Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 45








  "Như vậy, tông môn liền phiền phức sư tỷ."


  Bạch Linh đứng ở trước cửa hướng về phía Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y lãnh đạm cười, sau đó bỗng nhớ tới cái gì, thần thức xâm nhập vào nhẫn cụ lấy ra một thứ giao cho Ngô Chỉ Hạc mặt đang đầy mệt mỏi.


  "Mặt khác, đây là lệnh bài chưởng môn, cũng giao cho sư tỷ bảo quản."


Nếu là ngày thường Ngô Chỉ Hạc thay thế Bạch Linh xử lý sự vụ cũng không có cần đem chưởng môn lệnh bài giao cho nàng, nhưng lần này bị Bạch Linh uy hiếp, do đó đem thời gian bốn mươi năm của bản thân cột vào tông môn.

  Cho nên nàng đem lệnh bài chưởng môn giao cho Ngô Chỉ Hạc, chẳng khác nào trực tiếp đem vị trí chưởng môn đưa cho Ngô Chỉ Hạc, đây cũng là vì sao vẻ mặt của Ngô Chỉ Hạc lại mệt mỏi như thế.


  Ngô Chỉ Hạc tiếp nhận lệnh bài, hai mắt u oán nhìn Bạch Linh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Cũng được, dù sao tông môn này vốn hẳn là do ta đến tiếp quản, cái này coi như là vật quy nguyên chủ..."


Kỳ thực vị trí chưởng môn này vốn dĩ ngay từ đầu thật là do đại đệ tử của chưởng môn tiếp vị, nhưng khi đó Ngô Chỉ Hạc tuy rằng thiên phú cũng đủ, nhưng tính tình không ôn hòa, thậm chí không có chút đường hoàng, loại tính cách này tất nhiên là không thích hợp vị trí chưởng môn. Mà Tử Y chỉ một lòng lo tu luyện mị thuật của bản thân, nàng đối với chức chưởng môn hoàn toàn không hề hứng thú. Nhan Vấn Ti cùng Nguyên Điệp đều là cái loại không có việc gì thì không ra môn, chỉ sống ở trong một mẫu ba phần đất của chính mình, cũng không thích hợp.
Cho nên mục tiêu của vị trí chưởng môn đều tập trung ở trên người Bạch Linh.


Tuy rằng lúc ban đầu Bạch Linh cũng không có ra dáng chưởng môn, nàng vẫn ham chơi giống như bao cô nương bình thường, hơn nữa lại là người nhỏ nhất trong chúng đệ tử, đương nhiên những chuyện phiền não này không tới phiên nàng bị đè nặng. Nhưng từ sau khi sự kiện đó qua đi, lúc đó Bạch Linh gần như là trong một đêm thay đổi hoàn toàn, trong lòng bình tĩnh như nước, sẽ không bao giờ bởi vì một ít việc vụn vặt mà nổi giận, mà nụ cười tươi trên mặt nàng cũng biến mất đi. Nàng một lòng tu luyện, trở nên không hề có cảm tình, thậm chí đối với sư tôn cùng các sư tỷ của mình đều là vẻ lãnh đạm.


Đương nhiên, loại tính tình này khiến cho sư tôn rất thích. Tối thiểu là ở trong đám đồ đệ, nàng xem như là người thích hợp nhất đảm nhiệm chức chưởng môn. Cho nên không có qua bao lâu, này Cửu Tuyền tông liền thay đổi chưởng môn tên là Bạch Linh.


Tuy nói là nói như vậy, nhưng còn Ngô Chỉ Hạc nhìn làm sao cũng không thấy giống như trở lại bình thường, tuy rằng tính tình của nàng trải qua năm tháng rèn luyện cũng thu liễm lại rất nhiều, nhưng trong lòng nàng vẫn là một Đại sư tỷ phóng khoáng không kềm chế được a! Đương nhiên không cam lòng bị tông môn ràng buộc.


Bất quá hiện tại khi nhìn đến Bạch Linh hướng về phía Mộ Lam Huyền mà lộ ra tươi cười, nàng cũng thật sự bình thường trở lại, từ nhỏ đến lớn, nàng cực kỳ thương yêu tiểu sư muội này. Trước kia nàng còn sẽ hướng về phía nàng làm nũng đùa dai, nhưng từ khi sự kiện kia qua đi liền không còn như vậy nữa.


Bây giờ cùng nàng nói đùa nghe vậy cũng là tìm về một chút bóng dáng của tiểu sư muội năm đó...


"Việc này nên cùng sư tôn nói một chút đi."


Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức liền nói ra, nếu như là mười năm thì còn được, nhưng bốn mươi năm thì vẫn là cần phải cùng sư tôn nói một chút .


Bạch Linh cũng phản ứng đến, buông mi suy tư một phen.
"Sư tôn còn đang bế quan sao?"


"Có lẽ vậy, hiện tại đang ở trùng kích chướng ngại, mấy ngày trước ta có đi kiểm tra xem xét một phen, vẫn như trước không hề có động tĩnh gì, hiện tại đi hẳn là không có vấn đề gì."
Ngô Chỉ Hạc đáp.


