Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 41: Băng đường hồ lô




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Lão Phương đứng lên phủi mông một cái rồi về nhà, biểu hiện trên mặt còn có chút mê hoặc.

Lấy đầu gỗ của hắn, tạm thời còn không nghĩ ra, mấy quả hồng còn chưa chín chua lè sau núi có cái gì ngon, cô gia bảo hắn hái chúng làm gì, về phần bảo hắn đi chặt trúc, lão càng không hiểu.

Nhưng rất nhanh sau đó, nghi hoặc và vẻ mờ mịt trên mặt biến mất.

Về đến nhà thấy gạo và thịt heo còn chưa ăn hết, Lão Phương ném mọi nghi hoặc lên chín tầng mây.

Cô gia là người có đại tài, đi theo cô gia có thịt ăn, lời hắn nói sẽ không sai!

Sau đó, cuộc sống của Lão Phương bắt đầu bận bịu lu bù.

Không những Lão Phương, tiểu tử Phương gia cũng bị tước đoạt thời gian chơi đùa một cách vô tình, không thể mỗi ngày đi theo đám trẻ bên trong trại chơi đùa mà phải đi theo lão cha, buổi sáng đến hậu sơn, buổi chiều mới trở về, trên vai thường sẽ khiêng mấy cây trúc.

Ngẫu nhiên cũng sẽ có người nhìn thấy Lão Phương mỗi ngày trời chưa sáng đã xuống núi, ban đêm cõng một bao lớn về trại, hỏi cũng không thả lời, thần thần bí bí không biết đang làm gì.

Thế giới không có tường kín không kẽ hở, bên trong Liễu Diệp Trại, bất kỳ nhà người nào cũng không thể giữ bí mật.

Rất nhanh, tất cả mọi người đã biết, Phương lão tam đang muốn làm cái gì gọi là Băng Đường Hồ Lô, làm mấy xâu đâm xuyên mấy trái Sơn Tra đã có thể cầm đi ra ngoài bán.

Sơn Tra đối với người Liễu Diệp Trại mà nói, thật không đáng tiền.

Hậu sơn có một mảng rừng Sơn Tra lớn, thuộc về tài sản chung của trại, bất quá cho dù hàng năm trái cây chín mộng cũng không có ai hái, thứ này không thể ăn no bụng, rất chua, càng ăn càng đói, ăn nhiều còn ê răng.

Chỉ có đám nhóc tham ăn mới lâu lâu hái mấy trái chín ăn đỡ thèm.

Ngược lại cũng không phải không có người nghĩ đến việc mang những trái này xuống núi bán, nhưng vì Sơn Tra thật quá phổ biến, giá rất rẻ, con nữa, thời điểm Sơn Tra chín là đến ngày mùa, bỏ ruộng đất không làm mà đi hái trái đó bán sẽ bị tất cả mọi người bên trong trại chế nhạo.

Lão Phương cũng là đối tượng bị tất cả mọi người chế nhạo.

Trái Sơn Tra có cái gì ngon mà ăn, ngay cả những hài đồng không kiến thức cũng không có hứng thú, người trong Phủ Thành Khánh An rất biết tiêu sài, có ai sẽ chi tiền đi mua những trái Sơn Tra này!

Nuôi ngựa thật tốt biết bao nhiêu, mỗi tháng kiếm khoảng 100 văn, vẫn có thể mua mấy cân gạo, sao lại đi làm những chuyện tào lao?

Bất quá rất nhanh, bọn họ ý thức được, trong nhà Phương lão tam hình như không thiếu mấy cân gạo.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc bọn hắn trào phúng Lão.

Khi tất cả mọi người không có lý tưởng lớn, chí hướng lớn, an tâm làm một đầu cá ướp muối, cứ như vậy sống hết đời, Lão Phương muốn làm một đầu cá ướp muối có mộng tưởng rất dễ để người khác chú ý.

Tất cả mọi người là cá ướp muối, thành thành thật thật cả một đời bán mặt cho đất bán lưng hướng cho trời là được rồi, ngươi dựa vào cái gì mà có mộng tưởng?

Thế là, Lão Phương giờ muốn thay đổi lối sống cá ướp muối của mình rất nhanh đã thành đề tài nói chuyện của tất cả mọi người bên trong trại.

- Các ngươi có nghe nói gì không, hình như Phương lão tam muốn bán cái gì mà băng đường hồ lô gì đó.

- Bàng môn tả đạo, hắn cũng không nhìn một chút xem mình có nguyên liệu để làm gì đó hay không?

- Ai, Phương lão tam đương nhiên sẽ không nghĩ ra được loại chủ ý này, nghe nói tướng công của Như Nghi nghĩ ra.

- Ha ha, tên thư sinh lại biết cái gì, nghe nói lần này hắn ném không ít tiền đâu, ta chờ nhìn hắn đến lúc đó lấy lại tiền như thế nào!

Luận điệu giống như này mấy ngày nay truyền khắp Liễu Diệp Trại, ngay cả Lý Dịch cũng nghe thấy.

