Tiểu Dương Đà

Chương 7: 7: Ngươi Nghe Ta Giải Thích





Bởi vì ngày hôm qua Diệc Thu mất ngủ, hôm nay vừa chạy vừa la hét giãy giụa trong sợ hãi, hơn nữa còn bị mang tới thanh tuyền tắm rửa cho nên toàn thân trở nên mệt lả không còn tí sức lực nào.

Hiện giờ bụng đã được lắp đầy, thần kinh căng chặt suốt cả ngày cũng bắt đầu thả lỏng, nàng thật sự rất muốn nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng thân thể ướt nhẹp, cộng thêm Ma giới âm lãnh, dù cho đóng chặt cửa ngăn gió thổi vào phòng vẫn cảm thấy lạnh căm căm.

Tứ chi Dương Đà không linh hoạt bằng tứ chi con người, vô pháp lấy khăn chà lau, nàng đành phải học theo chó mèo, lăn qua lộn lại trên tấm lót nhung mềm mại.

Nàng vừa lăn, vừa suy nghĩ, đây là chuyện mà một con Dương Đà bình thường có thể làm được sao?
Nếu bây giờ có một ma nô nào đó tiến đến dọn dẹp, thấy nàng lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, đại khái sẽ cảm thấy sủng vật của Ma Tôn đại nhân ăn nhầm đồ cho nên bị tiêu chảy rồi?
Có vẻ như nàng đã lo lắng dư thừa rồi, hiện tại không phải thời gian cho ăn, sẽ không có ai đến quấy rầy tiểu Dương Đà.

Nàng lăn lăn, trên người dần khô ráo, nhưng chỗ ngủ lại bị ướt.

Sau mấy giây trầm tư, tiểu Dương Đà đứng dậy khỏi tấm lót, vặn mông nhỏ quay người tiến đến giường ngủ.

Hình như mỗi ngày đều có ma nô dọn dẹp nơi này, mọi ngóc ngách vô cùng sạch sẽ, cho dù tiểu Dương Đà không cần dùng giường, thì nó vẫn được dọn một cách sạch sẽ ngăn nắp.

Nếu đã có giường, vì sao lại phải ngủ ở trên đất?
Tiểu Dương Đà nhảy lên chiếc giường mềm mại, vươn một chân nhỏ, đóng rèm lại, đổi tư thế thật thoải mái, nheo mắt ngáp dài, nhắm mắt đi ngủ.

Tối hôm ấy, Diệc Thu làm một giấc mộng.

Nàng mơ thấy tất cả thuộc tính đều đạt tới tiêu chuẩn biến người mà hệ thống đã quy định, nhưng chỉ có riêng độ thiện cảm của U Nghiên là kém nhất.

Vì muốn tăng thêm độ thiện cảm, mỗi ngày nàng đều đi theo phía sau U Nghiên làm nũng bán manh, cái đuôi nhỏ không ngừng vẫy qua vẫy lại, không khác gì mấy chú chó nhìn thấy chủ nhân của nó.

Mặc cho nàng nỗ lực thế nào, độ thiện cảm vẫn cứ dừng lại ở mức "250".

Nàng không khỏi suy nghĩ, đây đâu chỉ là một chướng ngại vật nhỏ, đây chính là Hồng Câu lạch trời, chỉ dựa vào bốn cái chân nhỏ của tiểu Dương Đà chắc chắn không thể vượt qua được!
(*) Hồng Câu: tên của con kênh cổ, nó là một phép ẩn dụ cho ranh giới rõ ràng giữa mọi thứ, con sông lớn.

Sau lại, nàng đi theo U Nghiên đến nhân gian, gặp được nam chủ rồi trở thành một nồi canh Dương Đà.

Trong mộng không có đau đớn, thậm chí nàng còn lấy trạng thái linh hồn nhìn mình trong nồi, đặc biệt là hai cái móng chân ít thịt dính vài cọng cải và hành thái kia, nhìn qua liền biết hương vị cũng không tệ...!

