Tiểu Hạ

Chương 47




Tiểu Hạ cảm thấy mình vẫn rất may mắn, từ nhỏ đến lớn, dường như cô đều gặp được người tốt. Từ viện trưởng Hạ cho tới Mộ Phong, tuy không thật thân quen, nhưng đều là những người hiền lành. Bọn họ chăm sóc cô, yêu mến cô, đối xử với cô rất tốt. Vì vậy, Tiểu Hạ cảm thấy thế giới này thật sự rất tốt đẹp. 

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Nhưng cũng không thể nói rằng tất cả mọi người đều sẽ bảo bọc Tiểu Hạ. Tiểu Hạ cũng biết rằng thế giới này ngoại trừ người tốt, còn có rất nhiều loại người. Có người không tốt, sẽ đi tổn thương người khác, chẳng hạn như những người chém chú Đông bị thương kia chính là người xấu, còn có những người ở trạm xe lửa nhìn cô bằng đôi mắt khiếm nhã đó nữa. 

Cho dù là học hành hay là phản xạ, Tiểu Hạ cũng đều rất chậm so với người bình thường, cô thường xuyên trở thành kẻ không giống ai trong mắt mọi người, có người sẽ đồng cảm với cô, có người sẽ chế nhạo cô. 

Viện trưởng Hạ nói cô không cần phải để ý ánh nhìn của người khác, cho nên cô học cách không nhìn thấy ánh mắt của những người không thích cô, quả thật sau đó cô trở nên vui vẻ hơn. Tuy nhiên Tiểu Hạ chẳng qua cũng là một người bình thường, đối mặt với người mình thích, cô cũng sẽ trở nên tự ti. 

Cô cũng không sợ người khác cười nhạo mình, nhưng cô không thể chấp nhận vì cô mà người cô thích bị người khác châm chọc. 

Tiểu Hạ sợ mình sẽ tức giận, tức giận là không tốt, nhưng mà cô thật không thể kiềm chế được. 

Bạch Tịch rất ít khi nhìn thấy Tiểu Hạ có biểu cảm mất mát như vậy, cô ấy cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nỗi lo lắng của cô ấy cũng chỉ diễn ra trong vài phút. Tiểu Hạ ngồi ở trên ghế salon đem đồ mới mua lấy ra rồi lại cất vào, Hạ Quân ở bên cạnh cô dùng cả tay cả chân mà quậy phá, trong một chốc cả hai mẹ con cũng không biết vì chuyện gì mà cười rộ lên. 

Cô ấy nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Hạ dùng túi giấy làm thành một cái nón đội lên đầu Hạ Quân. Hạ Quân cười, mà cô cũng cười, giống như là trên thế giới này không có khó khăn gì có thể khiến họ buồn phiền. 

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Bạch Tịch bất đắc dĩ mà nhếch mép, cô ấy thật sự không cần lo lắng rằng Tiểu Hạ sẽ không vui. 

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

“Cục cưng, mẹ làm cho con một chiếc máy bay giấy được không?”

Hạ Quân chưa nói chuyện được, chỉ có thể dùng động tác biểu đạt sự vui sướng của mình, miệng phát ra tiếng bi bô, cánh tay mũm mĩm nhỏ xíu vẫy vẫy. 

Sau khi Cố Hành Chấp bước vào cửa, nhìn thấy Tiểu Hạ đang ôm hôn Hạ Quân. Bạch Tịch mở cửa cho anh, giữa bọn họ không có gì để nói, không khí thật lúng túng, cô ấy nói với Tiểu Hạ một tiếng rồi trở về phòng. 

Tiểu Hạ nhìn thấy anh tới, lại cố tình làm vẻ mặt “lạnh như băng”, nhưng mà trên mặt cô bây giờ vẫn còn dính nước miếng trong suốt của Hạ quân, hoàn toàn phá tan sự cố gắng làm mặt lạnh của cô. 

“Sao anh lại tới đây?” Cô “lạnh lùng” hỏi.

Anh vẫn luôn tới đây, dù sao thì đây cũng là nhà của Bạch Tịch.

Lúc Bạch Tịch không có nhà thì không sao, lúc cô ấy ở nhà, cảm giác có hơi lúng túng. Việc này khiến cho Tiểu Hạ cũng không được tự nhiên, cô luôn cảm thấy bọn họ đang quấy rầy sự bình yên của Bạch Tịch. 

Cố Hành Chấp ngược lại lại không thấy có vấn đề gì, lúc Bạch Tịch ở nhà Tiểu Hạ rất dễ nói chuyện, ra sức dỗ một cái là sẽ cùng đi với anh. 

“Anh đến thăm em và con.”

Anh đi tới bên cạnh cô, một tay ôm Hạ Quân ở dưới sàn lên. Tiểu Hạ nhìn cục cưng bị anh ôm lấy, lại không nghĩ ra được lý do gì để ngăn cản, nghiêng đầu qua một bên không nhìn bọn họ, vùi đầu dọn dẹp đồ bừa bộn trên sàn. 

Anh nắm lấy tay cô, “Anh dẫn em và con đi tới một nơi.”