Bạch Linh gật đầu, như vậy tính ra kể từ khi nàng ngồi lên chức chưởng môn, đã mấy chục năm trôi qua nàng chưa gặp lại sư tôn .


Phải biết rằng trùng kích chướng ngại cũng không có dễ dàng như vậy, nếu nói Kim Đan viên mãn phá tan đạt đến Nguyên Anh chỉ là việc đơn giản, thì Hóa Thần viên mãn đến đột phá thành Thần chính là cực kỳ trắc trở .


Nguyên Anh viên mãn đến Luyện Thần kỳ cũng là một giai đoạn nhảy vọt lớn, cảnh giới không giống nhau, đột phá càng cao lại càng thêm trắc trở, tựa như Bạch Linh từ Luyện Thần viên mãn đến Hóa Thần kỳ thời gian đột phá mất đến mười bốn năm. Mà cái này coi như là ít, phần lớn đều là mấy chục năm hoặc có thể trên cả trăm năm mới có thể hiểu thấu đáo được ảo diệu trong đó.


Cho nên tu hành không ngừng, cũng là càng đi sau càng thêm trắc trở.


"Được, vậy liền đi xem đi."


Nói đến đây nàng nhìn Mộ Lam Huyền ở bên cạnh.
"Ngươi cũng phải đi."


"Cái gì? Ta cũng đi?"
Mộ Lam Huyền trừng mắt to chỉ chỉ chính mình, thầm nghĩ đây là việc giữa tỷ muội các ngươi a tại sao lại muốn mang tiểu đồ đệ ta theo làm gì.


Nhưng không đợi nàng cự tuyệt, hai người nói đi là đi, để lại nàng cùng Tử Y đứng ở một bên, sau đó hai người cũng đuổi theo.


Nàng một bên theo Bạch Linh các nàng hướng vào sâu trong Cửu Tuyền tông mà đi, một bên ở trong lòng nghĩ xem "Sư tôn" là cái dạng người gì.
Nàng cũng là có nghe qua chuyện của chưởng mới đời trước, nàng tên là Thiên Đàn, có người nói khi tuổi còn trẻ nàng rất lợi hại, giúp cho Cửu Tuyền tông bình định không ít phiền phức, hơn nữa là một nhân vật rất lợi hại, đã từng còn phá vỡ qua Bắc Hải. Là người chân chính duy nhất đem Bắc Hải lật đi, nhưng nàng vẫn luôn nghĩ một nhân vật truyền kỳ như vậy khẳng định là đã sớm phi thăng, nhưng không nghĩ tới còn đứng ở trong tông môn này, mà nghe các nàng nói chuyện, cũng hiểu được người này tám phần mười là gặp chướng ngại.


Bất quá việc này cũng khiến cho Mộ Lam Huyền cảm thấy thật lo lắng, ngay cả một người lợi hại như vậy còn gặp chướng ngại, vậy thì một tiểu nhân vật như nàng có phải hay không cũng rớt luôn...


Hơn nữa nàng còn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, sư phụ mang theo nàng đi gặp sư tôn của nàng có phải hay không chính là gặp gia trưởng!
Nếu thật sự là như vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ, có phải hay không hẳn nên nhu thuận một chút...


Lúc Mộ Lam Huyền còn đang miên man suy nghĩ, Tử Y ở bên cạnh giống như nhìn đã thấu được tâm tư của nàng, nâng tay búng cái trán của nàng một cái.


"Đừng suy nghĩ lung tung a, ngươi liền an an ổn ổn đứng ngốc tại chỗ là tốt rồi, để Tiểu Linh Nhi thay ngươi nói chuyện, nghe hiểu sao?"


"A, nga."


Tuy rằng nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng nàng vẫn là gật gật đầu đáp ứng, bất quá tâm tình cũng càng khẩn trương hơn...
Qua hồi lâu, mới đi đến một chỗ giống như chưa khai phá xong, còn có sơn động cùng một đống khối đá vụn các loại, vừa nhìn chính là một nơi không ai nơi ở.


Lúc này Ngô Chỉ Hạc đi đến một chỗ sơn động, cúi thấp đầu.
"Sư tôn, Chỉ Hạc cầu kiến."


...


Chỉ thấy trong sơn động vẫn như trước vắng vẻ không gì sánh được, một chút âm thanh cũng không có.


"Sư tôn, Chỉ Hạc..."


"Có chuyện gì?"
Nàng nói mới vừa nói phân nửa, bỗng nhiên từ bốn phía truyền đến một thanh âm có chút già nua.


Nghe được lời đáp lại, Ngô Chỉ Hạc càng nghiêm túc lên, nhìn chỗ sơn động, ngữ khí phá lệ cung kính.


"Sư muội chuẩn bị đem chức chưởng môn giao cho đệ tử, đệ tử cũng đồng ý, cho nên tới dò hỏi một chút ý kiến của sư tôn."


"Sư tỷ?"