Thảo Nê Mã, ta không thích hợp!
(*) Thảo Nê Mã: Ngựa cỏ bùn, ngoài ra còn đồng âm với một câu chửi thề ĐMM bên Trung.

Diệc Thu thở gấp giật mình tỉnh dậy, đầu nhỏ đâm đâm cột giường để làm mình nhanh chóng thanh tỉnh.

"Diệc Thu, hiện tại ngươi là Dương Đà, không được thèm chân của mình."
Rèm giường tối màu che đậy toàn bộ ánh sáng, tiểu Dương Đà nhẹ nhàng đã văng chăn, đứng dậy ngáp một cái, lông thoáng run run, đầu nhỏ thò ra khỏi rèm bắt đầu tìm kiếm.

Nàng híp hai mắt, bởi vì chưa tỉnh hẳn cho nên ánh mắt có chút mê mang mời mịt.

Mê mang mang một lát, giây tiếp theo, nàng như bị điện giật, thụt lại đầu nhỏ lui vào rèm giường.

Ngay tại cạnh bàn bên giường, tựa hồ, hình như, có lẽ......!Ngồi một người nàng không muốn thấy mặt.

Hẳn là ảo giác rồi, nữ ma đầu muốn hầm nàng trong tương lai kia sao thể đến đây vào sáng tinh mơ, hơn nữa còn lẳng lặng ngồi chờ nàng rời giường chứ?
Diệc Thu nghĩ vậy, lại thò đầu ra.

Chớp nhoáng, nàng lùi về sau tấm rèm.

Diệc Thu tựa như bùn lầy, xụi lơ nhão nhẹt trên giường, nhắm mắt giả chết.

"Bình tĩnh, chắc do tư thế rời giường hôm nay của ta không đúng."
"Đây chỉ là mơ, chỉ là mơ, ta còn đang ở cảnh trong mơ."
Tiểu Dương Đà một bên tự thôi miên, một bên không tự giác mà phát ra tiếng "Ưm ưm", vừa nhẹ lại vừa ngây ngô.

Người bên ngoài bức màng phát ra một tiếng cười khẽ, nếu không phải trong phòng yên tĩnh quá mức thì khó mà truyền được vào trong tai Diệc Thu.

Tiếng cười này, đúng thật là U Nghiên rồi.

"Ưm ô ~" Tiểu Dương Đà tình khó tự khống chế, phát ra hai tiếng kêu ưu thương, thanh âm đáng yêu đến mức làm người khó nhịn mà muốn vò đầu nựng má.

"Ngươi định ngủ nướng tới khi nào?" U Nghiên nói, đổ một ly trà vừa mới pha xong cho mình, hắc y như mực, mặt mày thanh lãnh.


Diệc Thu rụt rụt cổ, gục đầu xuống, nhảy xuống giường.

Ngay lúc nhảy xuống, Diệc Thu liếc mắt nhìn thoáng qua rổ trái cây không biết để trên bàn từ lúc nào, lê, quýt, chuối, táo, toàn là món nàng thích.

Là U Nghiên mang đến?
Diệc Thu chớp chớp đôi mắt, đi hai ba bước đến bên chân U Nghiên, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, vốn định làm nũng bán manh cho vị chủ nhân đang tản ra khí tức nguy hiểm này xem, thì trong đầu nàng lại xuất hiện cặp chân dê hầm thấy ở mộng cảnh, làm nàng không ấp ủ được miếng cảm xúc nào.

Bất quá có một việc rất đáng được ăn mừng.

Kiến thức về Dương Đà của Diệc Thu chỉ dừng lại ngay tại "Thảo Nê Mã", nàng không biết tập tính của Dương Đà là gì, cứ tưởng hành vi chạy lên giường ngủ thực không giống Dương Đà, mà sau khi bị bắt gặp lại càng sợ hãi hơn.

Thẳng đến giờ phút này, nhìn U Nghiên không tỏ vẻ bất ngờ gì, mới thở dài nhẹ nhõm.

Thì ra một con Dương Đà bình thường có thể bò lên giường ngủ.

