Tiểu Hoa Nhài Lầm Nhập Cạm Bẫy

Chương 11




Viên Tiểu Nhi vừa tỉnh, đập vào mắt là vách núi đen không thấy đáy.

“A!” Nàng sợ tới mức thét chói tai, thế này mới phát hiện chính mình bị treo ở giữa không trung, bên hông bị một sợi dây thừng trói chặt, đeo phía trên một nhánh cây.

Nàng khẽ động một cái, nhánh cây liền phát ra thanh âm đáng sợ, sợ tới mức nàng không dám nhúc nhích.

“Ha ha! Ngươi tỉnh?” Thanh âm kiều mỵ từ một bên truyền đến.

Viên Tiểu Nhi nhìn về phía phát ra tiếng, tuy rằng khuôn mặt kia là Viên Nhật Sơ, nhưng là thanh âm cùng khí chất đều không giống, mặt nàng trắng lại, trừng mắt đối phương “Ngươi là ai?”

“Như thế nào? Không nhận ra ta sao? Tiểu Oa Nhi.” Nữ nhân kéo mặt mặt trên mặt xuống, hé ra nhan lệ mềm mại đáng yêu. Là “Song ma” Tô Mỵ!

“Ngươi bắt ta muốn làm cái gì?” Viên Tiểu Nhi trừng mắt Tô Mỵ.

“Ha ha!” Tô Mỵ nũng nịu cười, mắt đẹp nhìn Viên Tiểu Nhi một cái “Đương nhiên là lấy ngươi để trao đổi ngọc bội rồi!”

Viên Tiểu Nhi mím môi, lạnh lùng nhìn Tô Mỵ “Có khả năng làm ngươi thất vọng rồi, Tư Lập Thân mới không tới cứu ta.”

Nàng chính là cái mồi, hắn mới sẽ không tới cứu nàng……

Viên Tiểu Nhi cúi mặt, ngực vẫn đau, không ngừng gặm nhấm lòng của nàng, đau đớn kia, như thế nào cũng không tê dại được!

“Phải không?” Tô Mỵ khanh khách cười, mắt đẹp cảnh giác nhìn về phía trước “Kia cũng không nhất định!”

Dứt lời, một trong “Song ma” – Phùng Sanh cũng nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh nàng, hai người nhìn về phía xa xa, có một bóng dáng xuất hiện, chính là -Tư Lập Thân.

Khuôn mặt anh tuấn Tư Lập Thân trở nên lạnh lẽo, không hề tranh bị mặt nạ ôn hòa, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt, băng mâu trầm xuống làm cho người ta rét run lên.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn đến Viên Tiểu Nhi bị treo trên không trung, sợi dây thừng được buộc tại nhánh cây đang lung lay sắp bị đổ, giống như không cẩn thận sẽ bị rơi xuống vực sâu, mà nàng bị trói ở giữa không trung, làm cho lòng hắn siết chặt lại, lửa giận càng tăng lên.

Hàn mâu lạnh lùng nhìn về phía “Song ma”, thanh âm tuy nhẹ, lại mang theo nồng đậm sát khí “Buông nàng!

“Song ma” bị Tư Lập Thân nhìn đến tâm run lên, áp chế sợ hãi, biết bắt được nhược điểm của hắn. Phùng Sanh âm hiểm cười “Tư minh chủ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ngọc bội ra, chúng ta sẽ thả Oa Nhi này, nếu không……”

Hắn nhìn Tô Mỵ liếc mắt một cái, Tô Mỵ lập tức đi hướng tới Viên Tiểu Nhi, đem dây thừng nới lỏng một chút.

“A ──” người Viên Tiểu Nhi lập tức bị rơi xuống một chút, rồi lại dừng lại ở giữa không trung. Nàng cắn môi, mặt nhợt nhạt, hạnh mâu nhìn về phía Tư Lập Thân.

Nụ cười tao nhã luôn được trưng bày đã biến mất trên khuôn mặt anh tuấn, để lộ sát khí lạnh lùng, lạnh như băng tuyệt không giống bộ dáng lúc nàng quen hắn.

Nàng không hiểu vì sao hắn phải đến? Nàng không phải chính là một con mồi sao? Vì sao hắn phải tới cứu nàng? Vì sao con ngươi đen nhìn về phía nàng giống như ẩn ẩn hiện hiện –hiện lên một chút nóng lòng?