Bất quá, đối với những lời đàm tiếu, hắn cũng chỉ nghe một chút, cười cười rồi bỏ ngoài tai, người trong trại muốn xem hắn làm trò cười quả thực không ít, có đôi khi trong nội tâm hắn cũng sẽ cảm thán một chút về tỷ muội Liễu Như Ý.

Tựa hồ gây thù hằn tứ phía a!

Ngược lại là Tiểu Hoàn, khi nàng nghe người ta nói như thế, trong lòng rất không cam, Lý Dịch nhiều lần thấy nàng đứng bên ngoài chu cái miệng nhỏ, lải nhải liên miên.

- Các ngươi biết cái gì, cô gia làm băng đường hồ lô rất rất rất ngon, nhất định có thể kiếm lời rất nhiều rất nhiều tiền, đến lúc đó tát mặt chết các ngươi...

Tiểu nha hoàn từ nhỏ đã đi theo bên người tỷ muội Liễu Như Nghi, tự nhiên nhận hết lạnh nhạt của chi thứ Liễu thị, nàng không muốn tạo thêm phiền phức cho tiểu thư, ở bên ngoài chịu ủy khuất cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Loại tình huống này sau khi tại Lý Dịch đến thì phát sinh cải biến.

Bây giờ không cần cả ngày vì kế sinh nhai mà phát sầu, đi ra ngoài đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, cô gia là người rất lợi hại, không ai bên trong trại có thể vượt qua, bọn họ dựa vào cái gì mà chế giễu cô gia?

Để Lý Dịch không nghĩ tới là, những lời đồn đại kia không có ảnh hưởng gì đối với hắn, nhưng Lão Phương lại không nhin được trước.

- Cô gia, thực sự có người nguyện ý mua băng đường hồ lô gì đó sao?

Cho đến bây giờ, Lão Phương vẫn còn rất hoài nghi tính khả thi của việc này.

Dù sao chỉ là Sơn Tra phổ phổ thông thông, dù bao đường ở bên ngoài thì nó cũng vẫn là trái Sơn Tra thôi!

Cô gia giao tất cả tiền bạc cho hắn, nếu như số tiền này đổ xuống sông xuống biển, dù cô gia sẽ không trách, trong lòng của hắn cũng sẽ rất băn khoăn.

Nhìn Lão Phương đang tâm thần bất định nhìn mình, Lý Dịch liếc hắn một cái, nói:

- Nếu ngươi không nỡ thì sẽ ta tìm người khác làm? Sáng nay Lão Ngô có tới tìm ta nói hắn cũng muốn thử xem, nếu không ngươi nghỉ ngơi đi, ta để hắn làm?

Nhìn thấy biểu hiện trên mặt Lý Dịch, Lão Phương lập tức an tâm.

Sau một khắc, gương mặt chữ điền của lão lập tức hiện ra nụ cười chất phác, ôm bả vai Lý Dịch, nói:

- Không cần không cần, tên Lão Ngô kia rất vụng về, không cẩn thận coi chừng hỏng hết việc, lại nói, quan hệ ta và cô gia thế nào chứ, đừng quên lúc trước thế thếm nhưng là ta bắt cô gia lên ngựa đó!

Nhìn đại hán họ Phương cười ngây ngô đi ra ngoài, trên mặt Lý Dịch hiện ra mấy đạo hắc tuyến.

Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -

...

...

Chế tác Băng Đường Hồ Lô mười phần đơn giản, vốn không cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị, đường trắng đã sớm được Lão Phương mua dưới núi, tháng tám Sơn Tra còn chưa hoàn toàn thành thục nhưng ảnh hưởng không lớn.

Dưới sự chỉ đạo của Lý Dịch, Lão Phương chẻ tất cả trúc mình và con trai chặt về từ trên núi, sau đó vót lại thành từng xâu dài bằng chiếc đũa ăn nhưng mỏng hơn, gọt chúng cho thật bóng, những xâu này rất thích hợp cầm trong tay, sau khi trái Sơn Tra trụng qua nước đường, lại trám một chút mè trên đỉnh, đỏ đỏ cộng thêm chút trắng, nhìn qua càng có sức hấp dẫn.

Cắm tất cả xâu hồ lô lên một cây gậy gỗ to, nhìn thấy thằng con bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực ừng ực, trong nội tâm Lão Phương hơi có chút lòng tin.

Sau khi xong hết các xâu vào gậy, thuận tiện đá mông thằng nhóc, ha ha cười nói.

- Ở nhà nhớ nghe lời mẹ, chờ lão tử trở về...

Sau một canh giờ, trên đường cái dòng người cuồn cuộn trong Khánh An phủ, hán tử chất phác đang lòng thấp thỏm khiêng một đồ vật kỳ quái đứng tại ven đường, do dự rất lâu, trên mặt hiện ra vẻ quyết đoán, sau một lát, hít một hơi rống to:

- Băng đường hồ lô lô đây!

Trong lúc nhất thời, trong đám người trên đường, có mấy ánh mắt nhìn qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.