Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 8: Khách đến kim lăng




Editor: Dương

Vô Tà không nói cho Tần Tĩnh việc bản thân năm đó bị Kiến đế hạ độc, Tần Tĩnh yêu thương nhi tử như mạng, quả thật Tần Vô Tà chính là sinh mạng của người, nếu như biết bảo bối của mình bị người khác thiết kế còn không tìm Kiến đế liều mạng sao? Lúc đó thất bại, Kiến đế chụp xuống tội danh mưu phản, chẳng phải đúng với mong muốn của hắn?

Bây giờ Kiến đế dù không tình nguyện cũng phải thành thật tôn kính Tĩnh vương, nếu không ngòi bút của sử quan cũng không nể mặt, Kiến đế là người chú trọng thanh danh, làm sao có thể cho phép lưu lại vết nhơ trong lịch sử trị vì giang sơn của mình, khiến đời sau dùng văn chương lên án hắn vì cũng cố đế vị mà vong ân phụ nghĩa mưu hại chánh tông hoàng thất?

Ngày trước Kiến đế tự nhiên có thể không hề lo lắng tôn kính Tĩnh vương, dù sao dưới gối Tĩnh vương không có con, dieêễn00đaàn◘LlêequyýD9ôn đợi bách niên quy lão là mọi chuyện kết thúc, nhưng ai biết nửa đường nhảy ra một Tần Vô Tà? Tĩnh vương có người nối dõi, Tĩnh vương phủ liền trở thành cái đinh trong mắt Kiến đế rồi.

Tần Tĩnh đầy bụng nghi vấn, nghĩ không ra vì sao Vô Tà phải chọc tức toàn bộ tiên sinh hắn vì nàng mời đến vương phủ bỏ đi để mang xú danh thế tử ngu ngốc, gỗ mục không thể đẽo.

Vô Tà nhìn ra nghi vấn của Tần Tĩnh, ngẩn người, sau đó mới nhớ lại thân phận của mình, lập tức cười hắc hắc, vẻ mặt ngây thơ nhào vào lòng Tần Tĩnh, dùng gò má cọ xát trong ngực của người, cười híp mắt nói: “Phụ vương, bọn họ cho là bản thế tử ngu ngốc không thể làm nên việc, như vậy mới không có người đến hại ta.”

Đừng nhìn vẻ mặt trẻ con của nàng tức giận giảo hoạt, lời nói có chút ngây thơ, Tần Tĩnh nghe lại vô cùng vui mừng, nhìn thấy bộ dáng Vô Tà cười híp mắt như tiểu hồ ly, nhất thời tỉnh ngộ, ưng mâu dù tuổi cao nhưng vẫn sắc bén như xưa lại tràn đầy yêu thương, Tần Tĩnh nhìn tiểu “nhi tử” vừa thông minh hơn người lại vừa tinh quái, không khỏi vừa vui mừng vừa áy náy: “Vô Tà, là phụ vương có lỗi với ngươi, nếu không phải phụ vương có lòng riêng...... Hài nhi Vô Tà, cho dù người đời đều nói ngươi ngu ngốc nhưng phụ vương biết,d!)ieễnđ+)aàn!leêQuýđôn nói về thông minh, sợ rằng người khác cũng không ai bằng với Vô Tà, không có danh sư nguyện ý dạy ngươi, từ nay về sau đích thân phụ vương sẽ dạy ngươi viết chữ đọc sách, tập võ, cữơi ngựa bắn cung!”

Tần Tĩnh trừ tự xưng “phụ vương” thì hai người nhìn cũng như hai cha con bình thường, nhìn người mái tóc trắng xóa, nếp nhăn mỗi một năm lại càng sâu, thân hình ngày một còng xuống, trong lòng Vô Tà chảy qua dòng nước ấm, lời thề ở trong lòng năm đó lại càng thêm kiên định. Bây giờ Tần Tĩnh đã lớn tuổi, xưa đâu bằng nay, Vô Tà làm sao chịu để cho lão nhân gia múa đao lộng thương, vội cười nói: “Tập võ sau này hãy nói, phụ vương, không bằng ngày khác ngươi dạy ta bắn tên đi! Phụ vương chinh chiến sa trường, tài bắn cung xưng thứ hai thì không có ai dám xưng thứ nhất.”

