Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 63: Tốt xấu lẫn lộn




Ngày thứ hai lúc Lâm U tiểu gia thành công nhận được thân xác rùa nhỏ, Mục đại thiếu cũng giải quyết xong vấn đề tài chính và quyết sách ở thành phố B, không chút do dự mang rùa nhỏ trở lại thành phố A.

Dĩ nhiên Mục nhị thiếu cũng bị đóng gói mang về theo, chỉ là so với rùa nhỏ mai xanh chiếm được các loại chăm sóc chu đáo và nuông chiều, cuộc sống của nhị thiếu ở thành phố A không còn dễ chịu như trước nữa rồi — đừng nói đến chuyện luôn bị Mục Nhị giám thị cưỡng chế bắt làm mấy công việc nặng nhọc, vấn đề là khi hắn làm mấy công việc nát bét này, kẻ thù ở thành phố A mà hắn nhìn thế nào cũng không thuận mắt, cùng với bọn đàn em như thiên lôi sai đâu đánh đó của hắn luôn vô ý mà xuất hiện.

Cứ như vậy, nhị thiếu cảm thấy mình bị gây khó dễ các loại, một lần nọ thiếu chút nữa vì thế mà buông bỏ trách nhiệm. Nhưng mỗi khi nhị thiếu đặt gánh nặng xuống, Mục Nhị sẽ mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh mời nhị thiếu vào xe, mang về biệt thự vườn hoa nhà nông vui mừng, để đại thiếu hung hăng đánh một trận.

Mục nhị thiếu tỏ vẻ, hình như mỗi lần như vậy sẽ bị đánh đến mình đầy thương tích cả ngày không gượng dậy nổi! Dù cho anh hai hắn bây giờ không thể nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần Mục Nhất cùng Mục Ngũ ở hai bên kìm tay hắn lại, anh hai của hắn tùy tiện tìm một vị trí cảm thấy không sai biệt mấy thì cứ dùng sức đạp xuống là được rồi.

Lúc mới đầu nhị thiếu còn đặc biệt không có cốt khí đi tìm Mục lão gia, nhưng khi hắn phát hiện mỗi lần đi tìm ông nội xong còn phải chịu đánh một bữa nữa, Mục Viêm Minh như bị sét đánh đứng lặng trong vườn hồi lâu, cuối cùng cắn răng dậm chân một cái, vô cùng dứt khoát đi về.

Ngày thứ bảy sau khi trở lại thành phố A, Mục nhị thiếu có thể mặt không đổi sắc tim không đập nhanh giới thiệu công việc của mình với từng đàn em của hắn và bọn đối thủ không vừa mắt, nhân tiện khinh bỉ mấy thứ như bọn họ chỉ biết dựa vào gia đình, không làm mà hưởng. Nếu bây giờ có người cười nhạo chức vị của hắn bây giờ không có quyền hành gì, nhị thiếu sẽ cho bọn chúng một ánh mắt khinh miệt, “Có bản lĩnh đổi với ông thử xem! Lũ ngu ngốc các người sẽ khóc chết!!! Người nhà không để cho các người tự lực cánh sinh chính là một loại khinh bỉ đối với chỉ số IQ của các người, còn ở đây mà đắc ý với bổn thiếu gia, có thiếu não hay không vậy?”

Bọn nhị thế tổ bị nói thế hơi khó chịu, cẩn thận suy nghĩ hết lần này tới lần khác cảm thấy mình không thể phản bác lại, chỉ có thể không cam lòng liếc mắt bỏ đi, từ đó về sau, Mục nhị thiếu gia coi như đã hoàn toàn bước chân vào cảnh giới ‘lãng tử quay đầu’.

Nhị thiếu bây giờ làm lãng tử quay đầu, tương lai nhà họ Mục nói không chừng có thể kiếm thêm chút tiền tài, thật đáng mừng. Nhưng người Lâm gia cũng đang tụ tập lại nhà chính ở Tần Lĩnh, mọi người cau mày, trên mặt là vẻ lo lắng cho tương lai sau này.

Trong chuyện này, thoạt nhìn người đàn ông vẻ mặt giống thủ lĩnh thổ phỉ có vẻ mặt đặc biệt khó coi nhất. Chỉ thấy người này vung vẩy thanh kim ti đại hoàn đao, vẻ mặt hơi dữ tợn, nói: “Lâm Lâm tuyệt đối không thể ở bên cạnh tên nhóc đần độn kia được!!! Nhìn xem hai tháng qua cái tên kia đã làm hư chuyện gì? Nhà mình có mấy người thân đáng lo không thu phục cho xong không nói, Lâm Lâm đi theo hắn gần như chưa kịp hưởng phúc đã chết bốn lần, nếu lần này chúng ta lại đi đưa cho hắn một thân thể, nó lại chết nhiều thêm lần nữa! Đứa con yêu quý nhà tôi đến bên cạnh hắn là để chết hay sao? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!!! Lần này lão tử nhất định không đồng ý!!!”