Gặp Viên Tiểu Nhi rơi xuống, Tư Lập Thân gấp đến độ tiến lên, lại bị Phùng Sanh ngăn trở, Tư Lập Thân tức giận đến ngưng tụ chưởng phong muốn đánh trả.

“Tư minh chủ, ngươi xác định sao?” Phùng Sanh đắc ý cười, ý bảo Tư Lập Thân nhìn về phía Tô Mỵ đang cầm sợi dây thừng, ám chỉ quyền nằm trong tay hắn, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.

Tư Lập Thân dừng lại chưởng lực, lãnh mâu nhìn về phía hắn “Ngươi chính là muốn ngọc bội, ngọc bội tại đây!” từ trong lòng lấy ra ngọc bội.

Nhìn đến ngọc bội, Phùng Sanh mắt sáng lên, tham lam nở nụ cười “Hắc hắc! Tư minh chủ, như vậy có phải hơn không!”

“Muốn ngọc bội để lại người.” Tư Lập Thân lạnh giọng nói.

“Này thì không thể được, ngươi trước đem ngọc bội cho ta, bằng không khi ta thả người, minh chủ ngươi đổi ý kia làm sao bây giờ?” Phùng sanh giả dối nói.

Tư Lập Thân híp con ngươi đen, hơi thở lại thêm vài phần nguy hiểm.

“Tư minh chủ, khuyên ngươi mau một chút nga! Tay của ta đang mỏi.” Tô Mỵ cười khẽ, tay hơi hơi buông sợi dây thừng ra một chút.

“A!” Viên Tiểu Nhi thấp hô, thân mình lại rơi xuống, nàng run rẩy, nghe được thanh âm gãy nứt từ nhánh cây phía trên phát ra.

“Cầm!” Thấy thế, Tư Lập Thân tâm quýnh lên, lập tức quăng ngọc bội ra.

Ai ngờ ngọc bội vừa quăng ra, Tô Mỵ lập tức buông sợi dây thừng trên tay ra.

“Oa ──” Viên Tiểu Nhi hét lên một tiếng, cả người hướng sơn cố

*

“Tiểu Nhi!”

Tư Lập Thân sợ hãi rống một tiếng, nhanh chóng phi thân bắt lấy sợi dây thừng.

Dây thừng nhanh chóng tụt xuống, hắn dùng bàn tay gắt gao lôi kéo, dây thừng thô cứng rắn theo sức nặng ma sát qua lòng bàn tay, máu tươi tràn ra lòng bàn tay, nhiễm đỏ sợi dây thừng, mà hắn vội quỳ rạp trên mặt đất, một tay chống đỡ dây thừng, một tay lôi kéo dây thừng.

Viên Tiểu Nhi kinh thở gấp, nhìn chính mình bị treo ở giữa không trung, đáy vực đen tối không thấy đáy làm cho nàng rất sợ hãi, nàng ngẩng đầu lên, đã thấy Tư Lập Thân nhanh tay cầm lấy dây thừng, lòng bàn tay không ngừng tràn ra máu tươi, nàng sanh mắt to.

“Tiểu Nhi, nàng yên tâm, ta bắt được.” Tư Lập Thân xả ra một chút cười, trấn an Viên Tiểu Nhi “Đừng sợ! Ta sẽ không buông tay.”

“Vì sao……” Nhìn máu tươi không ngừng tràn ra, lòng của nàng đau quá, nước mắt không tự chủ được rơi xuống “Ta không phải chỉ là con mồi sao? Ngươi vì sao……”

“Không phải! Ai nói nàng là con mồi? Nàng là bảo bối của ta.” Tư Lập Thân cười đến ôn nhu, sợi dây thừng trên tay bởi vì lòng bàn tay ướt át mà trượt xuống thêm một chút.

“A!” Viên Tiểu Nhi lại rơi xuống thêm một chút.

“Ngô!” Tư Lập Thân cau mày nhanh giữ chặt dây thừng.

“Hắc hắc, thật sự là thâm tình nha!” Tô Mỵ cười khẽ, mắt đẹp khinh câu “Một khi đã như vậy, sẽ thanh toàn các ngươi, cho các ngươi làm một đôi uyên ương dưới suối vàng!”