Mặc dù Tần Tĩnh biết Vô Tà đang nói lời hay dụ dỗ hắn nhưng vẫn bị Vô Tà vỗ mông ngựa cười sang sảng một lúc, nhất thời hăng hái, tinh thần lấp lánh, mặt mày hồng hào: “Vô Tà, con ta, hiếm khi ngươi cảm thấy hứng thú với bắn tên, người đến, lấy bảo cung Huyền Hỏa của bổn vương ra!”

Không lâu lắm bảo cung Huyền Hỏa được hạ nhân mang đến, Dung Hề liền dâng bảo cung lên.

Vô Tà híp mắt nhìn, chỉ thấy lụa đỏ được vén lên là một thanh bảo cung màu đen uy phong lẫm lẫm, dựng lên còn cao hơn đầu Vô Tà rất nhiều, nhìn dây cung kia cũng biết người bình thường khó có thể kéo được.

Thấy Vô Tà nhìn chằm chằm cung tên kia, Tĩnh vương vui vẻ lại có vài phần đắc ý: “Đây là thời trẻ lần đầu phụ vương theo quân chinh chiến, Hoàng gia gia của ngươi đích thân chế tạo, được phụ vương đeo trên yên ngựa cùng phụ vương chinh chiến một thời, nay phụ vương già rồi, tân chủ nhân của nó là ngươi rồi.”

Vô Tà vui vẻ cám ơn: “Đợi đến ngày sinh thần của phụ vương, nhi thần nhất định bắn đến một đầu sư tử cho phụ vương!”

”Được được được, Vô Tà nhất định làm được!”

Tiểu bất điểm phấn điêu ngọc trác lại nghiêm trang nói muốn bắn một đầu sư tử, Tần Tĩnh vui vẻ cười ha ha, nụ cười này lại nhịn không được ho khan, dường như cảm thán anh hùng cũng sợ năm tháng vô tình, con người khi già thì tật xấu gì đều có, thân thể cũng ngày càng lụn bại.

Tần Tĩnh đi rồi, Vô Tà mới chậm rãi thu hồi nụ cười trẻ con thiên chân sáng lạn trên khóe miệng, sắc mặt có chút nặng nề, Dung Hề hầu hạ Vô Tà mỗi ngày cho đến lớn vẫn cầm cung tên kia trong tay đứng ở một bên, lqđ cho đến bây giờ nàng biết vị tiểu thế tử nhà mình không giống những đứa bé khác, đối với bất kỳ vẻ mặt nào của Vô Tà đều không cảm thấy kỳ quái.

”Thế tử, người giữ cửa thành đến báo là nhìn thấy xe ngựa Tường Vân màu vàng sắp vào thành.”

Lúc này Vô Tà mới bị dời đi suy nghĩ, hé mắt, dĩ nhiên là xe ngựa Tường Vân màu vàng chuyên dùng của hoàng gia, không ngờ lại tới nhanh như vậy, suy nghĩ một chút, Vô Tà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chắp tay sau lưng dáng vẻ như ông cụ non hỏi: “Dung Hề tỷ tỷ, người biết là ai đang đến sao?”

”Hình như xe ngựa kia là tọa giá của thái tử nhưng nghe người đến báo miêu tả dáng vẻ, dường như lần này đến Kim Lăng không chỉ có thái tử điện hạ, còn có một vị hoàng tử khác đi cùng, chỉ là không biết người nào trong bảy vị điện hạ.”

”Oh, thái tử Tần Xuyên, nghe nói vị hoàng chất này của bản thế tử ở dân gian rất có danh vọng, trong cung cũng được hoàng huynh yêu thích.” Vô Tà gật gật đầu, miệng tự nhủ, suy nghĩ lại tự giác bay xa, một vị hoàng tử khác......

Vô Tà nhíu nhíu mày có chút thấp thỏm lại mơ hồ có chút mong đợi, lắc lắc đầu, khóe miệng Vô Tà giương lên, đối với Dung Hề nói: “Dung Hề tỷ tỷ, chúng ta đi cửa thành, mang theo cung tên phụ vương đã đưa cho bản thế tử!”

Dung Hề thấy thế tử từ nhỏ đã thông minh lanh lợi lại rất có chủ kiến nói như vậy, bản thân có chút do dự, d!)iễnđa+)ànl!_êQuquýDđoôn suy nghĩ có nên bẩm báo vương gia hay không, nhưng nghĩ lại có nàng ở bên cạnh lại đang ở trong thành Kim Lăng, nếu có chuyện gì xảy ra nàng cũng có bản lãnh bảo vệ thế tử chu toàn.

