Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn

Chương 28: 28: Dẫn Cô Nương Về Nhà





Đỗ Tam Nương hỏi: "Thúc, thúc biết phụ thân ta sao?"
Người đàn ông trung niên kia gật đầu nói: "Biết, biết chứ.

Trước kia hắn cùng thẩm nhi về bên ngoại, còn cùng chơi với ta nữa mà."
Đỗ Tam Nương bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ thì ra là vậy.

Người đàn ông trung niên này là người cùng chỗ Vương Thị, trước kia Vương thị mang theo bọn nhỏ về nhà ngoại, Đỗ Hoa Thịnh thường chơi với ông ấy.
"Cô nương cứ gọi ta là Ngụy thúc được rồi." Nói xong Ngụy Đại Trụ lấy con hồ ly trắng ta, lại cầm một đầu dây cỏ bện vào cổ nó: "Này, cho ngươi."
Đỗ Tam Nương vội vàng tháo cái sọt xuống, để cho ông ấy bỏ hồ ly trắng vào trong, nàng nheo mắt cười nói tiếng cảm ơn.
Ngụy Đại Trụ nói: "Vậy thúc đi đây, chờ quay về ta sẽ đi thăm phụ thân ngươi."
Đỗ Tam Nương vẫy tay với ông ấy, nhìn ông ấy rời đi.

Con hồ ly trắng kia ở trong sọt kêu lên, Đỗ Tam Nương nhìn vật nhỏ này, trái lại trong nhất thời có chút khó xử.

Vật nhỏ này, nàng nên cho nó ăn gì đây? Lúc trước chỉ muốn bán lấy tiền, nên quên hỏi.
Lục Trạm cùng nàng đứng nửa ngày, gặp nàng còn chưa định đi, nhíu hai lông mày lại, nói: "Còn không đi sao?"
Nghe giọng hắn không vui, Đỗ Tam Nương vội vàng cõng cái sọt: "Bây giờ đi, trong nhà huynh có đồ ăn không?"
Lục Trạm ừ một tiếng, nhanh chân đi về phía trước, Đỗ Tam Nương thấy tâm trạng của hắn không được tốt lắm, nên nàng không nói chuyện mà đi theo phía sau hắn cả một đường.
Đến Lục gia, Đỗ Tam Nương rất tự giác xuống bếp nấu cơm cho người ta, nàng lại nghĩ đến Tứ Nương ở nhà vẫn đang chờ nàng mua con gà mái đang ấp về.
Xoa xoa cái tay, ra nhìn Lục Trạm ở trong sân chẻ củi, nàng nói: "Lục đại ca, huynh có biết nhà nào gần đây có bán con gà mái đang ấp không? Nhà ta có mấy cái quả trứng vẫn đang chờ ấp."
Lục Trạm dừng búa lại, nhìn qua nàng, đôi mắt kia trừng lớn, Đỗ Tam Nương bị hắn nhìn như vậy, vội vàng khoát tay, nói: "Nếu phiền quá thì quên đi."
Lục Trạm im lặng cầm củi vừa bổ ra vào phòng bếp, Đỗ Tam Nương vội vàng dịch người ra cho hắn vào.

"Muốn gà mái đang ấp như thế nào?" Sau khi hắn bỏ củi xuống ngẩng đầu hỏi nàng.
Căn bản Đỗ Tam Nương không nghĩ đến hắn sẽ trả lời lại nàng, nên vội vàng nói: "Sao cũng được, ta sẽ đưa tiền cho huynh."
Nói xong nàng quay lưng lại lục cái sọt của mình, bên kia Lục Trạm không quay người lại mà đi ra cửa, Đỗ Tam Nương vội vàng kêu: "Này..

Huynh chờ một chút, còn chưa có lấy tiền mà."
Không chờ nàng nói xong, người kia đã bước ra khỏi sân.
Đỗ Tam Nương méo miệng lại, nàng cất tiền: "Không có tiền để trả, ta xem huynh làm sao trở về."
Nói xong nàng xiay người lại đi làm cơm cho người kia, lại nhìn thấy thịt, Đỗ Tam Nương lẩm bẩm nói: "Người này bữa nào cũng ăn thịt, thật đúng là xa xỉ."
Nói xong nàng lắc đầu, cảm thấy người này thực sự không biết tiết kiệm.