Trong lúc Diệc Thu đang suy nghĩ miên man, tiếng U Nghiên đặt ly xuống bàn phát ra, làm nàng hoảng sợ tới mức hồn về.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt dại ra, nhìn về phía U Nghiên, chớp mắt một cách vô tội.

U Nghiên suy tư nhìn tiểu Dương Đà ngây ngốc trước mặt này, sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, mày đẹp cong cong, nói: "Tiểu Dương ngốc, Ma giới lạnh lẽo, ngươi có muốn đi xem Nhân giới?"
Nhân giới? Bắt đầu vào cốt truyện chính rồi! Ta có thể cự tuyệt sao?
Trong đầu Diệc Thu mới vừa hiện lên ý nghĩ này, liền nghe thấy hệ thống an tĩnh hồi lâu nhảy ra 【 Đinh 】 một tiếng.

【 Ấm áp nhắc nhở, cự tuyệt nhiệm vụ chủ tuyến sẽ bị phạt nặng! 】
"Phạt cái gì?"
【 Chỉ số thông minh -999.


Hay lắm, cự tuyệt nhiệm vụ chủ tuyến sẽ bị trừ chỉ số thông minh.

Tuy không biết hậu quả khi thuộc tính bị giảm thành số âm là gì, nhưng nàng nghĩ cần thiết phải giữ lại mấy cái chỉ số này, nếu bị giảm quá nhều có khi đến chết vẫn làm một con Thảo Nê Mã.


Diệc Thu hít một hơi thật sâu, buồn bã ỉu xìu gật gật đầu.

U Nghiên thấy, cúi người xoa cái đầu nhỏ của tiểu Dương Đà, sau đó đứng dậy rời đi.

Theo bản năng, Diệc Thu đi đến cửa, bốn chân không chịu khống chế mà muốn đuổi kịp U Nghiên, lý trí lại kịp thời kéo nàng về hiện thực.

Hôm qua nàng mới bị U Nghiên khi dễ, về tình về lý thì không nên ngoan ngoãn đi theo U Nghiên.

Vì che giấu sự xấu hổ, nàng bò trên đất duỗi người, sau đó coi như không có việc gì mà nhìn U Nghiên đi càng lúc càng xa.

Sáng sớm, ở Ma giới, ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua từng đám mây, Diệc Thu vô thức nheo mắt, mãi đến khi bóng lưng U Nghiên biến mất, cũng không có ý định nhúc nhích.

Đổi thành trước kia, nàng sẽ không muốn phơi nắng, rốt cuộc làn da ngăm đen phải dưỡng thật lâu mới trắng lại được.

Nhưng hiện tại nàng là Dương Đà, không có tâm lý sợ đen da, vậy nên phơi càng thêm thoải mái.

Hừm......!Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Ma Tôn đại giá quang lâm, chẳng lẽ chỉ vì muốn trưng cầu ý kiến của một con Dương Đà?
Không có khả năng.

Nghĩ trăm lần cũng không ra, Diệc Thu ghé vào cửa, vô cùng hoài nghi chỉ số thông minh của mình đã bị Thảo Nê Mã đồng hóa rồi.

Nếu không, tại sao vẫn luôn cảm thấy vai ác không thích hợp, nói cũng nói không nên lời?
Mới đầu chỉ số thông minh của Thảo Nê Mã này bao nhiêu vậy? Hình như là......!
【 Là 20 nha! 】
Đúng, mới đầu chỉ 20, thiệt sự là thấp đến thái quá!
Diệc Thu gào một tiếng dài, nào ngờ cái bụng nhỏ lại thập phần phối hợp, rột rột rột hợp tấu thành một hòa âm chói tai.

Lại đói bụng nữa, sao cái bụng này nó đói hoài vậy!
Có phải ruột của Dương Đà không loanh quanh lòng vòng như con người nên mới đói nhanh vầy không?
U Nghiên vừa đi, nếu nàng đuổi theo cọ ăn cọ uống, tám phần sẽ bị khi dễ.