Lâm cha bây giờ còn có thể nhớ đến cảnh tượng cái người bị nổ tung óc kia, thật ra thì trong cuộc đời thổ phỉ của hắn, cảnh độc ác hơn như vậy cũng gặp qua không ít, nhưng vấn đề là, mấy thứ yêu ma quỷ quái gây tai họa tội ác chồng chất kia, tối thiểu cũng do chính bản thân mình chém chết, kết quả lần này định xử lí cái tên khốn kiếp khi dễ thằng con nhà mình một chút, vì cớ gì lại bị một tên tầm thường chẳng dính dáng gì cắt ngang trước?! Lâm cha tỏ vẻ, cái này thật không thể nhẫn nhịn.

So với Lâm cha đầy kích động, mẹ Lâm cũng biểu hiện bình tĩnh lắm rồi. Bà liếc mắt nhìn một cái cũng biết thủ lĩnh thổ phỉ nhà mình suy nghĩ cái gì, bĩu môi xem thường, nhưng nói gì cũng không yên tâm cho được: “Tôi cảm thấy phải đi, mặc dù Huyền Địa có nói qua với tôi, kiếp số này Lâm Lâm cũng nên gặp phải. Nhưng không nói chuyện tên tiểu tử Mục gia kia không tinh thông linh thuật, nhưng cũng có tiền bạc thế lực nhiều hơn người bình thường, Lâm Lâm nhiều lần nhiều lần vì giúp hắn mà khiến mình lâm vào tình thế nguy hiểm. Chỉ dựa vào điểm này, tôi cũng cảm thấy Lâm Lâm nên cách xa hắn một chút mới phải.”

“Cho nên, ý tứ của hai người là muốn Lâm Lâm rời khỏi tên tiểu tử Mục gia kia?” Lâm đại bá nghe nói như thế nhướng mày hỏi.

Vốn Lâm cha không chút do dự gật đầu sau đó lại nhíu mày xoắn xuýt. “Bọn nó là song duyên kiếp, nhất định phải độ kiếp cùng nhau, nếu như mạnh tay tách chúng ra, có phải đối với Lâm Lâm nhà chúng ta không tốt hay không?”

Lâm đại bá nghe vậy nói thêm một câu: “Đừng quên ông nội và Mục lão gia bên kia còn có chút giao tình, nếu chúng ta vì bảo vệ an toàn cho Lâm Lâm mà tổn thương tên tiểu tử Mục gia kia, theo nhân quả mà nói, Lâm Lâm có lẽ sẽ thiếu tiểu tử Mục gia một cái nhân quả. Chỉ sợ đến lúc đó, Lâm Lâm càng thêm xui xẻo mà thôi.”

Vì thế Lâm cha lập tức ỉu xìu. Sắc mặt mẹ Lâm cũng rất khó coi. Hồi lâu, mẹ Lâm cắn răng nói: “Để xem nửa tháng nữa xem sao, nếu trong nửa tháng này duyên số hai đứa nó không thể đạt đến độ hóa kiếp, tôi coi như liều một thân tu vi này, cũng muốn cho Lâm Lâm trở về thân thể của mình!”

Người nhà họ Lâm nghe vậy nhìn nhau, mọi người đều trầm mặc.

Lúc này, rùa tiên nhỏ Lâm U không biết cha mẹ cậu đã ra tối hậu thư, vui vẻ cùng tiếp khách với chủ nhân mắt mù nhà cậu.

Nhưng mà, vị khách của họ trên mặt ngoài sự vui vẻ ra còn mang theo một cảm giác khác phỏng chừng là đang xoắn xuýt gì đó.

Ngả Bá Đặc trăm triệu lần không nghĩ tới, mới chừng hơn một tháng, cái con vua mèo đáng yêu, hay kiêu ngạo, khí phách, bất kể là về chỉ số IQ hay phương diện thực lực cũng dễ dàng đánh thắng Gia Phỉ nhà ông, thế mà chết mất rồi, lại còn biến thành một con rùa nhỏ mai xanh chỉ cần Gia Phỉ tùy tiện vồ một cái, là có thể lật ngược bụng nó lên trời chẳng úp lại được.

Dù Ngả Bá Đặc thuộc diện vô cùng thích nuôi động vật đi nữa, lúc này nhìn đại thiếu Mục gia đối diện mặt không đổi sắc, vẫn nhẫn nhịn không được mà nói: “Này, Mục. Tôi nói cậu cũng đừng mất hứng, chẳng qua tôi cảm thấy, có lẽ cậu cần tới miếu phật, điện thờ gì đó ở nước các cậu lạy một lạy thử xem? Dù sao hơn hai tháng nuôi chết ba con thú cưng làm sao cũng có hơi kì lạ. Mà này ~ tôi nghe nói Trung Quốc có rất nhiều yêu quái lợi hại, oán khí màu đen gì gì đó và vân vân, Mục, cậu có phải bị mấy thứ này ám nên mới xui xẻo như vậy hay không? Vì thế nên mới bực bội?”

