trước mặt Đỗ Hoa Thịnh, chỉ vào mũi Đỗ Hoa Thịnh nói: “Nhị ca, ngươi nói xem các ngươi đây là ý gì? Bình thường nữ nhi của ta đều ở nhà, đều không có chơi chung với Tam Nương, vậy mà các ngươi lại nói nữ nhi ta làm bại hoại thanh danh của Tam Nương? Nhị ca, nếu thật sự là nhị ca của ta, thì huynh hãy quản nữ nhân của mình! Đêm hôm khuya khoắt giống như một bà điên chạy đến nhà ta ầm ĩ, thật đúng là cho ta không dám đánh nàng sao?”

Đỗ Hoa Thịnh nhìn đệ đệ mình, nói: “Hoa Luân, vừa rồi đã đối mặt nói rõ chuyện này, đều nói là do Độ Phương nhà đệ đứng ở phía sau giật dây nói Tam Nương và Đan Thu Thực có gì đó. Hoa Luân, ta là người làm ca, từ nhỏ đến lớn, ta đối với đệ đệ như thế nào, thì chính trong lòng đệ rõ nhất. Ta cũng biết đệ vẫn luôn chướng mắt chúng ta, nên ta cũng cho mấy đứa nhỏ ít đến. Nhưng mà ở bên ngoài Đỗ Phương lại làm bại hoại thanh danh của Tam Nương, chuyện này nhất định phải nói rõ!”

Dương thị chạy tới gian phòng ở tận cùng, đưa tay đập cửa, cửa phòng bị khóa, Dương thị nói: “Đỗ Phương, ngươi mau ra đây cho ta, ngươi dám làm còn không dám nhận sao? Ngươi mau ra đây nói rõ ràng cho ta, tại sao lại phải làm như vậy!”

Đỗ Phương bị dọa, nàng ta nhìn thấy cánh cửa bị đập đến kêu răng rắc, giọng của nhị thẩm vang lớn, nàng ta nắm chặt chăn bông, ở trong phòng mở miệng nói: “Ta không ra! cha, mẹ, con không có nói, con không có sai khiến ai hết!”

“Ngươi không nói, Đỗ Phương, ngươi có dám thề là không có sai khiến ai không? Mấy đứa nhỏ đều đã nói, chính là ngươi sai bọn họ làm! Rốt cuộc Tam Nương đã chọc ngươi cái gì chứ, vậy mà ngươi lại muốn hại nó! Ngươi mau ra đây cho ta!”

“Ta không, ta không có, không phải ta nói, thật sự không phải là con nói! Cha, mẹ, các ngươi phải tin con, thật sự không phải là con nói!”

Trương thị đi lên kéo Dương thị ra: “Ngươi đã xong chưa? Phương Phương đã nói là không có nói, ngươi còn muốn làm cái gì hả? Chẳng lẽ muốn nó thừa nhận mới thấy vui sao? Là một thẩm nương, ngươi tin người ngoài chẳng lẽ không tin người nhà sao?”

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, mở miệng nói: “Tứ thúc, tứ thẩm, có phải nàng ta hay không, thì chúng tôi đã biết rõ, mặc kệ các ngươi có thừa nhận hay không. Nàng ta ở bên ngoài truyền tin đồn, bởi vì chuyện này, mà vị cô nương đã đính hôn với Đan Thu Thực đã tự vẫn. Tứ thẩm, hiện tại người Diêu gia đang nghỉ ngơi ở Đan gia, nếu không phải Đỗ Phương ở bên ngoài tung tin đồn, thì đang tốt lành nữ nhi người ta cũng không có tự vẫn. Suýt chút nữa Đỗ Phương đã hại một mạng người, ngươi cũng thấy không nghiêm trọng sao?”

Nói xong Đỗ Tam Nương hướng vào cánh cửa đóng chặt của Đỗ Phương: “Đỗ Phương, ta không biết đã đắc tội với ngươi chỗ nào, mà ngươi lại phải ở sau lưng hại ta. Từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng xuống ruộng, chưa từng làm việc, tỷ muội chúng tôi không ai mà hâm mộ ngươi chứ? Bây giờ định hôn sự cũng là người giàu nhất nhì ở trong thành, sau này sẽ có nô bộc hầu hạ, cả một đời cẩm y ngọc thực! Ta thật sự không biết, sao ngươi lại ác độc với ta như vậy chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.