Nói xong, nàng ngưng tụ chưởng lực, nhanh chóng đánh úp về phía Tư Lập Thân. Tư Lập Thân không tránh, cứng rắn đỡ một chưởng, máu tươi từ miệng nôn ra.

“Không cần!” Viên Tiểu Nhi rống to, gặp Tư Lập Thân bị thương, nước mắt rơi càng nhiều “Dừng tay! Các ngươi dừng tay nha!”

Hai “Song ma” cùng liếc mắt một cái, gặp Tư Lập Thân đang khổ chống đỡ, hai người lập tức liên thủ, ngưng tụ nội lực, đem chưởng phong hướng hắn.

Tư Lập Thân nhanh lôi kéo dây thừng, chật vật né tránh, cũng không phản kích, bàn tay đầy gắt gao nắm lấy dây thừng.

Thấy như vậy không phải là biện pháp, “Song ma” cùng nhau liếc mắt, Tô Mỵ lập tức dời đi mục tiêu, chưởng lực hướng ngayViên Tiểu Nhi đánh tới.

“Ngươi dám! nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức rút ra roi da bên hông, hắc quang chợt lóe, nhanh chóng cuốn qua gáy Tô Mỵ.

“A!” Tô Mỵ tiêm kêu một tiếng, máu tươi từ cổ phun ra. (Chết là đáng)

“Mị nhi!” Phùng Sanh rống to, tức giận hướng về phía Tư Lập Thân công kích, roi da tăng tốc, giống như kiếm đâm thẳng vào ngực hắn.

“Ngô……” Phùng Sanh cầm lấy roi da đã xuyên qua ngực mình, không tin trừng lớn mắt, chậm rãi ngã xuống đất.

Bị nội thương, lại dùng nội lực, Tư Lập Thân cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, máu tươi đi theo nôn ra, cả người một trận vô lực.

“A!” Viên Tiểu Nhi hét lên một tiếng, dây thừng nhanh chóng rơi xuống.

“Tiểu Nhi!” Tư Lập Thân rống to, dùng hết khí lực cuối cùng, lấy lực sử lực, ra sức đem nàng kéo lên, mà bóng dáng của hắn lại ngược lai, hướng về phía sơn cốc.

“Không cần a ──”

Gặp Tư Lập Thân cả người xuống, Viên Tiểu Nhi vừa được kéo lên đã nhanh tay nhanh chân chạy theo, khóc hô.

“Tiểu Nhi!” Một bóng dáng màu trắng lập tức xuất hiện, dùng lực bắt lấy nàng

“Buông! Buông ──” Viên Tiểu Nhi khóc rống, không ngừng giãy dụa. “Tư Lập Thân! Ta muốn đi tìm hắn…… Tư Lập Thân!”

“Tiểu Nhi! Tỉnh táo lại!” Nữ tử dùng sức tát nàng một cái.

“Ba!” một tiếng, Viên Tiểu Nhi ngây ngốc dừng lại giãy dụa, nhìn về người phía trước “Tỷ tỷ……”

Vừa thấy đến người thân, đầu của nàng trống rỗng, tất cả suy nghĩ trong lòng đều là Tư Lập Thân, hắn ngã xuống……

“Tư Lập Thân……” Không cần! Nàng không muốn hắn chết nha!

“Yên tâm, hắn không có việc gì.” Viên Nhật Sơ dỗ Viên Tiểu Nhi, một bóng dáng hồng nhạt cõng trên vai một bóng dáng thống khổ từ sơn cốc chậm rãi bay lên.

“Ông trời! Nặng quá.” Thủy Oa Nhi khó chịu với nam nhân trên vai, thi triển khinh công chậm rãi từ dưới núi bay lên.

Chân vừa chạm đất, nàng lập tức đem nam nhân đặt xuống đất.

Vừa thấy đến Tư Lập Thân, Viên Tiểu Nhi kích động chạy về phía hắn. “Tư Lập Thân!”

Nàng sốt ruột ôm hắn, nhìn đến máu tươi trên mặt hắn, gấp đến độ nước mắt lã chã rơi. “Tư Lập Thân! Chàng tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh a! Không cần làm ta sợ a……” Tay nàng run run, vỗ nhẹ mặt của hắn.