Xe ngựa đến cửa thành, xa xa, binh lính bên trong thành liền nhìn thấy một tiểu công tử mặc hoa phục cao quý, tóc buộc gọn gàng, khí phách hiên ngang nhảy xuống xe ngựa, lập tức cảm thấy đau đầu, trước mắt chuẩn bị nghênh đón quý nhân vào thành, vị tiểu tổ tông này lại đến quấy rối gì đây?

Chỉ thấy tiểu nhân nhi mắt ngọc mày ngài, khôi ngô thanh tú, đôi con ngươi đen như mực đảo qua đảo lại, thần thái sáng láng, khóe miệng vểnh cao, cằm hất lên, bộ dáng điển hình của một thế tử ngang bướng không chịu nổi, tiếng tăm thế tử thiên tư ngu dốt, không phân biệt phải trái mọi người đều biết nhưng ở trong thành Kim Lăng này trừ vương gia thì thế tử là lớn nhất, ai cũng không dám không nhìn sắc mặt “hắn“.

”Thế tử gia? Sao ngài lại tới?”

”Bản thế tử như thế nào không thể tới, ba quận Kim Lăng đều là của phụ vương ta, bản thế tử muốn chơi ở chỗ nào thì đi nơi đó!” Vô Tà liếc mắt, nhún một cái nhảy ra ngoài.

”Dạ dạ dạ.” Vô Tà leo lên cổng thành, đứng ở đó vừa vặn có thể thấy tình cảnh ngoài thành, Vệ đội trưởng nhận được tin tức lập tức tiến lên đón tiếp, vẻ mặt khách khách khí khí cung kính cười làm lành với vị tiểu tổ tông này: “Nhưng địa phương này cũng không có gì chơi, không bằng thế tử gia......”

Nhưng lúc này dưới cửa thành truyền đến ồn ào, một chiếc xe ngựa đặc biệt cao quý dừng dưới cửa thành, phía sau còn có hai đội thị vệ khí thế nghiêm nghị, binh lính giữ thành cung kính đi ra ngoài nghênh đón, dDiieêễnĐđaàn♠LlêqQuýdđônVệ đội trưởng vốn muốn khuyên Vô Tà trở về lập tức xanh mặt, lần này không kịp nữa rồi, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí nhìn vị tiểu tổ tông này, mong là đừng gây ra phiền toái gì mới tốt.

Rèm xe ngựa khẽ nhúc nhích, người bên trong vén một góc rèm lên lộ bàn tay xinh đẹp với những đốt ngón tay rõ ràng ra ngoài, ở giữa là một khối ấn Hổ Tiết khắc chữ “Xuyên” cho thấy thân phận người trong xe.

Vừa thấy Hổ Tiết, binh lính dưới thành lập tức rối rít quỳ xuống: “Cung nghênh thái tử điện hạ, xin xin xin mời điện hạ cùng quý nhân bên trong xuống xe......”

Thật khó cho binh lính trông giữ cửa thành khi nói những lời này, dù sao người trong xe cũng là thái tử cùng hoàng tử, nhưng thành Kim Lăng là đất phong của Tĩnh vương do Tĩnh vương định đoạt, quy củ này cũng do Tĩnh vương định ra, xe ngựa vào thành phải trải qua kiểm tra kỹ càng mới cho đi.

”Không sao.” Tần Xuyên cười sang sảng vô cùng thỏa đáng xuống xe ngựa, chắp tay đứng ở một bên, mặc dù đường đường thái tử bị người mời xuống xe nhưng lại không có nửa phần nhếch nhác, chỉ thấy bóng dáng mặc áo bào tím chắp tay đứng đó, tóc đen được cố định trên mão, mặt mày tuấn mỹ, môi mỏng khẽ cười ẩn có mấy phần tà ý nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại vẻ nhẹ nhàng nho nhã, thật là người kỳ quái.

Một chiếc xe ngựa khác cũng chậm rãi tiến lên, song song ngừng lại, thái tử cũng xuống, đương nhiên vị hoàng tử trong xe kia cũng cần phải xuống, quả nhiên thấy một người vươn tay thăm dò muốn vén màn xe, thấp thoáng có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của người bên trong đang cúi đầu muốn chui ra xe. Trên cổng thành, ánh mắt Vô Tà không khỏi ngưng tụ chăm chú nhìn rèm xe ngựa kia, tim đập nhanh hơn, không biết đi cùng thái tử có phải là người kia hay không......?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.