Tiểu Hạ xoắn xuýt, chữ “không” không làm sao nói ra được. Anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước miếng trên mặt cô, kéo cô từ dưới sàn lên, rồi ôm Hạ Quân bước ra khỏi cửa. 

Tiểu Hạ nghĩ rằng Cố Hành Chấp muốn dẫn cô đi xem phim. 

Trong khoảng thời gian này, anh làm rất nhiều việc mà chỉ nam chính trong phim mới làm. Đưa cô đi xem phim, ăn tối dưới ánh nến, còn tặng hoa cho cô nữa. 

Tiểu Hạ ôm bó hoa thơm ngát, khuôn mặt “lạnh như băng” hơi không giữ được nữa. 

Hoa không thể tùy tiện nhận, cơm cũng không thể tùy tiện ăn cùng người khác, Tiểu Hạ không chỉ ăn cơm của anh, mà còn nhận hoa của anh nữa. 

Mặc dù bọn họ còn mang theo một con “kỳ đà cản mũi” nhỏ, nhưng Tiểu Hạ có ngu ngốc thể nào đi nữa, cũng hiểu rằng đây là hẹn hò. 

Ăn cơm tối xong, Cố Hành Chấp không đưa bọn họ trở về nhà Bạch Tịch, mà tự mình lái xe đưa tất cả trở về Cố gia. 

Nhìn xe đi qua con đường mòn quen thuộc, Tiểu Hạ phản ứng chậm chạp đi đến cửa mới nhận ra đây là đâu. Cô không muốn xuống xe, nắm lấy ghế em bé của Hạ Quân rồi hỏi anh: “Anh dẫn em tới đây làm gì? Đã trễ lắm rồi, em phải về nhà.”

Trên mặt anh không có biểu cảm dư thừa, nhưng vẫn hết sức kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hạ, em về sẽ làm ồn đến bạn em đấy. Em yên tâm, anh sẽ không làm em tổn thương nữa. Dì Phương không có ở đây, nơi này chỉ có chúng ta thôi.”

Anh ôm Hạ Quân đang ngủ say xuống xe, Tiểu Hạ chỉ có thể đi theo sau anh vào nhà.

Trong nhà mở đèn, phòng khách không có một bóng người. 

Tiểu Hạ bước theo chầm chậm phía sau, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại đột nhiên muốn dẫn em tới đây, mới vừa nãy em đã nói là muốn về sớm cơ mà.”

Cố Hành Chấp nói trúng tim đen cô, cô sợ trở về nhà ồn ào sẽ ảnh hưởng đến Bạch Tịch, cho nên cô đang phân vân không biết có muốn anh đưa cô về nhà hay không. 

Trở lại căn phòng quen thuộc, trong lòng Tiểu Hạ lại dâng lên một cảm xúc phức tạp. 

Cô không phân biệt được đây là chuyện tốt hay xấu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh ôm Hạ Quân vào căn phòng bên cạnh. Cô cũng đi vào, bên trong không biết đã đổi thành phòng con nít từ lúc nào. Căn phòng màu xanh nhạt, vừa ấm áp vừa đáng yêu, trưng bày rất nhiều đồ chơi bé trai thích, Tiểu Hạ ngay lập tức rất thích nơi này. 

Hạ Quân không thừa hưởng tướng ngủ xấu của Tiểu Hạ, bé nằm trên giường mềm mại ngủ ngay ngắn. 

Tiểu Hạ đứng ở cạnh cửa, chọt chọt khe cửa, nhìn thấy Cố Hành Chấp thay áo quần cho Hạ Quân, lấy khăn lông nhúng nước nóng lau bàn tay và bàn chân nhỏ bé của con. 

Cô tâm tình phức tạp nói: “Sau này anh có thể đến đón bé cưng tới ở cùng với anh mấy ngày, em sẽ không ngăn cản.”

Nghe thấy lời cô nói, anh dừng động tác, “Tiểu Hạ, em biết anh mong muốn điều gì.”

Anh nhìn vào mắt cô, khiến cho Tiểu Hạ hoảng hốt. Cô tiếp tục chọt chọt khe cửa, giọng nói nhỏ dần: “Em không biết.”

Anh đứng dậy đi tới bên cạnh cô, kéo cô đi ra khỏi phòng em bé, trở về phòng ngủ của họ trước kia. Bên cửa sổ vẫn còn để chiếc kính viễn vọng trước kia cô dùng để ngắm sao, nơi này dường như vẫn không thay đổi, giống như cô chưa từng rời đi. 

Tiểu Hạ tay chân luống cuống đứng ở đó, miệng cô đờ ra không nói được, vẫn luôn một mực chờ anh chủ động nói chuyện. 

Anh trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi hỏi: “Tiểu Hạ, em vẫn nhất định ở lại nhà bạn em sao? Hạ Quân đang dần lớn lên, mà bạn em cũng có cuộc sống riêng của cô ấy.”

Về chuyện này, Tiểu Hạ đã nghĩ tới. Cô trả lời: “Chờ cục cưng cứng cáp hơn một chút, em sẽ chuyển ra ngoài, em có thể kiếm tiền, có tiền sẽ mướn được nhà.”

