Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 143: Gặp gỡ




Một canh giờ sau!

Đế Nguyên Quân cảm thấy cơ thể bị một luồng sức mạnh tối tăm đang không ngừng xâm nhập vào bên trong cơ thể. Ngay khi cảm nhận phía bên dưới bụng phình lớn ra, một cảm giác khó chịu và đau rát khiến hắn bừng tỉnh.

Nhanh chóng bật người ngồi dậy, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn xung quanh thì chỉ thấy một màn tối đen như mực. Tầm nhìn cao nhất cũng chỉ vài trăm mét mà thôi.

Chưa kể, cánh tay chỉ cần vung nhẹ một cái liền cảm nhận được mật độ không khí ở đây cực kỳ nặng và ẩn chứa từng hạt nhỏ li ti màu đen. Đây chính là thứ khiến nơi này tối tăm như vậy. Ngay cả ánh sáng cũng không thể chiếu dọi xuống được phía bên dưới.

“Ồ”. Trong lúc đang không hiểu chuyện gì, hắn cảm nhận được trong đan điền đang có một cỗ lực hút mạnh mẽ đang điên cuồng thôn phệ hắc khí ở nơi này giống như đang ăn một bữa thịnh soạn, điều này khiến hắn vui mừng khôn xiết.

“Hắc ám thuộc tính quả thật có tác dụng thật là lớn”.

“Nếu như ta ở đây toàn lực thúc dục thì một ngàn năm thì chắc chắn có thể đạt đến đẳng cấp cao nhất là điều có thể”.

Mặc dù nơi này có lợi như vậy nhưng rất nhanh, Đế Nguyên Quân chỉ thở nhẹ ra một hơi rồi lắc đầu. Bí cảnh có rất nhiều đại cơ duyên, thậm chí còn có cái vượt xa nơi này nên càng chậm trễ thì khả năng có được sẽ ngày một thấp hơn. Và dưới sự hỗn loạn của không gian nên sẽ không biết lúc nào thông đạo sẽ một lần nữa mở ra rồi đóng lại.

Nên việc bị mắc kẹt ở nơi tối tăm này là điều không nên.

Dưới sự tinh thông của việc điều tiết thuộc tính và linh khí, hắn ngay cả lúc đi hay ngủ cũng có thể tự thân tu luyện được. Dưới ngũ hành thuộc tính và ngũ hành bản nguyên, đó chính là đại lực của thiên địa nên gặp phải những điểm phù hợp và có lợi sẽ có thể tự động câu dẫn, trong lúc đó thì hắn chỉ cần dốc sức câu kéo được nhiều thì càng tốt.

Đế Nguyên Quân đi sâu vào bên trong được một lúc lâu nhưng vẫn không thấy đường ra, thậm chí hắc khí ở nơi này còn dày đặc hơn thế nữa.

“Càng vào sâu bên trong càng cảm thấy khó chịu”. Đế Nguyên Quân nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi thốt ra. “Trong hắc khí này còn ẩn chứa cả tử khí nữa”.

Răng rắc!

Bước chân về phía trước, đột nhiên. Một tiếng xương nứt vỡ phía dưới chân truyền đến.

“Đây là?”.

“Xương người”.

Nhưng chừng đó vẫn chưa hết, ánh mắt nhìn về phía xa hơn. Toàn bộ nơi này đều bị phủ kín bởi những bộ xương khô nay đã mục nát, chỉ cần có một tác động nhẹ cũng đủ để khiến nó vỡ nát được hết toàn bộ.

“Cả một biển xương người”.

Kinh hãi là thế, Đế Nguyên Quân sắc mặt ngày cảng thêm ngưng trọng.

Từ từ bước chân qua biển người này, có một điều mà khiến hắn cảm thấy khó hiểu nhất là trên những bộ xương khô này đều ẩn giấu một cổ tử khí rất là nặng và nhẫn trử vật cũng không hề thấy.

Điều này chứng tỏ nơi này đã có người đến từ trước và đã lấy đi hết toàn bộ. Nhưng một nơi nguy hiểm như thế này lại mạo hiểm tính mạng như vậy.

Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc lâu rồi mới đưa ra kết luận. “Nơi này chắc chắn ẩn chứa thứ gì đó, nếu không sẽ không có nhiều người liều mạng đi vào trong này nhiều như vậy đâu”.

Nhưng, càng suy nghĩ càng khiến hắn càng thêm ngờ vực. Bản thân hắn tỉnh dậy thì đã ở trong này, điều này chắc hẳn không phải là một sự trùng hợp nào đó.

“Đều là do con vượn khốn kiếp kia”. Nghĩ tới đây, Đế Nguyên Quân tức tối chửi mắng.

Đi sâu vào bên trong, lúc này hắn mới bắt đầu cảm nhận được những dòng khí tức sinh mệnh của hung thú. Mặc dù bị tử khí che giấu gần như hết toàn bộ nhưng dưới sự cảm nhận vượt bậc.

