“Đường, vừa rồi cùng hắn nói cái gì vậy?” Ngôn Nặc không rõ vì sao sau khi nói chuyện với Phong thì Thiệu Đường lại nhíu mày.
“Cậu ấy nói nhìn chúng ta như vầy, thật hâm mộ chúng ta.” Thiệu Đường cúi đầu.
“Thật không?”
“Thật mà. Thôi đừng nói nữa, chúng ta ăn đi." Thiệu Đường cầm lấy bánh sinh nhật của lão ba cắt thành nhiều miếng, đưa cho Ngôn Nặc.
“Ăn ngon không?”
“Ngon, rất ngon."
“Đút tôi ăn đi!!!” Thiệu Đường uỷ khuất nhìn Ngôn Nặc.
“Đường cũng có tay mà." Ngôn Nặc buồn cười nhìn.
“Nhưng tay của em làm bánh ngon hơn."
“Đường chưa ăn bánh mà miệng lại ngọt như vậy.” Ngôn Nặc thấy xa xa có cái gì rất vui.
“Đi qua kia đi.” Ngôn Nặc nhìn bọn họ nháo thật vui.
“Ân em đi đi, tôi nghĩ tốt nhất tôi nên ngồi một chỗ.” Thiệu Đường biết Ngôn Nặc không có nhiều thời gian dành cho mình, càng khó hơn để cùng cô ở yên một chỗ.
“Xin lỗi." Dạo gần đây công việc bề bộn, gần đây bởi vì Đường chân bị thương nên đa số thời gian đều là cạnh cô ấy.
“Đứa ngốc! Có cái gì đâu mà xin lỗi chứ." Thiệu Đường vuốt vuốt mũi của Ngôn Nặc.
“Đường, em quyết định rồi.” Quyết định mặc kệ công ty như thế nào cũng không cùng Trương Ba có liên hệ gì. Không thể nhìn Đường bị uỷ khuất.
“Quyết định cái gì?” Thiệu Đường đợi vẫn không nghe thấy câu tiếp theo.
“Không có gì.” Chờ mình giải quyết xong mọi việc sẽ nói với cô ấy.
“Các người nhìn cái gì vậy?” Thấy Thiệu Văn cùng Tuyết Nhu cứ mãi nhìn chính mình, Thiệu Đường xấu hổ hỏi.
“Các người từ khi nào lại thân mật thế, chúng tôi chưa thấy bao giờ."
“Khó trách Thiệu Đường mấy năm nay không khiêu vũ mà lại tự nguyện khiêu vũ trước mặt người khác xem.” Thiệu Văn nhớ tới hôm đó.
“Các người ở cùng một chỗ ngày hôm đó sao?” Tuyết Nhu hỏi.
“Ách! Chúng tôi không cố ý giấu chị, chắc chị bận quá chưa có thời gian nói.” Thiệu Đường nắm tay Ngôn Nặc ý rằng chưa bao giờ cố ý giấu diếm Tuyết Nhu.
“Nặc, em giữ bí mật cũng tốt lắm.” Tuyết Nhu nhìn tay các cô nắm chặt vào nhau.
“Thôi không nói nữa! Tôi đói bụng đi ăn cơm.” Thiệu Đường chỉ vào mẹ nuôi đứng cách đó không xa.
“Lão ba, chắc chỉ có một mình mẹ nuôi có thể chịu nổi người.” Thiệu Đường thấy lão ba càng ngày càng quá phận muốn nắm tay mẹ nuôi.
“Cút ngay! Không mướn các con tới đây! Cho ta với mẹ nuôi các con thế giới riêng đi." Thiệu Hoa nhìn mọi người đang đi tới. Hôm nay sinh nhật mới có dịp tiến tới với mẹ nuôi bọn hắn, nỡ lòng nào đi phá ta.
“Ân, chúng con rất chướng mắt sao?” Thiệu Đường sớm thấy thái độ của Thiệu Hoa mà cũng tỏ ra bình thường.