Tuy nói trong nhà không có trưởng bối, cũng không thể ăn xuống xa xỉ như vậy.

Lúc này Đỗ Tam Nương còn không biết người này là cái thợ rèn, sức ăn rất lớn, lớn hơn người thường nhiều, nhưng ở trong mắt nàng, đối phương chỉ là một người phá của thôi!
Đỗ Tam Nương ở trong bếp bận rộn vừa làm vừa ngắm một điệu hát dân gian.

Tình cờ có người đi ngang qua sân Lục gia, nhìn trên nóc nhà Lục gia lượn lờ khói bếp, còn tưởng rằng có Lục Trạm ở đây, đi đến gọi hai tiếng Lục Trạm, thấy không ai trả lời, lại đi về phía phòng bếp, gặp trong phòng bếp có một cô nương lạ mặt, ngay lập tức có chút kinh sợ.
"Lục..

Lục Trạm đâu rồi?"
Đỗ Tam Nương cầm cái muôi quấy gạo trong trong nồi, để không bị sống, nàng trả lời: "Huynh ấy đi ra ngoài rồi?"
Giọng nói của tiểu cô nương này rất là trong trẻo, nhìn thấy tuổi không lớn lắm, người nọ mau chóng rời đi, vừa đi vừa sờ lên trán, thầm nghĩ sao lại có một tiểu cô nương ở trong nhà Lục Trạm.
Người phụ nữ mà trước kia Lục Trạm lấy về đã bỏ chạy, mọi người đều biết, thúc thẩm của hắn đang nhờ người làm mai, ai nào ngờ trong nhà Lục Trạm lại có một tiểu cô nương, thật không biết tên nhóc đi lừa người ở đâu.
Lúc này Lục Trạm đã đến nhà thúc của mình, Lục Chí Phúc nhìn thấy hắn đến, liền giữ hắn ở lại ăn cơm, Lục Trạm lắc đầu: "Nhị thúc, Nhị thẩm có ở đây không?"

Lục Chí Phúc chỉ vào trong phòng, Lục Trạm kêu: "Nhị thẩm.."
Bạch thị ấy một tiếng, từ trong nhà ra, nhìn thấy hắn liền nói: "Trạm ca nhi, sao ngươi lại đến đây."
Lục Trạm mím môi một cái, hỏi: "Thẩm nhi, nhà thẩm có gà mái đang ấp trứng không?"
Bạch thị tò mò nhìn hắn: "Sao vậy, con muốn nuôi gà hả?"
"Thẩm nhi, người cứ nói có hay không.

Nếu không có con đến chỗ khác hỏi."
Bạch thị nói: "Trạm ca nhi, nếu ngươi muốn nuôi gà, ta sẽ cho ngươi hai con, chứ nhà ta không có gà mái ấp trứng."
Lục Trạm mím môi một cái, nói: "Vậy ta đi xung quanh hỏi một chút."
Nói xong hắn muốn đi, Bạch thị không nghĩ sao hôm nay hắn lại đột nhiên đổi tính, nàng nói với hắn: "Trạm ca nhi, ngươi đến nhà Nhị Mãng gia hỏi một chút."
Lục Trạm ừ một tiếng, Bạch thị lại nói: "Trạm ca, trước kia Tần bà bà đi nhìn một cô nương, rất là tài giỏi, ngươi có muốn.."
Lời còn chưa nói xong, thì đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.

Bạch thị thở dài, nhìn người đàn ông nhà mình: "Ông là Nhị thúc của nó, ông có thể nói với nó không, năm nay cũng đã 20 tuổi rồi! Với cái tuổi này của con, làm gì có ai còn chưa thành thân?"
Lục Chí Phúc nó: "Đứa nhỏ này có chủ ý của riêng mình, sao ta có thể ép buộc nó được."
Bạch thị thở dài một cái: "Lúc trước Tần Đại nương đến nói, nói là bà ấy quen biết một người, mặc kệ là nhân phẩm hay tướng mạo đều là rất tốt, cũng là một người biết chịu khó, trong nhà còn có đệ đệ và muội muội, phụ mẫu đều là người thành thật.

Chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ, ta vẫn còn đang do dự."
"Cô nương kia bao nhiêu tuổi?"
"Mười ba tuổi, qua năm là 14, nói muốn chờ nàng cập kê rồi mới xuất giá.

Ông nói xem nếu chờ nàng sinh con, thì chẳng phải chờ đến 3, 4 năm sao, Trạm ca cũng bao lớn rồi." Bạch thị thở dài, tuổi tác đúng là quá nhỏ.

Nhưng không biết ai nhiều chuyện tung tin đồn nhảm, Nói cơ của Lục Trạm nhà bọn họ có bệnh, Bạch thị tức giận đến mức muốn xé nát cái miệng đối phương!
Chuyện này đã trôi qua mấy tháng, hiện tại vẫn còn có người nói nhảm, những người này thật sự là đáng ghét.

Bạch thị sai người đi làm mối, nhưng đến bây giờ chỉ có vị cô nương mà Tần đại nương giới thiệu mới đáng tin một chút, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ.
"Mười ba tuổi cũng không nhỏ, bà thấy bây giờ ai đến nói chuyện, bên ngoài đều truyền thành dạng gì rồi!" Lục Chí Phúc nói đến là tức giận, nghiêm mặt trừng Bạch thị: "Năm nay ta không cùng bà về nhà ngoại, đại ca đại tẩu của bà đừng hòng vào cửa của nhà mình.

Trạm ca đều bị bọn họ hại, ta cho bà biết, nếu Trạm ca không lấy được thê tử, ta sẽ không để yên người nhà bà đâu!"
Nói xong ông ấy thở phì phò đứng dậy, quay người trở về nhà chính.
Bạch thị cũng là bất đắc dĩ, bây giờ bà thực sự oán trách người nhà của mình, lúc trước cái người thê tử kia bỏ chạy, Lục Chí Phúc đã đuổi bà về nhà mẹ đẻ, nếu không phải có mấy đứa bé cầu tình, chỉ sợ thật sự phải về nhà mẹ đẻ.
Lục Trạm bên kia đã đến nhà Nhị Mãng, Nhị Mãng là một kẻ ngốc, nhìn thấy Lục Trạm đến, ngay lập tức hắn ta bị dọa đến mức trốn vào trong nhà, bây giờ trong sân chỉ có một con chó vàng hung dữ sủa lên.
Lục Trạm đi vào sân, trừng mắt con chó vàng kia, thế là con chó vàng ỉu xìu cụt đuôi lại chạy đến góc xó nằm xuống.

Lục Trạm nói: "Nhị Mãng, cha mẹ ngươi đâu?"
Nhị Mãng một bên chảy nước bọt một bên nói: "Bà, bà, thợ rèn tới, thợ rèn tới."
Một bà già tóc bạc đầu đi ra khỏi trong phòng, bà ấy trừng mặt hung dữ nhìn thằng cháu mình, nhìn Lục Trạm nói: "Ngươi cũng đừng giận hắn, hắn rất là thô lỗ."
Lục Trạm nói: "Bà, Nhị thẩm nói người có gà mái đang ấp, người có bán không?"
"Có có, ngươi nuôi gà mái ấp làm gì vậy? Muốn ấp gà con sao?"
Lục Trạm tùy ý ừ một tiếng.
Bà ấy nghe hắn nói muốn, vội vàng đến chuồng heo bắt con gà mái ấp ở dưới thùng phân, nói: "Ta mới nhốt nó hai ngày, ngươi cầm lấy đi."
"Bà, bao nhiêu tiền vậy?"
Tưởng bà tử cười tươi như một đóa hoa, con gà mái này không thể đẻ trứng nữa, suốt năm ấp nhiều lần, bà chuẩn bị chờ đến tết thì giết ăn.

Lúc này Lục Trạm nói muốn mua, Tưởng bà tử nói: "Đều là người quen, ngươi nhìn xem.