Đối mặt với những đầu hung thú chưa từng gặp và tồn tại trong một loại địa điểm khác thường như thế này thì chắc chắn, những đầu hung thú ở trong này sẽ mang một sự đặc thù nào đó liên quan đến hắc ám chi lực, thậm chí có đầu mạnh mẽ hơn sẽ có thể nhuần nhuyễn vận dụng nó giống như sức mạnh của bản thân mình.

Hung thú bình thường đã cực kỳ khó bị giết chết rồi nên khi chúng có hắc ám thuộc tính và ở trong môi trường đầy sự thích hợp như thế này thì chúng có thể vượt cấp mà chiến một cách dễ dàng, thậm chí còn có thể trảm sát được nữa.

Cảm nhận được có một tôn hung thú đang tiến lại gần, Đế Nguyên Quân nhanh chóng thu liễm toàn bộ khí tức rồi ẩn giấu ở một vách đá gần đó.

Rầm rầm!

Từng tiếng bước chân nặng nề từ phía trước đang tiến lại gần, với khí tức thất cấp hung thú gia trì ở trên người. Chỉ một tiếng thở mạnh của nó cũng đủ để khiến Đế Nguyên Quân phải dè chừng.

Đợi cho đến khi tiếng bước chân đi xa, Đế Nguyên Quân lúc này mới đi ra ngoài.

Men theo con đường dọc giữa hai lưng núi dốc đứng, hắn nhanh chóng tìm đến được một khu vực tương đối bằng phẳng ở gần đó. Và nhất là nơi này hắn cảm nhận được có khí tức của tứ cấp hung thú, giết chết nó rồi thu lấy tinh hạch của nó rồi luyện hóa, điều này có thể mang lại cho hắn sự bất ngờ nào hay không.

Từ từ tiến lại gần, tiếng bước chân chậm rãi không một tiếng động, cơ thể và khí tức trên người hắn gần như đồng hóa với hắc khí ở dưới này nên khoảng cách hơn năm mươi mét nhưng mà nó vẫn không hề cảm nhận được.

Thậm chí, sát khí Đế Nguyên Quân đánh ra cũng bị tử khí ép xuống. Chuyện này là cực kỳ phù hợp với hắn lúc này.

Từ từ lấy trường kiếm ở trong nhẫn trử vật, chỉ trong tích tắc. Thân ảnh Đế Nguyên Quân lóe lên một cái rồi thình lình biến mất.

Cơ thể hắn giống như một mũi tên bay xé gió lướt đi.

Nhưng ngay khi khoảng cách còn chưa đến mười mét, tôn tứ cấp hung thú đã cảm nhận được mật độ hắc khí đang có dao động nên cũng rất đề phòng.

Rống!

Nó hướng về phía Đế Nguyên Quân lao đến mà rống lớn một tiếng như đang hù dọa.

Nhưng Đế Nguyên Quân nào có để ý đến, trên gương mặt hắn nở lấy một nụ cười kỳ dị mà tiếp tục lao lên.

Khoảng cách chưa đến ba mét, hắn vung mạnh tay bổ xuống một kiếm mạnh mẽ hướng chính giửa cổ hung thú mà chém.

Nhưng khi lưỡi kiếm chém gần trúng đích, đầu hung thú này liền phản ứng lại, cơ thể to lớn cao hơn năm mét nhanh chóng nới rộng khoảng cách.

Khí tức trên người nó cường mãnh bắn ra, ánh mắt tối tăm nhìn về phía Đế Nguyên Quân không hề có một chút sợ hãi.

“Không thể kéo dài”. Đế Nguyên Quân từ từ bước lên vừa lẩm nhẩm. “Phải tốc chiến tốc thắng”.

Không hề giấu diếm, Đế Nguyên Quân toàn lực thúc dục thiên địa lực lượng, chân nguyên trong người điên cuồng xoay chuyển, huyết hải trong tim nóng bỏng bốc lên. Khí tức trên người cường hãn tới mức có thể sánh ngang được với tứ cấp hung thú.

Địa cấp trung phẩm thân pháp, Độn Thần Hành!

Địa cấp đỉnh phong thần hành, Phi Tung Cửu Bộ, thức thứ nhất, Thuấn Di!

Toàn lực thi triển, hai đại thần hành đồng thời tung ra. Cùng với hắc ám thuộc tính chúc phúc. Đế Nguyên Quân giống như cá được thả vào biển lớn. Chỉ trong nháy mắt, Đế Nguyên Quân lần lượt xuất hiện bao bọc xung quanh đầu hung thú.

Rống!

Nhưng nó cũng không phải là dạng tầm thường, mỗi một lần Đế Nguyên Quân xuất hiện thì ngay sau đó không lâu, cánh tay to lớn của nó đánh ra. Nhưng điều khiến nó cảm thấy lo lắng, toàn bộ công kích của nó hoàn toàn không trúng đích mà chỉ đánh trúng tàn ảnh của hắn mà thôi.

Địa cấp đỉnh phong kiếm pháp, Huyễn Kiếm Bí Tịch, Nhất Kiếm Chỉ Thiên!