Ngay lúc đang đau đầu, Diệc Thu tựa hồ nhớ đến thứ gì, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cái rổ đặt trên bàn gỗ, hai mắt bỗng chốc sáng lên, khoé miệng giơ lên một nụ cười hết sức tự tin.

Nàng quyết định, hôm nay phải làm một con Dương Đà có cốt khí, tuyệt đối không đi tìm và xin đồ ăn của U Nghiên!
Tiểu Dương Đà vui vẻ trở về phòng, vụng về dùng ghế làm điểm tựa để leo lên trên bàn.

Không thể không nói, độ cao này nếu đổi thành người khẳng định không có chút áp lực nào, nhưng thân là Dương Đà, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy chân mềm nhũn.


Không muốn ăn cơm ở chỗ "cao" như vậy, Diệc Thu đá rổ trái cây xuống đất, thấy trái cây lăn long lóc trên đất, nàng liền cẩn thận nhảy xuống dưới.

Hai ngày trước Diệc Thu toàn được U Nghiên đút cho ăn từng ngụm, mà giờ đây không người đút, nàng mới nhận ra bản thân mình vô dụng tới mức nào.

Tỷ như, nàng dùng móng trước giữ quả táo, cổ vừa duỗi muốn cắn lấy, quả táo lập tức trốn khỏi chân.

Lại tỷ như, nàng ấn chuối, cố gắng dùng móng còn lại lột vỏ, ai ngờ dùng sức mạnh quá, vỏ chưa lột được, chuối bên trong đã bị dẫm nát xịt đầy ra đất.

Quýt thì thôi khỏi nói, tiểu Dương Đà chỉ có hai cái móng cứng đờ, thật sự khó dùng động tác phức tạp để lột quýt, dù nổ lực đi làm thì kết quả cuối cùng vẫn là làm phòng trở nên bầy hầy, trên người cũng dính mấy thứ này.

Diệc Thu cảm thấy năng lực cộng tình dành cho động vật suốt hai ngày này của bản thân được nâng cao không ít, nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao chó mèo lại nghịch ngợm như vậy rồi.

Động vật nhỏ nào có ý xấu gì?
Nhảy nhót lung tung, làm thức ăn rơi vãi khắp sàn nhà, chẳng phải đều do cảm giác muốn ăn bức bách sao?
Nếu được chọn, nàng cũng muốn làm một con Thảo Nê Mã ngoan ngoãn văn tĩnh nha!
Diệc Thu ủy khuất chuẩn bị ăn quả quýt đã lột kia, cánh cửa đóng chặt đằng sau đột nhiên "kẽo kẹt".

Nàng theo bản năng quay đầu nhìn xem, chỉ thấy cửa phòng bị người từ ngoài đẩy ra, ánh mặt trời buổi trưa mang theo vài phần ấm áp, tràn vào sau khi cánh cửa mở.

Người tới tóc đỏ hắc y, áo dài phết đất, dáng người yểu điệu đứng phản quang, trong tay cầm hộp cơm tinh xảo hồi hôm trước.

Hương thơm xâm nhập vào mũi, Diệc Thu không chí khí mà thèm một tí, đầu lưỡi nhỏ không tự giác liếm khuôn miệng bị bản thân làm nhầy nhụa.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy thân ảnh này thân thiết đến lạ.

Tiểu Dương Đà nhảy nhót tiến về phía trước, ngước nhìn U Nghiên với ánh mắt mong chờ.

Nhưng giây tiếp theo, ngay tại chỗ ánh sáng chiếu không đến, nàng thấy rõ khuôn mặt cười như không cười của U Nghiên.

Sao, sao tự nhiên lại cảm thấy lạnh lẽo thế?
Diệc Thu nuốt nước miếng, nhớ tới sự hỗn độn khó có thể làm người đặt chân của căn phòng, hình ảnh kia dễ khiến người ta liên tưởng tới cảnh tiểu Dương Đà phát giận muốn đập phá đồ đạc.

Tròng mắt nàng chuyển động qua lại, nở một nụ cười khổ với Ma Tôn đại nhân.

Không phải, ngươi nghe ta giải thích......
- ---o o----.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.