Bạch Linh nghe nói giật mình nhìn Ngô Chỉ Hạc, theo bản năng nhẹ a lên tiếng, Tử Y cùng Mộ Lam Huyền cũng rất giật mình, phải biết rằng này đại trưởng lão tuy rằng tuổi tác lớn, nhưng mà trong lòng vẫn yêu thích tự do .
Hành động này của nàng đơn giản là muốn để cho tiểu sư muội này này thoát khỏi vị trí chưởng môn, mà nàng cũng đã chơi đủ rồi, nên phải gánh lên trách nhiệm vốn dĩ thuộc về nàng.


"Nga? Bạch Linh cũng tới, còn có Tử Y cũng vậy, bất quá sao lại có một người không quen thuộc... Là đệ tử của Bạch Linh sao?"


Thanh âm của Thiên Đàn truyền đến, thực dễ dàng nhận rõ được người tới là ai, còn đem thân phận của Mộ Lam Huyền nhìn ra.


"Sư tôn."
Hai người Bạch Linh cùng Tử Y cúi mình nói, tiếp theo Bạch Linh đứng thẳng dậy nhìn qua Mộ Lam Huyền.


"Phải, đây là đệ tử thu đồ đệ."


"... Đệ tử sao."
Thiên Đàn nhắc tới một tiếng, trầm mặc một hồi, thanh âm từ bốn phía truyền đến lại lần nữa vang lên.


"Mười sáu, Nguyên Anh viên mãn, tiểu tử rất lợi hại a, thiên phú thật không tồi."


"Như vậy Bạch Linh ngươi mang nàng tới gặp ta là muốn làm gì?"


"Sư tôn hẳn là còn nhớ rõ xà quái ba đầu đi, năm ấy chính là sư tôn đã giúp ta thu được Cửu U Thần hỏa."


"Nhớ rõ, lúc trước ngươi trực tiếp đem một cái đầu của con rắn kia chém rớt xuống, bất quá việc này cùng việc ngươi dẫn theo đồ đệ tới gặp ta có quan hệ gì."
Thiên Đàn thản nhiên nói.


"Nói đến cũng là duyên phận, tiểu đồ nhi này may mắn đem cái đầu thứ hai của xà quái ba đầu chém đứt, cho nên đệ tử liền mang theo nàng tìm đến sư tôn để dung hợp Cửu U Thần hỏa ."


"Nga? Chỉ bằng một tiểu tử Nguyên Anh viên mãn này?"
Ngữ khí của Thiên Đàn có chút kinh ngạc cũng có chút không tin.


"Đây là Lam Huyền cùng một vị bằng hữu cùng nhau chém xuống , bởi vậy cũng không tính là lợi hại."
Mộ Lam Huyền thấy thế bỗng nhiên mở miệng, Tử Y ở một bên bất đắc dĩ nhìn nàng, không phải đã nói là ngươi không cần lên tiếng sao?


"Vận khí cũng là một phần của thực lực, nói như vậy tu vi của người bằng hữu kìa của ngươi tối thiểu cũng đang là Luyện Thần trung kỳ đi."
Giữa lúc Mộ Lam Huyền giật mình Thiên Đàn dễ dàng nói ra, chỉ nghe nàng lại mở miệng.


"Không ngại, nếu Cửu Tuyền tông còn có người đáng giá để bồi dưỡng thiên hạ, đứng ra cũng không phải là không thể..."


Nói đến này còn chưa đợi cho mọi người phản ứng kịp, cửa đá kia bỗng nhiên mở ra, một vị nữ tử thân mặc áo trắng từ trong đó đi ra.


Người trong truyền thuyết này lại ngoài dự liệu của Mộ Lam Huyền, giọng nói già nua khàn khàn nhưng hình dạng lại là tuổi còn trẻ không gì sánh được, mà dung mạo cũng khiến người ta phải kinh diễm. Nhưng duy nhất để người ta cảm thấy đáng tiếc chính là trên mặt của nàng có một dấu vết rất dài, cùng với trong tưởng tượng không hề giống. Cũng không có nghiêm túc giống như trong lời đồn như vậy, ngược lại là nhiều một chút cảm giác hiền hoà.


Thấy Thiên Đàn trực tiếp đi ra , bốn người đều một phen hành lễ.


Chỉ thấy Thiên Đàn nâng tay tỏ ý không cần đa lễ, nhìn qua hai người Bạch Linh cùng Mộ Lam Huyền có chút kinh ngạc, nhưng chỉ là cười liền không nói gì thêm.


Rồi sau đó nhìn hướng Ngô Chỉ Hạc, bất đắc dĩ thở dài.
"Chuyện của bản thân các ngươi thì tự các ngươi xử lý, chuyện gì cũng đều hỏi sư tôn, bao giờ mới có thể lớn lên."


Giọng nói già nua đi với khuôn mặt đó trông có vẻ rất quái dị, trong giọng nói mang theo một chút trách cứ.


"Phải phải phải, sư tôn nói rất đúng."
Ngô Chỉ Hạc vội gật đầu đáp.


Mộ Lam Huyền ở một bên nhìn Thiên Đàn dung mạo tuổi tác còn trẻ nhưng thanh âm lại già nua giống như người cao tuổi lại còn răn dạy Ngô Chỉ Hạc đang liên tục gật đầu, một màn này nhìn như thế nào cũng cảm thấy thật quái dị...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.