Tư Lập Thân chậm rãi mở mắt, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt lệ, ngạo mạn nở lên nụ cười nhợt nhạt “Như thế nào lại khóc? Đừng khóc a……” Hắn sợ nhất nàng khóc.

“Ngu ngốc! Chàng ngu ngốc!” Thấy hắn mở to mắt, Viên Tiểu Nhi cao hứng khóc hô, lại giận hắn vì cứu nàng không để ý sinh mệnh chính mình.

“Đừng khóc…… Nàng không có việc gì thì tốt rồi……” Tư Lập Thân cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi lệ trên mặt Viên Tiểu Nhi, đồng thời cũng nôn ra một ngụm máu tươi.

“Tư Lập Thân!” Viên Tiểu Nhi khóc rống, tay mau chóng lau đi máu hắn vừa nôn ra, nhưng máu không ngừng chảy ra, đem tay nàng nhiễm đỏ.

Máu tươi ẩm ướt làm cho nàng một trận kinh hoảng, nước mắt không ngừng rơi xuống “Không……”

“Đừng…… Ngô! Đừng khóc……” Hắn muốn ngừng lệ của nàng, nhưng ngực lại một trận đau, máu tươi theo miệng nôn ra.

Một trận đau nhức làm cho hắn rốt cuộc chống đỡ không được, tay đang giơ lên cũng rơi xuống

“Không ──” Viên Tiểu Nhi khóc rống, ngẩng đầu nhìn Viên Nhật Sơ cùng Thủy Oa Nhi ở một bên. “Cứu cứu hắn, tỷ tỷ, cầu người cứu cứu chàng a……”

Kết thúc

Náo động ồn ào đã qua đi…

Giờ phút này, một tuấn nhã nam nhân lại xuất hiện.

“Tiểu Tiểu Nhi, nàng muốn cái gì mới hết giận ta?” Tư Lập Thân nhếch lên tươi cười trên khuôn mặt, lấy lòng nhìn Viên Tiểu Nhi.

Ai! Hắn đã cầu nàng gần một tháng, như thế nào nàng vẫn còn giận hắn?

Nhớ ngày đó hắn bị thương, được nữ thần y nổi danh cứu một mạng, nàng đối với người không thể xuống gường như hắn rất ôn nhu! Lúc cho hắn uống thuốc lời nói cũng nhỏ nhẹ, rất ôn nhu.

Hắn nghĩ đến nàng sẽ không tức giận, ai ngờ bệnh hắn vừa khỏi, người nàng đã không thấy tăm hơi.

Hắn gấp đến độ đuổi tới quán thư tứ nhà nàng, chỉ thấy nàng lạnh lùng nhìn hắn, chẳng những đối hắn không có hoà nhã, thậm chí còn nói với hắn, khi hắn bị thương, nàng không cùng bệnh nhân so đo, coi như là báo đáp ân cứu mạng của hắn; Hiện tại hắn cũng đã khỏi, hai người cũng không còn quan hệ, nàng đi đường của nàng, hắn đi đường của hắn, cả hai dứt khoát không hề liên quan tới nhau nữ

Đi thì cũng không sao! Nhưng muốn hắn buông tay, hắn sẽ không gọi là Tư Lập Thân!

Không sao cả, nàng muốn tức giận, hắn cũng có thể cùng nàng chơi, mỗi ngày quấn quít lấy nàng, nhậm nàng đánh chửi, khuôn mặt tuấn tú giống nhau đều cười.

Nhìn đến Tư Lập Thân, Viên Tiểu Nhi lập tức giận tái mặt, không có khí sắc hoà nhã, ngay cả lời nói cũng rất không vui.

Tuy rằng, mấy ngày nay đều bị hắn dây dưa, lời nói xin lỗi cùng giải thích mà lòng nàng mềm đi, nhưng chỉ là không thể hiện ra, nàng không nghĩ dễ dàng tha thứ cho hắn.

Hơn nữa, tỷ tỷ cũng nói, tuyệt không có thể khinh địch như vậy, dễ dàng tha thứ cho hắn! Huống hồ, chuyện tình lần này có thể giải quyết, là nhờ tỷ tỷ tìm Thủy Oa Nhi, dùng danh nghĩa bộ tộc Thần Thâu* đem chuyện bảo tàng giải quyết, bằng không chỉ sợ hiện tại không thể sống yên ổn!

