Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 20: Phụ Thân Đại Hôn Mất Hết Mặt Mũi2






Nam Yên sắc mặt xanh lét.
Nương nàng vừa mới vào cửa, nàng đã làm ra chuyện giáo huấn Nam Bảo Y, người khác sẽ nghị luận về nàng như thế nào?
Mắng nàng tiểu nhân đắc ý là nhẹ!
Nàng hận không thể đem mấy kẻ ngu xuẩn này ném ra ngoài.
Nam Bảo Y thưởng thức nàng khó xử, giống như cười mà không cười, " Hôm nay trong phủ náo nhiệt, tỷ tỷ nhất định phải chiêu đãi bằng hữu của ngươi thật tốt mới được, cáo từ."
Nàng thản nhiên lách người đi qua.
Còn chưa đi được mấy bước, một đám thải y nùng trang ( trang điểm ăn mặc loè loẹt)trung niên nữ tử chạm mắt.
Các nàng nhìn xung quanh, trong lúc nói chuyện đều là ngạc nhiên tán thưởng.
Chương Du vội vàng hành lễ, nhao nhao gọi nương.
Nam Bảo Y hiểu rõ.
Những người này, ước chừng là bằng hữu khuê mật của Liễu thị.
Nàng đối với các nàng không có hứng thú, lễ phép gật đầu hành lễ.
Chương Du trong lòng bất bình.
Nàng ồn ào: " Nam Bảo Y, nương ta là bằng hữu của Liễu di, xem như trưởng bối của ngươi, ngươi chỉ gật đầu là cái kiểu gì?"

Chương phu nhân lập tức cảm thấy mặt mũi bị hao tổn.
Nàng mắng theo: " Nam phủ gia giáo tốt, vãn bối thấy trưởng bối, cũng không biết hành lễ vấn an sao? Chiếu theo quy củ, ngươi nên gọi ta một tiếng di nương."
" Còn chưa bái đường thành thân, nàng còn chưa là cái gì của ta."
Nam Bảo Y nhíu mày, lại chuyển hướng Nam Yên, " Mấy vị di nương này cẩu ngươi, ngươi nên chiêu đấu thật tốt mới phải, sao lại để cho các nàng tuỳ ý đi lại trong phủ? Và chạm ta không quan trọng, vạn nhất va chạm tổ mẫu, sai lầm lớn lắm."
Thái độ của nàng xa cách lãnh đạm, tựa như giáo huấn người.
Nam Yên quẫn bách níu lấy khăn tay, căm ghét trừng mắt về phía Chương phu nhân.
Đám nữ nhân này chưa thấy qua việc đời còn muốn làm ra tư thái cao cao tại thượng, quả thực khiến người chê cười!
Cũng không nhìn một chút Nam phủ là nhà ai.
Nàng không thể phát cáu, đành phải khuyên nhủ: " Chương di nương, giờ lành sắp tới, chúng ta đi chính sảnh xem lễ?"
" Xem lễ cái gì?" Chương phu nhân giận dữ, " Nam gia tiểu bối không có chút giáo dưỡng, ta thân là bằng hữu của Tiểu Mộng, nên thay nàng quản giáo nữ nhi mới phải."
Chương Du nhớ tới vòng tay vàng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: " Nam Bảo Y, nhìn thấy trưởng bối, ngươi không chỉ là hành lễ vấn an, còn hẳn là chủ động đưa lễ gặp mặt.

Nể tình ngươi tuổi còn nhỏ, nương ta cũng không làm khó ngươi, ngươi liền đem khố vòng tay kia cho nương ta liền tốt."
Những nữ nhân khác nghe xong, thế mà còn có chuyện tốt đến bực này?
Các nàng nhao nhao tiến lên: " Chương cô nương nói rất có đạo lý.

Nam Bảo Y, ta cũng là di nương, đem khoá ngọc trường mệnh của ngươi cho ta đi."
" Nếu là không có đồ vật để đưa, kêu nha hoàn trở về phòng cầm đồ tới cũng được.

Giờ lành sắp tới, ngươi còn đứng đây làm gì, mau kêu nha hoàn đi lấy đồ!"
Nam Bảo Y nhìn các nàng, tựa như nhìn một đám khỉ con diễn trò.
Nàng ấn giọng: " Liễu thị cũng không phải mẫu thân ta, các ngươi muốn xin đồ, nên xin Nam Yên mới đúng."
Chương phu nhân không vui: " Tiểu cô nương sao lại nói như vậy? Tiến cửa chính là người một nhà, Tiểu Mộng rõ ràng là mẫu thân ngươi! Đến mai, ngươi còn phải kính trà cho nàng đâu!"
Nam Bảo Y không muốn tiếp tục cùng dám bát phụ này dây dưa.
Nàng nói câu, " Tha thứ không thể phụng bồi", rồi cất bước rời đi.
Chương phu nhân nhớ nhung vòng tay vàng, không chỉ không cho nàng đi, ngược lại còn càn cỡ đi đoạt: " Đem đồ lưu lại."
Những nữ nhân khác thấy thế, đâu chịu bỏ qua bảo bối có sẵn, nhao nhao hô nhau mà lên.
Dù sao hôm nay là ngày vui, coi như chọc giận Nam phủ, bọn hắn cũng không dám nói cái gì.