Nếu không, Trạm ca, trong nhà của ta thiếu hai món đồ, khi nào rảnh thì ngươi làm cho ta."
Lục Trạm gật đầu, Tưởng bà tử nói: "Lúc trước phụ thân Nhị Mãng lên rừng đốn củi làm mất cái rìu, còn có cái nồi bị cháy hư rồi, không thể sửa lại, ngươi xem có được không."
Trong mắt Tưởng bà tử tràn đầy tính toán, nếu có Bạch thị ở đây, chắc chắn sẽ mắng bà ta.

Lục Trạm mím môi một cái, gật đầu đáp ứng, sau đó ôm con gà mái ấp đi.
Về đến nhà, đã ngửi thấy mùi đồ ăn, Lục Trạm đi vào phòng bếp, gặp nàng đang xào rau, nói: "Gà mái ấp của ngươi nè."
Đỗ Tam Nương cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Được rồi, cảm ơn huynh."
Lục Trạm lấy chút rơm rạ, vo lại thành dây thừng cột con gà mái ấp, rồi hắn đến nhà của thúc mình mượn xe.
Đợi đến lúc Lục Trạm lái xe về, Đỗ Tam Nương đã làm cơm xong.

Nàng rửa tay, nói: "Ta để đồ ăn ở trên bàn."
Lục Trạm liếc mắt nhìn qua, còn bốc hơi nóng, Đỗ Tam Nương hỏi: "Bây giờ huynh muốn ăn sao?"
Lục Trạm lắc đầu: "Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, ta đưa ngươi về trước."
"Vậy ta sẽ bỏ vào trong nồi cho huynh, chờ lúc nữa huynh về thì đồ ăn vẫn còn nóng."
Lục Trạm không đáp lại, Đỗ Tam Nương đem đồ ăn bỏ vào trong nồi, lại nói: "Gà mái ấp kia bao nhiêu tiền? Ta trả lại cho huynh."
Lục Trạm cầm cái sọt của nàng bỏ trên xe: "Không cần tiền, mau lên xe, cần phải đi rồi."
Không cần tiền? Đỗ Tam Nương cũng không tin, đoán chừng người này không muốn thu tiền nàng.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lén lấy 30 văn tiền bỏ vào trong tủ chén ở phòng bếp, lúc này mới ra ngoài.
Bạch thị còn đang thầm nghĩ hôm nay cháu trai mình bị sao vậy, đầu tiên là đến hỏi có gà mái ấp không, sau đó lại tới mượn xe lừa.

Có người đi ngang qua, nhìn thấy Bạch thị đứng ở trong sân, liền nói đùa: "Thẩm nương còn đứng ở đây làm gì vậy, Trạm ca nhà ngươi đã dẫn một cô nương về nhà, ngươi không đi nhìn xem một cái?"
Bạch thị có chút sửng sốt, ngay lập tức phi một tiếng: "Thẩm gia, Trạm ca nhà ta không phải là loại người này, ngươi lại đi nói lung tung, cẩn thận nhà ta đánh ngươi một trận."
"Ta thực sự không có nói dối, vừa rồi đi ngang qua, nhìn thấy trong phòng bếp Trạm ca có một tiểu cô nương, còn đang nấu cơm cho hắn, không tin ngươi đi nhìn một chút, không chừng vẫn còn ở đó."
Tròng mắt Bạch thị quay lòng vòng, vội vàng đi ra cửa, trong lòng thầm nghĩ không biết là con hồ ky tinh nào, dám quấn lấy Trạm ca.

Đến nhà Lục Trạm, thấy cháu trai không có ở đây, trong sân cũng không có ai, bà ấy kêu vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời, Bạch thị vội vàng đến phòng bếp nhìn xem, đẩy cửa ra, bên trong được dọn dẹp gọn gàng, không giống như là do hắn làm, trong phòng còn có một mùi thịt.

Bạch thị đi hai ba bước đến trước lò, mờ nắp nồi ra, thì thấy trong nồi có đồ ăn, còn chưa động đến, đã ngửi thấy mùi hương..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.