Tiểu Hạ trả lời xong, chờ đợi anh đề cập tới vấn đề tiếp theo. Cô nghĩ rằng anh sẽ hỏi chuyện sinh hoạt như thế nào, nhưng anh lại đột nhiên nói: “Tiểu Hạ, em sẽ không thích anh nữa sao?”

Lần này đến lượt Tiểu Hạ im lặng. Cô không giỏi giấu giếm, cũng không giỏi nói dối.

Anh không chờ câu trả lời của cô, giữa lúc cô đang trầm mặc anh lại tiếp tục nói: “Tiểu Hạ, anh không thể mất em một lần nữa. Em không cần trả lời anh ngay bây giờ, anh vẫn sẽ luôn chờ em.”

Tiểu Hạ nghe anh nói mà cái hiểu cái không, cuối cùng mới nhận ra rằng anh dường như không giống bình thường lắm. Nhưng cô lại không thấy được không giống ở đâu, cũng không trả lời được câu hỏi của anh, chỉ có thể bắt chước anh “lạnh như băng” không nói lời nào. 

Nhìn thấy cô bày ra bộ dạng này, anh bất đắc dĩ xoa đầu cô, “Tiểu Hạ.”

Anh gọi tên cô nhưng lại không nói thêm lời nào. Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, giữa ánh đèn chập chờn, anh cúi người hôn lên môi cô.

Sau khi hôn xong, anh nói nhỏ bên tai cô: “Sau này đừng nhìn anh như vậy nữa.”

Tiểu Hạ bị hôn tới chóng mặt, chỉ có thể nói lại một chữ “Được”, anh không nhịn được nhẹ giọng cười một tiếng. 

Tuy nhiên anh chỉ hôn cô một chút, sau đó chúc cô ngủ ngon, trước khi ra khỏi phòng còn nói với cô: “Tối nay em ngủ ở đây, Hạ Quân đã có anh rồi, em không cần phải lo lắng.”

Sau khi anh rời đi, Tiểu Hạ ngơ ngẩn lấy tay sờ miệng mình một cái, một lúc sau mới hoàn hồn. 

Ngày hôm sau, Tiểu Hạ được đưa về nhà Bạch Tịch an toàn. Bạch Tịch biết cô đi với ai, cũng không chất vấn cô tại sao đêm qua lại không về. Cô ấy thở dài nói: “Cậu ấy, thật là bị ăn tới không còn gì.”

Tiểu Hạ cũng thở dài một cái, sau đó không nói gì. 

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Tiểu Hạ cũng không biết chính mình muốn giả bộ không chấp nhận tới khi nào nữa, tâm tình cô lớn lên theo Hạ Quân từng ngày, Hạ Quân được ba mẹ quan tâm nuôi dưỡng nên ngày một tròn xoe. 

Cuối tháng, Cố Hành Chấp nói anh phải đi công tác, mấy ngày nữa mới có thể trở về. Tiểu Hạ làm như không nghe thấy, không hề phản ứng gì. 

Sau khi anh đi, Tiểu Hạ vẫn bình thường, cũng không hề cảm thấy khó chấp nhận cuộc sống không có anh. 

Bạch Tịch đi làm cả ngày, cả căn nhà thật yên tĩnh, Hạ Quân ở trên giường em bé ngủ trưa, Tiểu Hạ thì ở bên cạnh vừa trông vừa đọc sách. Chuông cửa chợt vang lên, cô lộc cộc chạy tới mở cửa, nhìn thấy người ở ngoài bỗng sửng sốt. 

Cố Hi Linh trên mặt nở nụ cười, nhìn thấy Tiểu Hạ thì khuôn mặt tỏ vẻ hòa nhã, kéo tay cô thân thiết nói: “Tiểu Hạ, sao cháu không trở về nhà cho mọi người gặp một chút, để mọi người lo lắng cho cháu như vậy. Nếu không phải Hành Chấp nói cháu đã trở về, cả nhà vẫn còn chưa biết. Sau này cháu đừng đi lung tung nữa, một cô gái như cháu ở ngoài thật sự có rất nhiều nguy hiểm đó.”

Những lời bà ta nói theo lý là quan tâm, nhưng Tiểu Hạ nghe không thấy một chút quan tâm nào, ngơ ngẩn nhìn bà ta bước vào cửa, đi theo phía sau còn có thêm mấy người giúp việc. 

“... Mọi người ngồi đi, đừng khách sáo.” Mặc dù tay chân có chút luống cuống, Tiểu Hạ vẫn khách khí mà tiếp đãi họ.

Cố Hi Linh đứng trong nhà dò xét một lúc, rất nhanh liền nhìn thấy Hạ Quân đang nằm trên giường em bé. Bà ta chậm rãi bước tới, nhìn cậu bé đang ngủ say, ánh mắt thoáng qua một chút tâm tình không rõ, muốn đưa tay bế cậu bé. 

Tiểu Hạ thường ngày tuy có hơi chậm chạp, nhưng lúc này cũng phát hiện ra điều không đúng, cô vội vàng bước tới chắn trước mặt Hạ Quân. 

“Cô muốn làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.