Vốn Mục Viêm Khiếu còn mang vẻ mặt mỉm cười chẳng mấy chốc cứng đờ. Hắn đặc biệt muốn đạp cho ông cụ trước mặt này một cước thật mạnh, nhưng nghĩ tới lát nữa còn phải mua máy phiên dịch thú cưng từ chỗ ông ta, Mục đại thiếu khó khăn lắm mới nhịn lại sự xúc động của mình.

“Ông suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là do gần đây gặp phải mấy kẻ ti tiện bỉ ổi thôi. Bây giờ thì rùa nhỏ nhà tôi so với mèo mập nhà ông nhất định sẽ sống lâu hơn. Không phải sao? Rùa là loại có tuổi thọ tương đối dài mà.”

Ngả Bá Đặc bị bắn trúng tâm.

Ông với Gia Phỉ nhà mình là yêu thích không buông, mấy năm nay vì vấn đề Gia Phỉ nhà ông tối đa cũng chỉ sống hơn hai mươi năm mà đau đến tận xương tủy, hoàn toàn không thể đem so với con rùa nhỏ mai xanh trước mặt có thể sống mấy chục năm thậm chí cả trăm năm chẳng chơi. Nhưng chỉ phiền muộn trong chốc lát lão gia gia KFC đã nhanh chóng thông suốt lại rồi.

Dù gì ông nhiều lắm cũng chỉ sống thêm có hai mươi ba mươi năm, đến lúc đó mang theo Gia Phỉ cùng đi gặp chúa Jesus, đây là chuyện tốt mà, không phải sao? Con người lúc còn sống, nghĩ nhiều làm chi cho cuộc sống khó khăn.

Vì thế ông liền quay về phía Mục đại thiếu cười ha ha hai tiếng: “Dù nói thế nào, Gia Phỉ nhà tôi bây giờ có thể nói chuyện, rùa nhỏ của cậu thì... “

Lần này đến lượt đại thiếu đen mặt. Lâm Lâm hay nói nhiều giống như bệnh thần kinh, bây giờ thì đừng nói tới chuyện mở miệng nói chuyện, coi như cùng hắn trao đổi qua bàn tay cũng lười nốt, làm cho Mục đại thiếu gần đây hơi buồn bực.

Bang, lộc cộc lộc cộc.

Mục đại thiếu bỗng nghe thấy tiếng vang nhỏ lanh lảnh, không tự chủ nhíu mày. Sao mà âm thanh này nghe giống như rùa bị lật mai, cái mai bấp bênh lăn qua lăn lại vậy hửm?

Vài giây sau, đại thiếu chợt hiểu ra.

“Ngả Bá Đặc! Mang mèo mập nhà ông ra ngoài để cái máy lại đó cho tôi!!!Ai kêu Gia Phỉ nhà ông ném Lâm Lâm đi vậy hả?!” Mục đại thiếu nổi trận lôi đình.

Lão gia gia Ngả Bá Đặc nhìn rùa nhỏ trên bàn còn lảo đảo, bốn chân khua loạn, câm nín vài giây, sau đó dùng tốc độ thật nhanh ôm Gia Phỉ nhà mình tông cửa chạy đi.

Mục Viêm Khiếu nghe Mục Nhất báo lại còn tưởng Ngả Bá Đặc quá thẹn trong lòng nên mới chạy mất, ai ngờ lại nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cười ha hả của ông. Ngay lập tức trên mặt chảy xuống mấy vạch đen.

Đưa tay mò mẫm đem mai rùa Lâm Lâm lật lại, Mục đại thiếu đem Lâm U tiểu gia đang thở hổn hển tức giận đặt vào lòng bàn tay vuốt ve an ủi: “Không có chuyện gì, đừng tức, đừng tức mà. Không phải mày đã nói con rùa nhỏ này là tạm thời tính cho đủ số thôi sao? Chờ mấy ngày nữa người nhà của mày đưa đến thân thể mới, đến lúc đó mày nhất định có thể ngược đãi lại con mèo mập kia mà.”

Rùa nhỏ Lâm U đang điên tiết dù nghe an ủi như thế tâm tình cũng không tốt lên được, oán hận viết vào tay chủ nhân mắt mù nhà mình: 【Sau này tiểu gia nhất định phải biến thành một chú sói đẹp trai!!! Đến lúc đó tiểu gia hù chết nó!!! Một vuốt cho nó dính luôn trên tường!!! 】

Mục Viêm Khiếu sau khi đọc xong mấy câu đó khóe miệng giật giật, hắn có nên bảo mấy người Mục Nhất đi rà soát xem, làm thế nào để nuôi một con sói?