“Nặc, chúng ta đi ăn thôi.” Thiệu Đường nắm tay Ngôn Nặc ngồi vào bàn.
“Chị dâu ăn cơm! Đường tỷ ăn cơm.”
“Ách, hắc hắc” Nhiều người gọi như thế làm Ngôn Nặc xấu hổ đỏ mặt.
“Đừng kêu tôi như thế.” Thiệu Đường không thích cách gọi này.
“Kêu nhiều năm như vậy đâu thể đột nhiên nói sửa là sửa ngay được.”
“Mà vừa rồi các người goị cô ấy bằng cái gì?” Thiệu Đường hy vọng bọn họ có thể kêu thêm vài tiếng, cảm thấy thực thoả mãn.
“Chị dâu."
“Cái gì?” Thiệu Đường nhíu mày tỏ vẻ không nghe rõ.
“Chị dâu tốt.” Mọi người đồng thanh nói.
“Đường.” Ngôn Nặc dùng tay nhéo Thiệu Đường.
“Ai đau tôi.” Tuy tay tôi đau nhưng lòng lại thoả mãn quá.
"Hắc hắc...Đường tỷ chúng ta uống một li nào.”
“Vì sao lại cụng li với tôi?”
“Không có lí do."
“Hừ” Thiệu Đường nâng li của mình lên, Ngôn Nặc cũng vậy cùng bọn họ chạm li.
“Hắc hắc”
“Nặc, tôi đưa em đến đây thôi em về cẩn thận.” Thiệu Đường mặt mày đỏ bừng vì rượu.
“Ngủ ngon.” Ngôn Nặc cho Thiệu Đường hôn trán mình.
“Ân, tạm biệt.” Thiệu Đường lưu luyến rời đi.
“Về cẩn thận."
=== ====== ====== ====
Trên đường trở về Thiệu Đường cảm thấy bỗng nhiên con đường này có vẻ hơi lạ.
“Kéttt” đột nhiên một chiếc xe xuất hiện trước mắt Thiệu Đường.
“Anh tìm tôi có việc sao?” Thiệu Đường nhìn người đứng trước mặt mình hơi bất an nói.
“Cô nghĩ tôi tìm cô có việc gì?” Người nọ trừng mắt nhìn Thiệu Đường, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng gặp.
“Không biết.” Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
“Không biết? Tôi sẽ làm cho cô biết! Cho cô biết rõ tôi tới tìm cô là vì cái gì?” Người nọ nâng tay, Thiệu Đường đột nhiên phát hiện có thêm vài người hướng tới đây.
“Anh muốn gì? Ngày đó ở nhà ăn đánh không đủ sao còn dẫn người đến?” Thiệu Đường châm chọc.
“Câm miệng.”
“Hừ, đồ nhát gan, không dựa vào bọn hắn anh có thể đánh tôi sao? Đánh thắng tôi sao?”
“Tôi nói cho cô biết rời bỏ Nặc đi cô sẽ cơm no áo ấm. Bằng không…”
“Bằng không thế nào?”
"Bằng không tôi cho cô sống không được chết cũng không xong?”
“Không thể sống cũng không thể chết? Anh sao?” Thiệu Đường tỏ vẻ khinh miệt.
“Tôi hỏi lại, cô có rời cô ấy không?” Trương Ba lặp lại câu nói.
“Tôi cũng trịnh trọng trả lời anh, một chữ. KHÔNG.”
“Cái gì?” Trương Ba không tin được Thiệu Đường lại nói ra lời đó.
“Không hiểu tiếng Trung sao? Tôi nói không! Tôi dịch sang tiếng Anh cho anh! NO! Hiểu chưa?” Thiệu Đường mở lớn mắt.
“Được. Rượu mời không muốn uống phải không.” Trương Ba gật đầu với mấy người bên cạnh. “Thất thần làm gì? Kế tiếp muốn tôi chỉ các người phải làm sao nữa hả?”