Huống chi Tiểu Mộng còn là tam phu nhân Nam phủ, các nàng lại là bạn tốt của nàng, khi dễ một cái kế nữ, tính là cái gì?
Tiêu Dịch mặt không thay đổi nhìn xem.
Liễu thị còn chưa vào cửa, tiểu cô nương đã bị khi dễ đến mức này.

Nếu như để nàng đứng vững gót chân trong phủ, tiểu cô nương chẳng phải sẽ bị khi dễ tới chết sao?
Đánh chó, cũng nên nhìn mặt chủ.
Hắn cười lạnh một tiếng, đem Nam Bảo Y bảo hộ sau lưng.

Nam Bảo Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Thiếu niên áo bào đen, bóng lưng thâm trầm.
Hắn nắm tay Chương phu nhân: " Tay của ngươi, kéo quá dài."
Không đợi Chương phu nhân nổi giận, " Răng rắc" một tiếng vang giòn, hắn sống sờ sờ bẻ gãy cổ tay nàng!
Tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt, vang vọng cả toà lâm viên.
Chương phu nhân mặt trắng như giấy vội vàng cấp tốc lui lại, mồ hôi lạnh như hạt đậu thi nhau rơi xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, bờ môi phát run, hoảng sợ không nói lên nửa chữ.
Bốn phía yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Tiêu Dịch giống như cười mà không cười, " Canh giờ này, chắc hẳn tân nương tử đã tới chính sảnh.

Trời đất bao la, tân nương lớn nhất.

Phu nhân nếu ủy khuất, không ngại đi chính sảnh khóc lóc kể lể?"
Nam Yên biết chuyện không tốt.
Nếu như tuỳ ý để Chương phu nhân đi náo, nương nàng còn có thể thành thân nữa không?
Nàng lập tức răn dạy: " Tiêu Dịch, ngươi cho rằng mình là ai, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện?"
Tiêu Dịch nhìn chăm chú về phía nàng.
Ánh mắt của hắn quả thực là đáng sợ, Nam Yên kinh hoảng, ngượng ngùng không dám nhiều lời.
Mà Chương phu nhân không can tâm bị một cái con nuôi khi dễ đến mức này, thống khổ ồn ào: " Con nuôi ti tiện mà thôi, lại dám đối với ta làm như vậy! Ta đi tìm Tiểu Mộng nói rõ ràng, Nam phủ lại có đạo đãi khách như vậy."
Một đám thải trang nùng y nữ nhân, thập phần muốn đi chính sảnh.
Nam Yên vừa tức vừa gấp, đành phải đuổi theo khuyên can.

Nam Bảo Y sùng bái nhìn Tiêu Dịch.
Họa thủy đông dẫn, lợi dụng chính đám tiểu tỷ muội Liễu thị đến đảo loạn chính hôn lễ của nàng.

Khiến tất cả tân khách nhìn nàng chê cười, một chiêu này không thể không nói là quá tuyệt.
Tiêu Dịch nhìn nàng: " Nhìn cái gì?"
" Không có gì..."
Nam Bảo Y đem quạt tròn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng cong cong ngọt ngào, " Nhị ca anh minh thần võ, Kiều Kiều bái phục."
" Nịnh hót."
Tiêu Dịch đưa tay gõ nhẹ cái trán trắng nõn trơn bóng của nàng, môi mỏng lần đầu tiên lộ ra một tia cười.
Hai người không nhanh không chậm đi vào chính sảnh, Nam Quảng đã dẫn Liễu thị vào cửa.
Giờ lành bái thiên địa đã bị chậm trễ, bởi vì đám người Chương phu nhân tới huyên náo lợi hại.
Trông thấy Tiêu Dịch bước vào ngưỡng cửa, các nàng khóc lóc càng thêm om sòm: " Chính là hắn làm tay ta bị thương! Nam phủ có còn quy củ nữa hay không, chỉ là một đứa con nuôi cũng có thể vô lễ như thế? Tiểu Mộng, ngươi phải chủ trì công đạo cho ta."
Nam Quảng lập tức thay mặt kiều thế răn dạy: " Tiêu Dịch, ngày đại hỷ, xem ngươi làm chuyện tốt gì? Còn không mau dâng trà bồi tội Chương phu nhân."
Tiêu Dịch lười biếng ngồi xuống.
Hôm nay hắn mặc cẩm bào cổ tròn màu đen, trên tay áo dùng tơ đỏ thêu đầy vân văn, vạt áo tuỳ ý mở ra, phách lối chiếm hết cả một chiếc ghế gỗ bành tử đàn.
Hắn một tay chống cắm, ánh mắt lương bạc chậm rãi liếc nhìn đám người, giống như đế vương bễ nghễ thiên hạ.
Hắc ác ý cong môi, bên trong mắt dài hẹp đều là mỉa mai: " Kính trà bồi tội, nàng cũng xứng?"
Chương phu nhân một ngụm máu vọt tới yết hầu, tức giận.
Âm thanh của nàng: " Tam lão gia, ngươi nhìn xem thái độ này của hắn là gì? Tiểu Mộng, ngươi nói làm kế mẫu không chịu nổi thì cũng thôi đi, trong phủ còn có đứa con nuôi như vậy, hắn là muốn cưỡi lên đầu ngươi."
Liễu Tiểu Mộng nhịn không nổi.
Nàng lấy xuống khăn hỷ, hung dữ nhìn về phía Tiêu Dịch: " Đồ hỗn trướng, còn không mau dập đầu bồi tội Chương phu nhân?"
「tell me where did it go and I wont break your heart no」.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.