Tìm thấy được sơ hở của nó, Đế Nguyên Quân toàn lực trực tiếp tung ra đại chiêu. Lưỡi kiếm dao động thiên địa lực lượng cùng với lượng chân nguyên dồi dào, kết hợp với kiếm pháp và kiếm ý đều đạt đến trình độ đại viên mãn.

Kiếm chiêu vừa động, đầu hung thú liền cảm thấy ở trên lưng, một đợt sóng lạnh ngắt từ trên đỉnh đầu chạy dọc xuống, toàn thân nó đông cứng giống như vừa chìm ngập vào bên trong một đầm băng hàn không thể di chuyển. Và nhất là cảm giác nguy hiểm từ trên cao đánh xuống khiến nó phải kinh hãi không thôi.

Lưỡi kiếm sắc bén lướt xuống cùng với nụ cười chắc chắn trên miệng, đầu hung thú này chắc chắn sẽ bị một kiếm này đánh chết.

Nhưng, vượt ngoài sức tưởng tượng của Đế Nguyên Quân, chỉ trong nháy mắt. Nó củng đã có phản ứng lại, cơ thể to lớn thình lình thu nhỏ lại rồi kết hợp với tốc độ cực nhanh tránh né.

Xiu!

Dưới tốc độc cực nhanh của kiếm chiêu, và bất ngờ vì biểu hiện của hung thú. Đế Nguyên Quân mất một giây kinh ngạc, kiếm chiêu chém trúng vào trong không khí. Đầu hung thú kia vậy mà không hề có một chút thương tổn nào cả.

“Đốt tinh huyết sao?”. Đế Nguyên Quân kinh ngạc. “Chỉ là tứ cấp hung thú mà đã có thể làm được như vậy rồi”.

“Nếu như không giết chết nó thì tương lai chắc chắn sẽ gặp phải đại nạn”.

Nhanh chóng phản ứng lại, Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ tốc độ truy giết. Không đến mười tức hô hấp, năm mươi đợt kiếm chiêu được đánh ra nhưng không một lần nào đánh trúng.

Thời gian càng kéo dài về sau, tốc độ của đầu hung thú ngày càng chậm hơn, cơ thể của nó cũng bắt đầu co rút lại do lượng tinh huyết bị thiêu đốt đã rất nhiều.

Nhìn thấy nó đang ngày càng yếu, Đế Nguyên Quân vui vẻ nở một nụ cười rồi hét lớn một tiếng.

“Trúng”.

Một kiếm chiêu nữa được tung ra, tốc độc và uy lực của một kiếm này còn nhanh hơn cả những kiếm chiêu lúc trước nữa. Mặc dù không sử dụng kiếm pháp nhưng uy lực của nó củng đã sánh ngang được với địa cấp kiếm pháp rồi. Uy lực cực kỳ.

Đối mặt với kiếm chiêu cường đại như vậy, đầu hung thú bắt đầu có chút cuống cuồng, chỉ trong một thời gian ngơ ngác. Kiếm chiêu đã mạnh mẽ đánh xuống.

Rống!

Lưỡi kiếm sắc bén chém lên trên lưng, nó sâu tới mức mà một bộ phận nội tạng ở bên trong cũng bị ảnh hưởng đến, đầu hung thú rống lên một tiếng đau đớn. May mắn lúc cuối nó kịp đưa người ra liều đỡ lại chứ không một kiếm này đã đủ để khiến nó chịu sát thương chí mạng rồi chết đi.

Nhưng, dưới kiếm Đế Nguyên Quân. Đâu có đầu hung thú nào bị thương mà không chết đi đâu.

Địa cấp đỉnh phong kiếm pháp, Tử Luân Song Kiếm, Tử Kiếm!

Dứt điểm, Đế Nguyên Quân điều động toàn lực thi triển một kiếm. Với lượng lớn tử khí ở xung quanh và kiếm pháp uy mãnh, kiếm chiêu này cực kỳ phù hợp để thi triển ra. Chỉ cần điều động nó thôi thì ngay tức khắc, tử khí xung quanh như bị cộng hưởng nên khiến kiếm chiêu ngày càng thêm mạnh mẽ.

“Chết”.

Tiếng quát lớn vừa dứt, Đế Nguyên Quân cực tốc vung kiếm. Chỉ thấy trong bóng tối ánh lên vệt kiếm sáng và một tiếng da thịt bị cắt đứt. Không cần nhìn lại kết quả mà trực tiếp thu kiếm.

Bịch!

Ngay sau đó, một tiếng ngã xuống vang lên. Tứ cấp hung thú vì thế mà chết đi.

Vào đúng lúc này, Đế Nguyên Quân giật mình nhìn nơi xa. Ở đó, có một dòng khí tức sinh mệnh của con người, mặc dù rất mờ nhạt nhưng hắn có thể chắc chắn. Ban đầu hơi suy tư một lúc nhưng rất nhanh, hắn đã quyết định đi về hướng đó.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.