Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 46: Ninh Vương Phủ




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ---------------------

Khi lần nữa nhìn thấy đại hán mặt sẹo, Lý Dịch đã biết chuyện gì sắp đến.

Chỉ nhìn ánh mắt như muốn phun lửa và vẻ cừu hận trên mặt hắn cũng hiểu, gia hỏa này là một người thù rất dai.

Lần trước bên người có bọn người Lão Phương hộ giá, à lộn, hộ tống, lần này cũng chỉ có hai người bọn họ, mà người trẻ tuổi bên cạnh thấy cũng không có gì đặc biệt, đoán chừng lần này phải cúi gối khom lưng rồi...

Hai người hiện tại đã đi qua đường phố phồn hoa nhất, lúc này hai bên đường chỉ có vài người đi đường, những người này vây quanh bọn hắn ở chỗ này, hiển nhiên đã sớm tính toán tốt.

- Cút ngay!

Tuy người trẻ tuổi cũng không nhận ra đại hán mặt sẹo trước mặt, nhưng đối phương rõ ràng không ý tốt, sắc mặt âm trầm xuống, lạnh giọng quát.

Rõ ràng là địch mạnh ta yếu, người trẻ tuổi kia còn kiên cường như thế, Lý Dịch không khỏi nhìn hắn nhiều thêm vài lần.

Lâm nguy không sợ, không cúi đầu với thế lực ác, có mấy phần phong phạm hắn năm đó...

- Ngươi nói cái gì?

Biểu tình đại hán mặt sẹo ngưng trọng, âm trầm đánh giá Lý Dịch và người trẻ tuổi trước mặt.

Không thấy lão tử bên này có nhiều người à? Thế mà còn dám nói chuyện kiểu đó với mình, nghĩ đến lần trước tên thư sinh kia cũng phản ứng như thế, mặt thẹo lần nữa nhìn hai người một chút, chẳng lẽ bọn họ là thân huynh đệ?

- Tiểu tử, lúc đầu ta còn muốn tha cho ngươi một cái mạng, hiện tại ngươi cũng đừng hòng rời đi!

Ánh mắt đại hán mặt sẹo bất thiện nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, hung dữ nói.

Không có những gia hỏa biến thái lần trước, trong nội tâm đại hán mặt sẹo không có bất kỳ áp lực gì.

- Cho các ngươi thời gian ba lượ hô hấp, giải quyết bọn họ!

Đúng lúc này, chỉ thấy sắc mặt người tuổi trẻ kia âm trầm mở miệng, phảng phất như đang nói với không khí xung quanh.

Đại hán mặt sẹo và đám đệ nghe vậy sững sờ, hiển nhiên bị cử động của người trẻ tuổi làm kinh ngạc.

Bất quá sau một khắc, bọn họ không khỏi cười lên ha hả.

- Tiểu tử, ngươi không phải bị điên đó...

Một tên tiểu đệ vừa nói được phân nửa, một người qua đường nào đó đi qua bên cạnh hắn bỗng nhiên bạo khởi, đấm ra một quyền, thân thể tên kia nhất thời bay ra ngoài.

Căn bản không có cho bọn người đại hán mặt sẹo thời gian phản ứng, một nam tử đang cúi người ngồi xổm lựa đồ ở quán ven đường tay chống xuống đất, quét một chân ra, lại có mấy tên tiểu đệ ngã xuống.

Keng!

Thanh âm trường đao ra khỏi vỏ.

Trước mắt đại hán mặt sẹo đột nhiên hiện lên một dải đao quang, một người bán hàng rong đang đi qua bỗng nhiên quay đầu, từ bên hông rút ra một thanh trường đao, gác trên cổ hắn.

Hết thảy đột nhiên phát sinh, không chỉ có bọn người đại hán mặt sẹo không nghĩ tới, ngay cả Lý Dịch cũng sửng sốt.

Cái này… con vợ nó đến cùng là tình huống như thế nào?

- Chúng ta đi thôi!

Ngay lúc này, người tuổi trẻ kia lần nữa dắt lấy cánh tay Lý Dịch, đi qua đám người, tựa như chưa có chuyện gì phát sinh.

Đại hán mặt sẹo ngơ ngác đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.

Lần nữa bị người dùng đao gác cổ, lúc này hắn cảm giác nhân sinh quan mình bắt đầu sụp đổ.

Ánh mắt người kia nhìn mình không có bất kỳ cảm tình gì tựa như đang nhìn một người chết!

Vẻn vẹn nhìn ánh mắt đối phương, đại hán mặt sẹo đã minh bạch, đối phương thực có can đảm giết hắn!

Cho tới bây giờ, hắn đều không hiểu, vì cái gì mà những người đi đường này sẽ có thân thủ lợi hại như vậy, vì cái gì bọn họ nghe lời người trẻ tuổi kia!