(*Thần Thâu: Thần trộm)

“Đến xem nàng nha!” Tư Lập Thân ôm lấy cười, con ngươi đen thâm thúy thật sâu nhìn Viên Tiểu Nhi, khuôn mặt anh tuấn cười đến thâm tình lại ôn nhu.

Chăm chú nhìn của hắn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không được tự nhiên, khẽ dùng tay vuốt vuốt tóc, tức giận trả lời: “Có cái gì đẹp mà xem?

“Ân……” Tư Lập Thân suy nghĩ một chút, tươi cười mang theo tà tứ mê người “Ta cũng không biết, nhưng mà chính là xem nàng đến không biết chán”

“Chàng……” Trừng mắt hắn, Viên Tiểu Nhi thật không hiểu nên làm gì đây, mấy ngày nay nàng đều rất nhiều lần dùng sắc mặt không hòa nhã cùng lời nói thô cộc với hắn, hắn vẫn như cũ không sao cả, vẫn cười đến sung sướng.

Ngược lại là nàng, luôn bị những lời nói của hắn biến thành mặt đỏ tai hồng, không biết nên đáp lời như thế nào.

Biết nàng kỳ thật đã mềm lòng, chính là không thể hiện ra, Tư Lập Thân híp nhẹ con ngươi, cố ý ho vài cái, làm cho cước bộ lảo đảo.

“Đau!” Hắn cau mày bắt lấy ngực.

“Chàng làm sao vậy?” Thấy hắn kêu đau, Viên Tiểu Nhi hoảng hốt, chạy nhanh đỡ lấy hắn, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao đau?”

“Nàng không để ý tới ta, lòng ta đau nha!” Hắn thừa cơ bắt lấy tay nàng, dương con ngươi đen đáng thương nhìn nàng.

“Chàng……” Lời nói không đứng đắn của hắn làm cho nàng đỏ mặt, vừa tức lại quẫn bách, trừng mắt hắn “Buông tay!”

“Không thể!” Không để ý giãy dụa của nàng, Tư Lập Thân gắt gao ôm nàng “Tiểu Tiểu Nhi, nàng muốn đánh ta như thế nào, mắng như thế nào đều được, chính là đừng không để ý tới ta, được không?”

“Chàng……” Viên Tiểu Nhi trừng mắt Tư Lập Thân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng không từ chối, ngoan ngoãn cho hắn ôm vào trong ngực.

“Thực xin lỗi, ta không phải thật sự muốn đem nàng làm mồi, khi yêu thương nàng xong, ta đều gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, bảo hộ nàng, không cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào” Tư Lập Thân cầm mặt Viên Tiểu Nhi, nhẹ giọng nói.

Viên Tiểu Nhi rũ mắt xuống, nhìn đến lòng bàn tay của Tư Lập Thân đều mang đầy vết thương, đau lòng cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng vỗ về vết thương kia.

“Không đau!” Biết nàng đau lòng, hắn nhẹ giọng nói.

Hốc mắt ửng đỏ nhìn hắn “Chàng yêu ta thật sao? Không phải nói dối? Không phải giả dối?”

Trong lòng vẫn có bất an, nàng nhịn không được khiếp đảm hỏi hắn.

“Đương nhiên không phải!” Hắn còn thật sự nhìn nàng, đặt tay nàng dán của tim hắn “Tiểu Nhi, tim của ta vì nàng mà đập, nhìn đến nàng khóc, ta sẽ đau, nhìn đến nàng bị thương, ta sẽ đau, ta tình nguyện làm thương chính mình, cũng không muốn làm thương đến nàng.

Lời nói vừa dứt, lệ nàng tuôn trào.

“Ai! Như thế nào vừa khóc?” Hắn vội vã muốn lau đi nước mắt của nàng.

Nàng đem mặt vùi vào trong lòng hắn, dùng sức ôm lấy hắn. “Lần này ta không với chàng so đo, bất quá về sau, nếu chàng dám làm tổn thương tâm của ta……”

“Tuyệt đối sẽ không!” Hắn nâng lên mặt của nàng, thật mạnh hôn lấy môi của nàng, thâm tình hôn, đầu lưỡi không ngừng dây dưa.

Hai trái tim âu yếm, vĩnh viễn không chia lìa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.