Lúc này, bất kể là chính bản thân Lâm U tiểu gia, hay là chủ nhân mắt mù của cậu, không thể nghĩ đến, chú sói trong tương lai sẽ biến thành... Ha ha.

Bỗng nhiên, chuông cửa trong sân vang lên. Tiếng chuông dồn dập không chút gián đoạn.

Mục Nhất thu lại vẻ mặt, thậm chí còn không thèm nhích một bước trực tiếp báo lại với ông chủ nhà mình: “Người tới hẳn là Trịnh phu nhân và Trần phu nhân. Ông chủ, có mở cửa không?”

Nụ cười tùy ý trên mặt Mục Viêm Khiếu biến mất trong nháy mắt, đổi lại nụ cười tổng tài tà mị lãnh khốc đúng chuẩn, lạnh lùng cười nhạo, nói: “Mấy bà ấy tới đây không thấy đã chậm quá rồi hay sao? Từ sớm chỉ cần mấy bà ấy không bày nhiều trò, nể tình mẹ tôi, tôi cũng chẳng cần phải so đo với bọn họ. Nhưng bọn họ lại lấy di vật của mẹ tôi ra mà uy hiếp, còn trù tính cho Viêm Minh bị nghiện, điều đó cũng vô cùng thất đức rồi. Nếu mấy bà ấy đã không thèm suy nghĩ cho cháu trai bên ngoại của mình, thì tại sao tôi phải cho bọn họ vào đây nữa, ngồi nghe bọn họ la lối với tôi như người điên hay sao?”

Mục Nhị, Mục Tứ ở bên cạnh nghe ông chủ nhà mình nói cũng thấy thấm thía, thậm chí Mục Tứ còn cảm thấy ông chủ nhà mình rốt cục cũng khôi phục như bình thường. Trong khoảng thời gian này, ông chủ nhà hắn đối xử với hai bà dì và hai anh em họ kia quả thực còn nể tình mà nhẹ tay, hắn còn tưởng rằng ông chủ sau khi bị đụng xe đầu óc u mê cả rồi, kết quả sau khi trở về từ thành phố B, mới qua một tuần thôi, mà sản nghiệp, thế lực của nhà họ Trịnh và Trần, đã bị ông chủ hành hạ làm tổn thất hơn phân nửa.

Dù cho bây giờ ông chủ có dừng tay, hai nhà Trịnh, Trần cũng bị tổn thất nặng nề, không chừng tốn mười mấy hai mươi năm cũng không khôi phục lại nổi.. Cứ nhìn thần sắc và bộ dạng đại thiếu bây giờ mà xem, Mục Tứ cảm thấy, ước chừng không đến nửa tháng, Trịnh gia cùng Trần gia, có thể hoàn toàn cuốn xéo ra khỏi thành phố A rồi.

Ai, thật làm cho người ta cảm thấy vui vẻ mà.

“Mục Viêm Khiếu mày là thứ lòng lang dạ sói!!! Mày có còn tính người hay không?! Với sản nghiệp nhà dì của mình mà mày cũng dám ra tay hả? Còn nữa, chuyện Du Hổ buôn lậu ma túy có phải mày bày ra hay không?! Ngay cả em họ mình mà mày cũng không tha?! Nó nhỏ như thế! Mày lại bày kế cho nó đi bar chới gái điếm?! Mày có còn lương tâm hay không hả?! Mày đừng chui rúc trong phòng! Đồ súc sinh mắt mù, mau ra đây cho tao! Không thì tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!!!” (Chỗ này đáng lẽ phải là Du Hạc chứ hể???)

Mấy vệ sĩ Mục gia tai thính: “...” Nếu như không có loại người không biết suy nghĩ này tới làm ầm ĩ thì tốt rồi.

Mục đại thiếu tai thính: “...” Dì nhỏ của hắn thật đúng là không thể nào ngu ngốc hơn được nữa, mấy người cầm súng đều dũng cảm như vậy đó.

Rùa Lâm U: “...” Mẹ nó! Lần sau tiểu gia nhất định phải trở thành sói trắng! Cha! Cầu trợ lực!!!

“...” Mục nhị thiếu mới vừa hoàn thành nhiệm vụ cho công ty vượt mức, tâm trạng vui vẻ định cùng anh hai khoe khoang một chút.

Mẹ nó chứ!!! Bản thiếu gia là thứ chiêu tà gì sao!!! Về nhà còn có thể gặp phải dì nhỏ nổi điên hả?! Mèo đại tiên, cầu đuổi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.