Phương xa, đột nhiên xuất hiện một trận tiếng bước chân lộn xộn, mấy người mặc áo Bộ Khoái đang chạy về hướng này.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy những Bộ Khoái đó, đại hán mặt sẹo kích động kém chút đã khóc rống lên.

Tuy không biết bị bọn họ giáo huấn bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này, nhìn thấy thân ảnh bọn họ, đại hán mặt sẹo tựa như nhìn thấy thân nhân!

Thân nhân a!

Mau tới cứu chúng ta đi!

- Các ngươi chơi cái gì, để đao xuống!

Tại phủ thành An Khánh còn có người dám cầm đao đả thương người trên đường phố, cầm đầu Bộ Khoái hét lớn một tiếng, rút bội đao bên hông ra, đối mặt mấy người.

Biểu hiện trên mặt nam tử cầm đao không có bất kỳ cải biến, mò mò bên hông một chút, tiện tay ném một tấm lệnh bài ra, Bộ Khoái kia đưa tay tiếp nhận, sau khi nhìn một chút, sắc mặt đột biến, vội vàng thu đao, chạy tới nói:

- Đại nhân...

- Bắt tất cả những người này về, chờ xử lý.

Nam tử thu hồi đao gác trên cổ đại hán mặt sẹo, khoát khoát tay nói với tên Bộ Khoái, khiên cái gánh vừa rồi bỏ xuống lên, rất nhanh đã biến mất trên đường phố.

Chờ Bộ Khoái kia quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hai người mới vừa rồi còn đứng bên cạnh hắn cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi sững sờ một lát, mặt sầm lại, chỉ mấy tên lưu manh, ra lệnh cho đám cấp dưới:

- Mang tất cả về!

Thật vất vả mới tìm được nhà xí giải quyết vấn đề sinh lý, Lão Phương thỏa mãn từ nhà xí ra.

Trong lúc trở về, trong nội tâm một mực đang hoài nghi bà vợ nhà mình có phải bỏ chút gì đó không hay trong cơm hay không, nếu không, sao hắn lại đi nhà xí bốn lần cớ chứ, bây giờ có chút kiệt sức đây.

- Cô gia...

Đi đến góc đường quen thuộc, Lão Phương vừa mở miệng hô một tiếng, nhìn thấy không có một ai, bỗng nhiên khẽ giật mình, mở miệng hô:

- Cô gia đâu?

Ngay tại thời điểm đại hán họ Phương đang tìm kiếm Lý Dịch khắp nơi, hắn đang nhìn một viện trạch to lớn sau đại môn mà ngẩn người.

Một màn phát sinh vừa trên đường để hắn sinh ra một chút hoài nghi đối với bối cảnh người trẻ tuổi kia, giờ phút này càng thật sâu ý thức được, địa vị của tên tiểu thổ hào này thật không tầm thường.

- Ninh Vương phủ.

Trên đại môn, có một bảng hiệu viết ba chữ to.

Bảng hiệu dạng này đương nhiên không phải tùy tiện treo trước cửa nhà mình.

Chẳng lẽ, người trẻ tuổi trước mắt này lại là hoàng thất Cảnh Quốc?

Lý Dịch còn không nghĩ rõ ràng vấn đề này đã bị người trẻ tuổi kéo vào đại môn.

- Tiểu Vương Gia!

Hai hạ nhân đứng canh cửa vội vàng khom người hành lễ.

Toà Vương Phủ này rất lớn, Lý Dịch bị người trẻ tuổi kia lôi kéo bảy lần quặt tám lần rẽ cũng không biết mặc qua bao nhiêu cảnh cửa, rốt cục dừng lại trước một cánh cổng nào đó.

Người trẻ tuổi đẩy cửa ra, mấy người trong phòng ngẩng đầu nhìn sang, lập tức dừng việc trong tay, cùng nhau xoay người khom mình hành lễ:

- Tiểu Vương Gia!

- Nhanh, lập tức làm chút băng đường hồ lô đi!

Người trẻ tuổi khoát tay ra hiệu cho bọn hạ nhân, gấp rút nói.

Lý Dịch nghe vậy sững sờ, làm nửa ngày, con hàng này hùng hùng hổ hổ dẫn mình đến đây chỉ vì để mình làm mứt quả cho hắn?

Thổ hào tùy hứng như thế, Lý Dịch lần đầu tiên nhìn thấy a.

Đánh đo một một, nhìn bài trí nơi này, hẳn là nhà bếp, trên mặt bàn bên cạnh hắn có để một chút Sơn Tra và đường trắng, xem ra bọn họ cũng đã thử tự mình làm mứt quả.

Bất quá, tuy phương pháp làm băng đường hồ lô rất đơn giản, nhưng tỉ lệ chế biến nước đường, hỏa hầu và thời gian chế biến đều sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, không có vô số tiền bối tìm tòi cùng thí nghiệm hàng trăm hàng ngàn năm, muốn làm ra băng đường hồ lô ăn ngon thật không phải một chuyện dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.